Ngàn Năm Đâu Dễ Mấy Ai Quên
Tác Giả: Đồng Lịch
Lời tác giả: Đây là phần tiếp theo của truyện “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy”. Vì chăng tác giả thấy kết cục như vậy thì không có hậu: kết thúc quá buồn. Cho nên xin tiếp câu truyện bằng phần này. Nếu các bạn chưa đọc “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy” thì xin các bạn tìm đọc.
Cuối cùng thì Nga cũng đã đi lấy chồng, người mà tôi yêu quý nhất đã mãi xa tôi rồi sao? Tôi tự hỏi. Những ngày Tết sắp đến rồi mà lòng tôi thì vẫn cứ buồn rười rượi. Tôi tự trách sao số phận của mình quá nghiệt ngã.
Cây mai trước ngõ nhà tôi đã bắt đầu nở những bông hoa đầu tiên. Mai nở thật đẹp, thật rực rở, nhưng hình như không phản ánh đúng tâm trạng lúc này của tôi. Ngồi trên bàn học, tôi ủ rủ nhìn xuyên qua cửa sổ như đang trông ngóng một điều gì đó rất xa lạ nhằm có thể quên đi được tâm trạng này. Nhưng vô ích. Mọi việc đều diễn ra bình thường như chưa từng có chuyện gì.
Đường phố vẫn cứ nhộn nhịp, xe cộ vẫn chạy đều đều, thậm chí còn tấp nập hơn nũa là đằng khác bởi lẽ họ đang chuẩn bị ráo riết để mà mua sắm đồ Tết. Cha mẹ tôi cũng vậy, ông bà đã đi mua sắm không những là đồ Tết cho gia đình mà còn những thứ khác để tặng biếu bà con và những khách hàng quen mà gia đình tôi thường cấp hàng sỉ cho họ.
Căn nhà quá vắng vẽ, chỉ có tôi và chị giúp việc. Tôi mơ nghĩ mông lung về Nga. Tôi không hiểu sao lúc này mình như là người mất hồn vậy. Tôi không còn tha thiết một điều gì trên đời này nữa. Tôi quá cô đơn. Trong lúc tôi như thế thì bất chợt trông thấy Nhi, người bạn cùng lớp của tôi, đi qua và ghé ngang nhà tôi.
Tôi vội vàng rửa mặt, thay đồ mới và xuống tiếp Nhi. Nhi không đẹp lắm, nhưng được một điều là Nhi rất dễ thương, tính tình thùy mị nết na. Các bạn trong lớp tôi tuy chỉ mới học gần năm tháng thôi mà đã có nhiều chàng muốn tán tỉnh Nhi. Và thất vọng thay là bọn họ đều thất bại. Có thằng bạn thân nhất của tôi nói với tôi:
-Nghe nói nhỏ kết đứa nào trong lớp. Bạn bè bàn tán xôn xao.
-Thì kệ nhỏ đi chứ mắc mớ gì tới tao.
-Tao nghi là nhỏ kết mày đó Minh. Ngày nào vào lớp nhỏ cũng lén nhìn mày. Không biết mày có biết chuyện đó hay không?
-Thiệt hả?
Thật ra thì lúc đó tôi cũng không để ý gì cho lắm. Bởi lẽ tôi nghỉ lúc này là lúc mà tôi nên chú tâm nhiều cho việc học hơn là việc yêu đương tình tứ. Còn việc mà Nhi biết nhà tôi và đến thì quả là một điều làm cho tôi bất ngờ. Tôi lịch sự:
-Chào Nhi, bạn đến đây tìm mình hả?
Nhi cười mỉm và nói:
-Chứ còn tìm ai nữa. Mấy bữa nay nghỉ Tết, Nhi nhớ Minh quá nên ghé qua thăm hỏi một chút mà.
Tôi không biết nói gì hơn đành phải nhỏ nhẹ hai tiếng cám ơn:
-Mình cám ơn Nhi.
-Có gì đâu mà ơn với nghĩa cơ chứ, chổ bạn bè quen biết mà.
Bây giờ thì tôi đã có thể khẳng định được điều thằng bạn tôi nói là hoàn toàn chính xác. Tôi cũng chưa nghĩ tới hoàn cảnh hiện nay nửa cho nên có lẽ tôi hơi bất ngờ (quá bất ngờ nửa là đằng khác). Tôi khẽ mời Nhi:
-Mời Nhi ngồi chơi để mình đi lấy nước cho Nhi uống.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế sa lông gần đó và nhỏ nhẹ:
-Cám ơn bạn.
Tôi lấy hai chai nước ngọt mời Nhi. Lúc trước tôi thật tình chỉ hơi mến mến Nhi mà thôi chứ hoàn toàn chưa có tình cảm gì đặc biệt với Nhi cả. Nhi không đẹp nhưng dể thương. Nàng để tóc ngắn như con trai. Chiều cao khiêm tốn: 1m65. tôi biết được điều này là vì trong năm học giáo viên thể dục đề nghị các học sinh khám sức khỏe tổng hợp. Thân hình của nàng hơi thon thả. Đôi mắt nâu quyến rủ. Làn da mặt thật trắng và mịn màng. Đôi tay thon thả và mềm mại. Nhưng một điều đặc biệt và nổi bật nhất của Nhi đối với tôi là tính tình hòa đồng và thương người.cũng vì thế cho nên các bạn học cùng lớp ai cũng yêu mến nàng.
Trang phục của Nhi không rườm rà mà giản dị vô cùng. Đi học thì quần jean và áo tay ngắn, có khi lại là áo thun. Lúc này cũng vậy, trông Nhi lại càng xinh với quần jean xanh và áo thun màu hồng nhạt thật quyến rủ. Cặp ngực của Nhi nhìn qua áo thun không căng to như Nga và chị Trâm nhưng cũng đủ để bắt mắt người khác.
Nàng mở đầu câu chuyện:
-Nhi thấy bạn hình như đang có chuyện buồn thì phải?
Đúng là linh tính của người phụ nũ. Nhi quá nhạy cảm và sâu sắc trong vấn đề tình cảm. Đúng là tôi có đang buồn thiệt (buồn vì chuyện của Nga), nhưng tôi đâu có nói cho ai biết là tôi buồn đâu. Vả lại tôi cũng tiếp chuyện với Nhi theo một phong thái bình thường mà. Tôi lá6y làm lạ hỏi Nhi:
-Làm sao Nhi có thể biết là mình đang buồn?
-Thì nhìn mặt là biết liền à. Bạn giấu ai chớ đừng giấu Nhi.
-Đúng thật là mình đang có chuyện không vui. Chuyện này khó nói lắm. Má cho dù có nói ra chăng nữa thì chắc gì vui lên được tí nào.
Nhi thông cảm:
-Mình hy vọng là mình có thể đem lại niềm vui cho bạn.
Quả thật Nhi là một người bạn rất tốt. Gặp lúc tôi thế này mà có được một người hiểu được mình thì còn gì bằng. Tôi nói với Nhi:
-Mình cám ơn Nhi nhiều lắm.
Nhi e thẹn nhìn tôi rồi nói:
-À Minh ơi! Nhi có một chuyện này muốn nói cho Minh. Nhưng vì suốt học kỳ thấy Minh lo học nhiếu quá nên mình nghỉ là Minh không cò thời giờ nên mình cũng không dám nói.
-Chuyện gì vậy Nhi?
Nhi hơi ngại ngùng. Một lát sau Nhi có lẽ lấy hên can đảm mới dám nói, tôi biết được là vì tôi để ý thấy đôi má của Nhi hơi ửng hồng. Nàng nói:
-Minh nhắm mắt lại đi, Nhi có cái này cho bạn nè.
Tôi thêm vào:
-Làm gì mà có vẻ bí mật như vậy không biết nửa. Có gì thì nói ra luôn cho rồi.
Mặc dầu nói vậy nhưng tôi vẫn nhắm mắt lại. Chờ có thế, Nhi ôm chồm lấy tôi, hôn tôi một cái rồi nói:
-Nhi yêu bạn lắm, Minh ơi. Không biết là bạn có hiểu cho Nhi hay không?
Nhi vẫn ôm chặt lấy tôi, tôi quá bàng hoàng đến nổi không thể phản ứng được gì. Mọi việc diễn ra quá nhanh đối với tôi. Còn về phía Nhi, là người chủ động nên có thể kiểm soát được tình thế. Tôi chết lặng đi.
Nhi lại hôn nhẹ lên má tôi rồi nói:
-Còn Minh thì sao? Minh có cảm tình gì với Nhi không?
Thú thật là tôi không còn biết nói gì trong giây phút nàu đây. Nhưng sau một hồi suy nghỉ thì tôi cũng tìm ra được một câu trả lời mà tôi cảm thấy là hợp lý nhất trong lúc này. Tôi nói:
-Hiện giờ thì Minh chỉ coi Nhi như một người bạn tốt mà thôi. Mình chưa có ý gì hết.
-Thì bây giờ là bạn, còn sau này có thể hơn nửa thì sao.
-Đến lúc đó rồi tính. Còn bây giờ mình muốn yên tĩnh một chút để suy nghỉ.
Nhi hôn tôi. Lưỡi Nhi tìm đến lưỡi tôi rồi cạ sát vào. Tôi cũng làm như thế để không phụ tình của Nhi. Tôi và Nhi hôn nhau một hồi rồi thôi. Tôi nói:
-Chuyện vừa rồi thì để mình từ từ suy nghỉ rồi nói cho Nhi sau. Còn bây giờ thì mình có chút công chuyện, Nhi thông cảm.
-Thôi cũng được, Nhi xin phép đi về vậy.