Thúy là một “thiên kim tiểu thư”, con nhà giàu, học giỏi. Nàng rất có nhan sắc, nhưng phải cái tội quá kiêu ngạo nên thành ra không có chàng nào dám “rớ” vào. Những người hội đủ điều kiện để lọt mắt xanh của Thúy như bác sĩ, kỹ sư, cũng như các công tử quý phái, những người học giỏi; những kẻ đẹp trai như ảnh đế vẫn không người nào chiếm được trái tim của nàng. Người giàu có thì bị chê là “xấu trai”; người có bằng cao thì bị chê là không chút “lãng mạn”; người đẹp trai học giỏi thì lại là “con nhà nghèo”! Thỉnh thoảng cũng có một vài anh bạo dạn làm quen với mục đích muốn tiến xa hơn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ tính tình của nàng ta thì chỉ còn biết ‘vắt giò lên cổ mà chạy’! Xuân qua, xuân lại… Xuân đến, xuân đi… Nàng giờ đây đã sấp xỉ gần 30 mà vẫn “phòng không gối chiếc”, trong khi bạn bè hầu hết đã “mồ yên mả đẹp” với hạnh phúc gia đình. Thúy càng nghĩ càng buồn cho thân phận. Nhiều lúc nàng ngồi khóc một mình, tự nhủ: -“Phải chi hồi đó mình đừng kiêu ngạo quá!” Ba má nàng lúc đó cũng hoảng hốt, chạy ngược chạy xuôi để kiếm chồng cho con gái nhưng vô hiệu, vì nghe nhắc đến tên nàng là ai cũng bị ám ảnh, mau mau “tìm nơi lánh nạn” chứ không dám nghĩ đến chuyện cưới nàng, vì không ai muốn bị khi dễ nữa. Thúy vẫn tiếp tục “chổng mông” mà gào hàng ngày, thầm trách “bề trên” sao nỡ phũ phàng không chịu ban bố cho nàng một tí… tình… Ba má của Thúy bèn nghĩ ra một cách. Hai người liền viết một bảng “kén rể” treo ngay trước cổng nhà. Phía dưới bảng kén rể là một tờ “thông cáo” nói rõ điều lệ kén rể, nghĩa là nhà nào có con trai “hội đủ điều kiện” thì cha mẹ cứ việc đem tới nơi để hai đàng nói chuyện, bàn thảo. Một ngày kia, gia đình ông Ba trong nghe được tin gia đình Thúy muốn “cưới chồng” cho con gái thì gọi đứa con trai là thằng Cả Ngố ra bảo: -Cả Ngố! Mày đã đến tuổi “cập kê” rồi. Đây là lúc cần phải tìm cho mày một nơi xứng đáng để gửi gấm. Gia đình ông Ba thuộc giới “bần cố nông”, nghèo rớt mồng tơi. Ông Ba làm nghề “thợ đụng” để nuôi gia đình. “Thợ đụng” đây có nghĩa là “đụng đâu làm đó”, không bao giờ chê bất cứ một việc gì. Cả Ngố vẫn thường theo cha giúp việc. Anh ta không biết chữ, nói năng thì vụng về, không biết suy nghĩ là gì cả. Chỉ vì to người tốt tướng thành ra mới được ông Ba cho đi giúp việc lặt vặt. Chẳng qua là có người trong xóm vì đã một lần đi hỏi cô Thúy kia làm vợ cho con trai mà không xong nên đâm ra hận, muốn “chơi” gia đình giàu có kia một phen cho bõ ghét nên mới tìm đủ lời ngon ngọt dụ dỗ gia đình ông Ba, nói rằng gia đình Thúy rất “ái mộ” gia đình ông ta, muốn gả con gái cho Cả Ngố, con trai ông. Là người chất phác, ông Ba nghe nói là tin ngay, chẳng chút nghi ngờ. Ông ta thầm nghĩ nếu con trai mình được làm rể gia đình kia thì thật là “vạn phúc”, không chừng gia đình ông ta sẽ được nhờ, biết đâu sẽ “giàu ba họ”… Hôm ấy, khi nghe ông Ba bảo tìm một nơi xứng đáng để gửi gấm chàng ta, Cả Ngố không hiểu gì cả hỏi: -Thế nào là nơi xứng đáng hả ba? Còn gửi gấm là gì? Ông Ba lắc đầu, mắng: -Mày thật ngu quá đi thôi! Đã 30 tuổi đầu rồi mà chẳng khôn ra một tí nào cho cha mẹ được nhờ cả. Ý tao nói là sẽ tìm cho mày một người vợ để có một gia đình vững chắc, để mày trao thân gửi phận! Cả ngố lại trố mắt hỏi: -Trao thân gửi phận là gì hả ba? Ông Ba chỉ còn biết thở dài nói: -Thật tao hết biết phải nói gì rồi! Thấy ông Ba chán nản, Cả Ngố lo sợ hỏi: -Mà ba nè! Lấy vợ có gì sướng không mà sao đàn ông ai cũng ham vậy? Ông Ba lại một phen điên đầu vì thằng Cả Ngố. Nhưng ông chợt nghĩ ra được một kế, liền nói với Cả Ngố: -Miễn là mày chịu nghe lời ba mà lấy vợ thì ba sẽ tìm người dạy cho mày biết cưới vợ sướng tới cỡ nào. Cả Ngố vẫn không hiểu, nhưng gật đầu đáp: -Nếu ba đã muốn con cưới vợ thì đời nào con dám cãi. -Tốt! Ông Ba vào trong nhà “đập heo”, lấy ra tất cả những đồng tiền để dành được, đồng thời còn phải bán thêm một ít đồ quý trong nhà mới có được một số tiền tương đối kha khá. Ông bèn tìm đến một cái “động”, tìm một ả giang hồ thương lượng: -Tui có ít tiền tặng cô đây. Cô làm ơn dậy cho thằng con trai tui cách làm cho vợ nó sướng sau này, cũng như làm cho nó “đã” một “tăng” để nó chịu lấy vợ dùm tui. Ơn của cô tui nguyện ngàn năm “bỏ túi”… í quên, bỏ vào trong quần…, chết cha quên nữa… bỏ trong đáy lồn…, thấy con đĩ mẹ…, cứ quên hoài…, bỏ trong đáy lòng. Con Năm, tức ả giang hồ cười híp cả mắt, vui vẻ nói: -Được! Bác cứ đem anh ấy lại đây. Cháu bảo đảm với bác qua một khóa huấn luyện, “ảnh” sẽ trở thành người chồng lý tưởng, vợ ảnh không thích không ăn tiền. Ông Năm mừng quá, cám ơn con Năm rối rít. Sau đó, cứ chiều chiều, ông Ba lại gửi Cả Ngố đến cô Năm học nghề. Mỗi lần ở “lớp” về nhà, Cả Ngố trông vui vẻ yêu đời hết cỡ nói. Ông Ba thấy vậy mừng thầm trong lòng. Số tiền lương làm được hàng ngày dù không được bao nhiêu, ông Ba cũng trích ra chút đỉnh để man đến tặng cho con Năm để ả vui lòng, tiếp tục “dạy” con trai mình đến nơi đến chốn. Vài tháng sau, một hôm Cả Ngố hí hửng ra khoe với ông Ba rằng: -Ba nè! Con Năm nó nói bây giờ con đủ sức lấy vợ rồi. Ông Ba nghe nói mừng lắm, nhưng vẫn hỏi: -Thế nào là đủ sức lấy vợ? Cả Ngố đáp: -Con Năm nó bảo con có cặc bự và dài, lại đụ dai… Ông Ba cau mặt, phất tay ngắt lời, mắng: -Ây! Ăn nói kiểu mày thì làm sao mà có vợ được! Phải khiêm nhường, ít nói. Mày phải biết “hành động hơn lời nói” rất nhiều nghe chưa? Cả Ngố cúi đầu lắng nghe lời dạy bảo của bậc sinh thành. Ông Ba tiếp tục “giảng luân lý” cho cậu con một hồi rồi nói: -Ngày mai tao dẫn mày đi hỏi vợ. Mắt Cả Ngố sáng lên: -Ai vậy ba? -Con Thúy, con ông Cao, là tỷ phú ở xóm mình. Hôm sau, ông Ba lấy quần thung mới nhất của mình mặc vào. Nhờ tài ngoại giao giỏi, ông mượn được thêm một chiếc áo vét và một đôi dép cao su mới mang vào. Ông ta đứng soi gương, gật gù nói với vợ: -Đẹp trai thật! Sang trọng thật! Má nó thấy tui “phông” không? Còn bảnh hơn hồi mới lấy má nó nhiều phải không? Coi chừng gia đình bên kia tưởng lầm là tui đi hỏi vợ cho chính tui chứ không phải hỏi vợ cho con trai. Bà Ba bĩu môi “xì” một tiếng, nói: -Thôi đi cha già mắc dịch! Già rồi mà hổng nên nết! Ông Ba cười ha hả rồi chỉ huy phái đoàn lên đường. Khi đoàn người tới một ngôi biệt thực nguy nga lộng lẫy, người gác cổng mở cửa nhìn ông Ba từ đầu đến chân rồi hỏi: -Có phải chú mày là người nhà của ông Ba, có hẹn trước với chủ tao tới đây nói chuyện dạm vợ cho con đó không? Ông Ba nghe nói nổi trận lôi đình quát: -Đồ cái thứ người làm gì mà ăn nói mất dạy như vậy hả? Mày có biết tao là “ông Ba” đây không? Mau vào thưa với chủ mày ra đây đón rước. Người gác cổng mặt mày cau có nhìn ông Ba thêm một lần nữa từ đầu đến chân rồi mới chịu vào trong. Một lát sau, một người mặc còm-lê hết sức sang trọng, dẫn theo nhiều người theo sau đi ra. Ai nấy đều nhìn ông Ba như có cảm tưởng ông ta là người hành tinh mới xuống thăm địa cầu. Thay vì mời ông Ba và phái đoàn vào trong, người đàn ông mặc còm-lê ngạo nghễ cất tiếng hỏi: -Tui là Cao, cha của Thúy. Có phải ông là ông Ba đó không? Ông Ba chắp hai tay khúm núm: -Dạ… dạ… tui đó…, thưa quan lớn… Ông Cao lại nói: -Con Thúy nhà tui nó khó tính lắm. Nó không thích ồn ào. Nó chỉ muốn gặp, xem mặt người con trai nào định hỏi nó mà thôi. Vậy con trai ông đâu, mau theo tui vào trong cho nó gặp. Sau đó, nó có bằng lòng hay không thì tụi tui sẽ cho ông biết sau. Ông Ba liền gọi Cả Ngố ra giới thiệu: -Dạ quan lớn! Đây là thằng Cả Ngố, con trai tui nè. Coi nó có xứng đôi vừa lứa với cô Thúy của quan lớn không? Nhìn Cả Ngố trong lớp áo sơ-mi, với nút trên cài lỗ dưới, mặc cái quần đùi màu cứt ngựa rộng thùng thình, ông Cao bĩu môi nói: -Cái đó thì tui không biết… Vừa lúc đó, anh gác dang chạy ra nói lớn: -Thưa ông, cô Thúy nói ông cho cậu con trai vào cho “cổ” gặp đặng mà “làm sớm nghỉ sớm”. Ông Cao nghe nói lại nhăn mặt. Thật tình ông ta đang định đuổi hết cả đám người này về chứ chẳng thèm tiếp bất cứ người nào. Nhưng ngặt nỗi con gái ông ta đã muốn như vậy thì khó mà trái lời nó được. Ông ta vốn cưng con gái như cưng trứng, nuông chiều từ nhỏ, không bao giờ dám trái ý. Nghĩ vậy, ông ta “hừ” một tiếng, nhưng lại nghĩ: -“Cũng được! Cứ để nó coi mặt cho mà vỡ mộng, mình khỏi phải mang tiếng khắt khe với con.” Nghĩ vậy, ông Cao liền đưa ngón tay giữa ngoắc Cả Ngố, miệng nói: -Cậu mau đi theo tôi. Chỉ một mình cậu thôi. Thế là Cả Ngố hiên ngang bước tới đi theo ông Cao, mà cậu ta tin là “ông già vợ” tương lai của mình. Cả Ngố cúi gập người, lễ phép thưa, nói với giọng nghẹt mũi: -Con xin nghiêng cẳng…, í quên…, nghiêng mình… kính chào nhạc sĩ… í quên, nhạc rốc (Rock)… ơ… ơ… nhạc… nhạc… Đã bực mình, ông Cao lại càng thêm cáu kỉnh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói cho ra vẻ là dân “có học thức”: -Tui đâu có phải là nhạc phụ của cậu đâu. Chừng nào con gái tui ưng cậu thì lúc đó hẵng gọi vậy. Cả Ngố lễ phép hỏi: -Vậy thì chừng nào “tiểu thơ” chịu ưng con, thưa đậu phụ, ủa… nhạc phụ? Ông Cao chịu hết nổi lớn tiếng quát: -Tui đã nói tui không phải là nhạc phụ của cậu. Mong cậu ăn nói cho đàng hoàng một chút! Cả Ngố nghe nạt thì sợ hãi nói: -Dạ… dạ… bác đừng giận, con lúc nào cũng ăn uống đàng hoàng… ơ… ăn nói đàng hoàng mà… Ông Cao lắc đầu như hết ý kiến. Ông thấy cách hay nhất là nên im lặng mà thôi chứ không nên nói thêm điều gì nữa cả. Hai người sắp sửa bước vào phòng thì một chị ở bước ra nói: -Thưa ông, cô Thúy cho mời anh ấy dzô. Ông Cao nhìn Cả Ngố nói bằng một giọng khinh khi: -Đó! Bây giờ cậu nói sao cho vừa lòng con gái tui thì nói. Nó có chịu lấy cậu hay không là quyền của nó chứ tui hổng ép. Người ta nói “ép dầu ép mỡ, nai nỡ ép duyên”. Tui hổng biết gì hết nữa à nghen. Nói xong, ông Cao bước thẳng ra vườn lan gần đó ngắm những chậu bông, chậu kiểng đắt tiền. Cả Ngố đi theo chị người làm vào trong. Cửa mở, một nàng thiếu nữ ăn mặc hết sức sang trọng, với thân hình bốc lửa. Người đó chính là Thúy, con gái của ông Cao. Nhìn thấy Cả Ngố, nàng quay qua hỏi chị người làm: -Chị Sáu! Chị có đem lộn người tới đây không? Chị Sáu, tức người làm đáp: -Hông đâu cô Hai! Đây là con trai ông Ba tên Cả Ngố. Thúy khẽ lắc đầu nói: -Thôi được rồi. Chị mau ra ngoài kia để tui phỏng vấn anh ta một chút. -Dạ, cô Hai! Chị Sáu ra ngoài rồi, Thúy nhìn Cả Ngố từ đầu đến chân, hất hàm hỏi: -Anh có bằng cấp gì hả? Cả Ngố ngơ ngác hỏi: -Bằng cấp là gì hả cô? Thúy lắc đầu nói: -Tui hỏi anh học tới lớp mấy rồi. Anh có tới trường hông? Cả Ngố lắc đầu: -Dạ thưa cô, “con” chưa bao giờ được tới trường hết. Thúy vừa bực vừa tức cười với lối xưng hô của Cả Ngố. Nàng lại hỏi tiếp: -Vậy thì anh làm nghề gì? Cả Ngố nhanh nhẩu đáp: -Dạ ba con làm “thợ đụng”, con đi theo phụ. Nói cho “dzăng chương” (văn chương) nghĩa là “thợ đụng phụ”. Thúy lại một phen tức cười hỏi tiếp: -Thế nào là “thợ đụng”? Tui không hiểu gì cả! Cả Ngố bèn cắt nghĩa: -Dạ thưa cô, “thợ đụng” có nghĩa là đụng đâu làm đó. Thúy lại nín cười, hỏi tiếp: -Lương anh làm được bao nhiêu? Nhà có giàu không? Cả Ngố tình thật nói: -Thưa cô Hai, con làm hổng được bao nhiêu đâu. Nhà con nghèo chứ đâu có giàu. Thúy cười nhạt rồi bỗng nghiêm nét mặt lại hỏi: -Nghe nói anh có ý định cưới tôi về làm vợ phải không? Cả Ngố tủm tỉm cười e lẹ nói: -Dạ, con không dám. Ba con nói cô là người xứng đáng cho con được “trao thân gởi phận”. Thúy đứng chống nạnh hỏi: -Vậy thì anh nói cho tui biết. Anh không bằng cấp, không có nghề nghiệp vững chắc, nhà thì nghèo. Vậy thì anh có cái gì để cho tui phải lấy anh về làm chồng? Cả Ngố đứng gãi đầu một hồi, bỗng “à” lên một tiếng, đáp: -Dạ, “con” có cái này nè cô Hai. Vừa nói xong, Cả Ngố đưa hai tay tuột cái quần đùi màu cứt ngựa rộng thùng thình xuống. Thúy hoảng hồn đưa tay lên bịt mắt lại, la lớn: -Ê! Anh làm cái gì vậy? Xí, đồ nham nhở! Tuy mắng Cả Ngố, tuy đưa bàn tay lên che mặt, nhưng Thúy vẫn nhìn được qua kẽ hở giữa các ngón tay. Một “cục gân” to bằng cổ tay dài lòng thòng lắc qua lắc lại. Thúy bỗng cười lên thành tiếng nghe “hí hí”. Rồi đột nhiên, nàng bỏ tay đang che mặt xuống bước tới gần Cả Ngố nói: -Anh đứng im cho tui khám. Cả Ngố nghe lời đứng im không dám cựa quậy, với quần đùi tụt xuống đầu gối. Thúy bước tới cầm “cục thịt” dài và tròn nâng lên rờ một hồi, vuốt lên vuốt xuống, vọc tới vọc lui. Thật là một “phép lạ”, cục thịt đang mềm mại lòng thòng bỗng trở nên cứng ngắc ngổng lên như một cây mã trắc. Thúy gật đầu nói: -Được! Được! Khá lắm! Nhìn Cả Ngố, Thúy nói: -Anh đã đậu được bài thi thứ nhứt. Cả Ngố nghe nói mừng rỡ, hỏi: -Vậy là cô cho “con” được trao thân gửi phận phải không cô? Thúy dùng ngón tay búng một cái ngay đầu cặc của Cả Ngố khiến anh ta đau quá kêu “ui da”, rồi nghiêm mặt nói: -Chưa đâu! Còn bài thi thứ hai nữa. -Là gì cô? Thúy chẳng nói chẳng rằng, từ từ đưa tay vào bên trong hai bên hông váy khẽ kéo xuống một cái. Tay cầm cái quần xì quăng lên ghế sa-lông dài, Thúy ngồi xuống ghế đưa tay ngoắc Cả Ngố: -Lại đây! Cả Ngố hỏi: -Con kéo quần lên được chưa cô? Thúy có vẻ khó chịu, nhằn: -Kéo lên làm gì! Cởi mẹ nó ra cho xong! Cả Ngố không dám trái lệnh, liền tụt mạnh xuống một cái rồi đi tới trước mặt Thúy đứng. Thúy nói như ra lệnh: -Quỳ xuống! Cả Ngố lại làm theo lệnh, quỳ thẳng hai gối xuống đất. Thúy bỗng vén váy lên nói: -Bài thi thứ hai bắt đầu. Váy của Thúy vừa vén lên, Cả Ngố trông thấy một cục lông đen dày đặc, phía giữa là cái mòng màu hồng hồng. Dưới cái mòng là một cái lỗ màu đỏ chét. Cả Ngố đưa tay khẽ vuốt chùm lông đen, miệng hỏi: -Chắc cô không bao giờ cạo hết phải không cô? Bỗng nhiên Thúy đưa tay đánh một cái lên tay Cả Ngố nghe cái “chát” một tiếng, lớn tiếng quát: -Cái tay! Cả Ngố xuýt xoa rụt tay về, không dám rờ nữa, ngơ ngác hỏi: -Con phải làm gì đây, cô Hai? Thúy có vẻ khó chịu về câu hỏi này. Nàng đưa ngón tay chỉ vào “bộ chỉ huy” củ mình mà ra lệnh: -Còn làm gì nữa? Liếm! Bú! Cả Ngố ngoan ngoãn chúc đầu vào chỗ Thúy chỉ. Một mùi khăm khắm đột nhiên bốc lên nồng nặc. Cả Ngố cảm thấy hết sức khó chịu nhưng vẫn phải lè lưỡi ra liếm vào cái khe đỏ chét. Liếm cái khe một hồi, lưỡi của Cả Ngố lại đưa lên liếm vào cáo mòng, cọ qua cọ lại. Thúy “đã” quá, rên lên: -Liếm lẹ hơn chút nữa! Nghe Thúy hối thúc, Cả Ngố như lính ra trận ngửi thấy mùi thuốc súng. Lưỡi của chàng ta đưa qua đưa lại, đưa lên đưa xuống, liếm theo nhịp điệu của tiếng rên người ra lệnh. Gần nửa tiếng trôi qua. Rồi từng loạt nước nhờn từ bên trong cái lỗ đỏ chét nhiễu ra. Cả Ngố nghe rờn rợn, cảm thấy ghê tởm nên lưỡng lự, ngừng lại, thôi không liếm nữa. Hai tay Thúy đặt đằng sau ót Cả Ngố ấn mạnh một cái xuống, nói: -Liếm cho sạch, cho khô! Cả Ngố đành phải le lưỡi ra liếm hết nước nhờn trên “lồn cô Hai” mà nuốt vào cổ chứ không dám cãi lời. Khi nếm phải vị nhơm nhớp, Cả Ngố nghĩ mà rùng mình nhưng cũng phải gắng gượng mà nuốt vào chứ không dám nhổ ra. Đến khi lồn Thúy đã ra hết nước nhờn và được lưỡi của Cả Ngố “lau sạch”, nàng ta mới cảm thấy tạm thỏa mãn. Cả Ngố thở hổn hển nói: -Lạy cô! Cho con nghỉ một chút không thì luỡi con chắc gẫy nát quá! Thúy cười lên mấy tiếng ha hả, nói: -Nói xạo quá đi! Cái lưỡi làm sao mà gẫy được? Bú lồn tiếp. Cả Ngố không còn cách nào hơn phải chúc đầu mà tiếp tục bú lồn Thúy… * * * Tin giật gân làm cả xóm phải chưng hửng. Nàng Thúy, con ông tỷ phú Cao, một thời ai cũng tưởng may ra chỉ có hoàng đế mới đủ tư cách cưới nàng, đã nhận lời lấy Cả Ngố con ông Cao, một chàng trai quê mùa thất học, mù chữ, chẳng có nghề ngỗng gì cả. Ông Cao thật ra chẳng chút hài lòng về cuộc hôn nhân này nhưng sau cùng phải chịu theo lời con gái vì quen chiều nàng từ nhỏ nên không còn cách nào có thể ra oai “làm cha” được nữa. Ông ta chỉ còn đường cắn răng mà làm theo ý con gái mà thôi. Vì muốn cho gia đình mình nở mày nở mặt một chút, Thúy mướn một giáo sư đặc biệt huấn luyện, dạy cho Cả Ngố từ cách ăn nói cho đến cách đi đứng… Nàng sắm đồ thật nhiều cho cả gia đình Cả Ngố để mặc trong ngày cưới của mình, từ ba má anh ta cho đến các anh em, họ hàng… Nàng phải mướn riêng một người của hội chuyên gia về y phục để dạy gia đình đàng trai cách ăn mặc theo lối quý phái. Gia đình ông Ba không quen với lối trang phục tân thời nên rất “chậm tiêu”, nhà chuyên gia phải dạy đi dạy lại mới biết sử dụng sơ sơ loại y phục này thôi chứ cũng chưa có rành lắm. Đồng thời, Thúy cũng bảo ông Cao cho gia đình ông Ba một căn nhà khá rộng lớn đầy đủ tiện nghi để chuẩn bị cho ngày đón dâu. Ông Cao tiếc hùi hụi, mặc dù so với gia tài đồ sộ của ông ta thì một căn nhà như thế có thấm vào đâu. Nhưng nghĩ lại, thấy con gái nói đúng thành ra cũng phải đồng ý. Của hồi môn ông Cao chuẩn bị dành cho con gái dĩ nhiên ăn từ đời này sang đời nọ cũng không làm sao hết nổi. Đó là ăn xài một cách vương giả. Hàng xóm nhiều người có vẻ ghen tức, thì thầm nói với nhau rằng: -Thằng Cả Ngố này thật là tốt số ghê! Khi không lấy được con gái tỷ phú. Không biết nó tu mấy kiếp rồi? Có người nói: -Đúng là con chuột được chui vào hũ gạo! Có người băn khoăn: -Tôi không biết vì sao con nhỏ đó lại mê thằng này được mới thật là chuyện khó hiểu! Cũng có người thông cảm: -Cứ công bình mà nói thì chắc nó phải có cái gì đặc biệt thì con nhỏ đó mới mê chứ! Và có người cáu quá, chịu không được, văng tục chửi: -Thằng đó thì có mà… có cái “con cặc”! Ấy, lời chửi độc địa mang đầy vẻ hậm hực kia tuy rằng tục tiểu nhưng lại đúng với sự thật vô cùng. Đó là lý do chính đã thúc đẩy, đưa đến cuộc hôn nhân này. Nàng Thúy thật sự không tìm thấy một đặc điểm nào nơi Cả Ngố, người chồng sắp cưới của nàng ngoài “con cặc” của anh ta. Đã từ lâu nàng mơ có được một người chồng không cần thiết phải đẹp trai giàu sang hay học giỏi, có bằng cấp cao, mà chỉ cốt sao người trao thân gửi phận cho nàng phải có một con cặc thật bự, thật dài. Ngoài cặc bự và dài, Thúy còn đòi hỏi người chồng tương lai của mình cũng phải là một cao thủ về “bú lồn” nữa. Nghĩa là người đó phải tạo cho nàng một cảm giác thật đặc biệt, phải tạo cho nàng thật nhiều gợi cảm, sướng hơn những lần nàng “phòng không gối chiếc”, phải tự nàng thọc tay vào “quần xì” tự dùng ngón tay xoa vào cái hột le và tự dùng bàn tay vuốt từ phía dưới lên trên cụm lông. Đó là niềm tâm sự ấp ủ trong lòng người con gái xinh đẹp, tuổi đời sấp xỉ 30 kia mà không ai thấu hiểu được, mà nàng cũng chẳng biết phải tỏ cùng ai, hay tâm sự được với ai. Cả Ngố không có gì cả, nhưng lại được cả hai điều chính yếu mà Thúy đòi hỏi. Nghĩa là có cặc vừa bự vừa dài, lại biết bú lồn khá thông thạo nhờ con Năm mà ông Ba bỏ tiền ra nhờ huấn luyện. Vì vậy mà Cả Ngố đã hoàn toàn chiếm được trái tim của người đẹp, một điều mà tất cả những “vương tôn công tử” trước đây thất bại hoàn toàn. Nhưng Cả Ngố cũng không biết rằng mặc dù mình đã chiếm được tim của người đẹp, đã cưới được nàng, nhưng đời sống hôn nhân sắp tới với nàng chỉ mới sắp bắt đầu, là một thử thách chưa có một người nào phải trải qua, mà chúng ta chỉ có thể tưởng tượng được trong những truyện cổ tích hay khoa học giả tưởng mà thôi… Ngày cưới. Họ hàng hai bên, đàng trai cũng như đàng gái cùng quan khách ăn uống vui vẻ tưng bừng náo nhiệt từ trưa cho đến đêm mới tàn tiệc. Quà cáp, tiền mừng, thiệp mừng chất thành từng đống như núi, chưa từng nhìn thấy ở bất cứ một đám cưới nào… Đêm tân hôn. Thúy cùng Cả Ngố đưa nhau về một khách sạn “6 sao”. Đêm vui bắt đầu. Sau khi hai người cùng trút bỏ hết tất cả những gì mặc trên người, Cả Ngố lại ngửi thấy một mùi khăm khắm như trước đây đã từng ngửi qua một lần từ “bộ chỉ huy” của Thúy. Cả Ngố nhờ được người huấn luyện cho cách ăn nói, cũng đã tiến bộ nhiều, không còn xưng “con” nữa. Chàng ta nhỏ nhẹ nói với Thúy: -Mình đi tắm cái đã, em nhé. Thúy với dáng mệt nhọc: -Tại sao? Cả Ngố cũng đã biết sơ về về vấn đề tế nhị phần nào, không dám nói thẳng là vì “bộ chỉ huy” của nàng “thúi quá”, mà chỉ vịn cớ: -Mình tắm chung một cái cho mát mẻ sạch sẽ. Thúy lắc đầu: -Tui sạch rồi, không cần tắm. Cả Ngố nhăn mặt nói: -Nhưng em cũng biết, anh phải… -Phải làm sao? -Phải bú lồn em nên… Thúy thoáng hiểu, nhưng ngắt lời, lên giọng: -Anh sợ hôi thúi hả? Không cần biết! Anh đã thương tui thì anh phải chịu được cái mùi đó. Nói xong, Thúy nằm bành háng ra, nhìn Cả Ngố nói lớn: -Bú! Cả Ngố không dám cãi lời, quỳ hai gối, mặt úp vào lồn Thúy, lưỡi bắt đầu liếm qua liếm lại, miệng bú cái mòng liên tiếp không nghỉ. Mấy lần mỏi lưỡi quá, Cả Ngố định dừng lại “xả hơi” một chút thì lại bị Thúy hối lại phải tiếp tục bú. Như lần bị “khảo thí” lúc gặp nhau lần đầu tiên, Cả Ngố phải bú cho đến khi lồn Thúy chảy nước nhờn ra như suối rồi liếm hết cho lồn “khô rang” nàng mới vừa lòng. Cả Ngố nằm xuống cho lưỡi chàng nghỉ mệt. Thúy cầm cặc anh ta sục lên sục xuống. Cả Ngố thấy cũng đã đã, nhưng nhớ lại hồi được con Năm huấn luyện, nó đã cho chàng ta một cảm giác nào đó rất đặc biệt, “phê” hết cỡ nói. Nhưng Cả Ngố lại không dám nói thẳng điều này với Thúy, mà nhờ nàng làm thế. Chàng ta chỉ tìm cách nói khéo: -Em à! Có thể làm cho anh sướng một chút được không? Thúy cầm cặc Cả Ngố khẽ lắc vài cái, nắm kéo tới kéo lui, hết qua bên phải lại qua bên trái như một người đang lái xe sang số, hỏi: -Là làm cái gì? Cả Ngố bứt đầu bứt tai lắp ba lắp bắp: -Là… là… Thúy bực mình, bóp cặc Cả Ngố nói: -Là thế nào? Nói mẹ nó ra cho rồi, đừng có úp úp mở mở nữa! Thu hết can đảm, Cả Ngố mạnh dạn nói: -Em có thể bú cặc anh một chút được không? Thúy nghe nói bỗng trợn mắt lên, tay nắm lại, bóp cặc Cả Ngố một cái thật mạnh, nói: -Không! Cả Ngố cảm thấy cặc mình như đau thốn lên, nhưng cũng ráng chịu đựng và cố nài nỉ: -Đi mà! Anh đã bú lồn cho em lâu như vậy không lẽ em không bú cặc được cho anh một chút hay sao? Thúy ra vẻ mắc cở nói: -Kỳ quá hà! Cả Ngố đưa tay rờ lên ngực Thúy xoa xoa một hồi, rồi hai tay bóp hai vú, miệng “kéo dài”: -Đi mà em! Thúy lạnh lùng nói: -Tui đã nói không là không! Bây giờ cặc anh cứng ngắc rồi. Mau đút lẹ vô lồn tui đi thôi! Mình bắt đầu đụ được rồi! Nói xong, Thúy buông cặc Cả Ngố ra, nằm bành háng, giơ hai chân lên. Biết không thể thay đổi ý kiến vợ được, Cả Ngố liền dùng tay khẽ nâng cặc lên đút vào lồn Thúy. Cặc Cả Ngố vừa đút vào, Thúy khẽ kêu lên vài tiếng như cảm thấy hơi đau. Nhưng sau đó nàng nằm yên ngoan ngoãn cho chồng đụ. Cả Ngố hết đút vào rồi lại kéo ra. Cặc của Cả Ngố dài nên đút được thật sâu vào bên trong chạm trúng tử cung khiến cho Thúy sướng “rên mé đìu hiu”, nằm rên “hừ hự” liên hồi. Thỉnh thoảng nàng khẽ động đậy, ưỡn mình lên ưỡn mình xuống… Sau khi đụ xong ba lần, Cả Ngố nằm yên thở dốc, ra chiều mệt mỏi lắm. Thúy hình như có vẻ thương hại chồng nên khẽ cầm “thằng nhỏ” của chàng nâng niu, vuốt ve với vẻ thương mến, nói: -Bây giờ thế này nghen. Từ nay trở đi, mỗi lần mình đụ nhau, nếu anh muốn được em bú cặc thì phải kể cho em nghe một chuyện cổ tích hay “tân tích” gì về tình cảm thật là hay. Phải như vậy thì em mới nứng lồn được và mới có hứng để bú cặc. Nhưng cũng cần phải nhắc lại là anh luôn luôn phải bú lồn em trước cái đã. Cả Ngố nghe nói mặc dầu vui lên được một chút nhưng cũng thầm lo ngại vì xưa nay chàng ta chưa bao giờ rành về khoa kể chuyện cả. Nghĩ ngợi một hồi, Cả Ngố bỗng mừng rỡ thầm reo trong lòng khi nhớ ra được một chuyện: -“Phải rồi! Tại sao mình không nhờ con Năm giúp cho một tay có hơn không. Ngày xưa khi huấn luyện, dạy dỗ cho mình nên người, nó cũng đã kể cho mình nghe nhiều chuyện rồi mà tại mình không nhớ được đó thôi.” Nghĩ vậy, Cả Ngố khẽ nở một nụ cười, nhìn Thúy, vợ mình, rồi đầu gật lia gật lịa như sẵn sàng đón nhận các cuộc thử thách trong trong lai… Hôm ấy Cả Ngố đến thăm cô giáo đầu đời của chàng ta là con Năm. Cả Ngố móc túi lấy ra một sấp tiền đưa cho mụ tú bà và yêu cầu được “độc quyền” với con Năm ngày hôm ấy. Đương nhiên mụ tú bà vui vẻ ưng chịu ngay trước một người khác giàu sang, chịu chi tiền như thế. Như thường lệ mỗi lần tiếp khách, con Năm cởi hết quần áo ra, nhưng Cả Ngố hoảng hốt nói: -Đừng em! Mặc quần áo vào đi. Con Năm ngạc nhiên hỏi: -Tại sao? Chẳng lẽ không phải anh tới chỗ này để đụ? Hay là anh không còn nứng cặc nổi khi trông thấy em ở truồng? Cả Ngố đưa ngón tay lên miệng, bảo im lặng, nói: -Đâu có! Nhưng nếu anh mà đụ với em thì tối nay đâu còn sức để đụ con vợ của anh nữa. Như vậy khó mà yên với nó nổi. Nếu nó mà biết được anh tới đây gặp em thì không chừng nó thẻo dái anh đó! Con Năm nghe nói không nhịn cười được. Cả Ngố lại móc ra một sấp tiền gấp đôi số tiền đưa cho mụ tú bà dúi vào tay con Năm nói: -Anh cho em đó. Chỉ cần em giúp anh một chuyện thật là dễ. Khi không được nhiều tiền, con Năm thích quá, cầm lấy sấp tiền, cất vào bóp, hỏi: -Em giúp được gì cho anh? Cả Ngố bèn đem chuyện được vợ hứa hẹn bú cặc ra sao kể hết lại cho con Năm nghe, rồi nài nỉ: -Anh biết em có tài về kể chuyện. Hồi huấn luyện anh, em vẫn kể chuyện cho anh nghe hoài mà tại hồi đó anh “phê” quá, nên chẳng nhớ được chuyện nào hết. Bây giờ anh bàn với em một chuyện nghe. Anh sẽ tới đây hàng ngày nhờ em kể cho anh nghe một chuyện “dê” thật hay, thật tếu để anh về kể cho vợ anh nghe trước khi đụ nhau mỗi tối để cho nó nứng lồn và chịu bú cặc anh thì anh cám ơn em nhiều lắm. Anh sẽ trả giá em…, í quên, trả công em bội hậu… Con Năm nghe nói mừng rỡ ra mặt, đáp: -Tưởng gì chứ chuyện đó quá dễ. Được rồi, ngồi xuống đây! Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện rất hay mang tựa đề “Bốn Chàng Độc Thân”. Chuyện này do một người khách Việt kiều kể cho em nghe, giờ em kể lại cho anh nghe. * * * Có 4 chàng trai chơi với nhau rất thân như anh em ruột thịt là: Phi, Thanh, Giang và Tuấn. Trong 4 người, Tuấn là người hiền lành nhất và nhát gan nhất. Bốn người nói chuyện với nhau rất cởi mở về mọi chuyện, nhưng chỉ có chuyện vợ con, bồ bịch hay “đi chơi đĩ” thì hơi gặp chút trở ngại vì anh chàng Tuấn kia mắc cở không mấy gì hứng thú, thường hay phản đối, cãi nhau với tất cả. Ba người kia bàn với nhau nhiều lần, nhất định phải làm cho bạn mình bạo dạn lên mới được, vì nếu cứ mắc cở như thế thì làm sao mới có bồ được. Mà không có bồ thì làm sao có vợ? Chiều thứ sáu ngày hôm đó, sau khi đi làm về, người nào cũng mới lãnh lương xong, 4 người rủ nhau tụ tập tại nhà Tuấn. Giang đem chuyện đi chơi đĩ làm sao ra bàn. Thanh và Phi ngồi nghe thích thú, thỉnh thoảng còn chêm vào cho chuyện hào hứng thêm. Chỉ có Tuấn là không mấy gì đồng ý với các bạn của mình. Chàng lên tiếng: -Mấy bồ còn chuyện gì khác để nói nữa không? Giang biết ý người bạn nhát gan liền trêu rằng: -Còn chứ! Tớ còn chuyện vợ con muốn nói với bồ. Tuấn nghiêm mặt nói: -Nếu là chuyện đứng đắn thì hẵng nói. Giang gật đầu nói: -Đương nhiên rồi. Chuyện vợ con mà không đứng đắn thì còn chuyện gì đứng đắn nữa đây? Trong vấn đề hôn nhân thì tình dục là một điều phải có. Bồ phải làm cho vợ bồ sướng thì nó mới thương bồ. Nhưng ngược lại nó cũng phải làm cho bồ sướng lại thì mới công bằng. Tuấn nhăn mặt hỏi: -Bồ nói thế nào là làm cho nó sướng với lại nó làm cho mình sướng? Tớ không hiểu gì cả! Giang chưa kịp trả lời thì Thanh cướp lời: -Thằng Giang nói đúng. Nghĩa là bồ mà làm cho vợ nó sướng thì nói gì nó cũng phải nghe. Tuấn nhăn mặt nói: -Theo tớ thì bồ cứ làm gương sáng trước thì nói gì vợ cũng nghe rồi chứ cần gì phải làm cho nó sướng như bồ nói tầm bậy tầm bạ. Mà nói chung, tớ không đồng ý với bồ. Nếu như bồ bảo làm những điều “tầm bậy” mà bắt nó phải nghe thì đâu có được. Phi nãy giờ ngồi im lặng cũng nhảy vào xen lời: -Nó phải nghe chứ không có chuyện ‘oong đơ’ (một, hai) gì cả. Tớ mà có vợ thì bảo đảm với bồ là nói gì nó cũng phải nghe hết. Thanh phá lên cười, tiếp lời: -Phải, đúng vậy! Mình bảo gì nó cũng phải nghe cả. Có bảo “thổi sắc xô”, cũng phải thổi. Giang và Phi cười lên một tràng thật lớn. Mặc dù không thích nói những chuyện này, nhưng Tuấn đã quá quen với lối dùng chữ, với cách nói chuyện của các bạn nên chàng ta hiểu hết tất cả. Tuấn đổ quạu nói: -Mấy bồ thật là bất nhân! Giữa con người với con người mà bắt người ta phải cúi xuống “bú cặc” mình như vậy mà coi được hả! Thấy giọng Tuấn có vẻ gay gắt, ba người Giang, Phi và Thanh lại cười rộ lên ra vẻ thú vị lắm. Giang cười lâu một hồi mới lên tiếng nói được: -Như vậy tớ hỏi bồ chứ: cũng con người với con người, tại sao đàn ông chúng ta phải cúi xuống mà bú lồn vợ. Phi và Thanh lại cười trong khi Tuấn lại đỏ mặt, khoa chân múa tay nói: -Đó là tại mấy bồ tự nguyện thôi. Còn tớ thì dẫu là người đàn bà sạch nhất thế giới bảo tớ làm như vậy tớ cũng không chịu làm nữa. Phi phất tay một cái, cười hỏi: -“Làm như vậy” là làm sao? Bồ nói gì tớ không hiểu? Giang nói với Tuấn, cũng như trả lời Phi: -Thì bồ cứ nói mẹ nó ra là “bú lồn” đi chứ có gì đâu mà phải mắc cở! Ba người lại cười vang lên, Tuấn lại đỏ mặt. Lần này dường như không còn chịu nổi nữa nên Tuấn dỗi, bỏ vào trong phòng đóng cửa lại. Giang lắc đầu nói với Phi và Thanh rằng: -Phải có cách nào để “phá trinh cụ Tuấn” mới được. Thanh nói: -Ai mà nghĩ được cách tức là lập công lớn đó. Giang bỗng vỗ đùi nghe “đét” một tiếng, nói: -Rồi! Tớ nghĩ ra được một kế rồi! Phi và Thanh đều chăm chú nghe, cùng hỏi: -Kế gì? Giang kề tai từng người một nói vài câu. Cả Phi lẫn Thanh cười lên khúc khích, khen ngợi: -Hay! Kế của bồ hay tuyệt vời! Ba người nhìn nhau láy mắt, cố nhịn cười. Giang bước lại phòng Tuấn, tự động mở cửa, thấy bạn mình đang nằm trên giường, đắp chăn, tay ôm một quyển sách đọc như chẳng thèm để ý tới ai nữa. Giang bước tới, lấy tay kéo tung chiếc chăn ra nói: -Dậy đi! Cứ nằm mãi đó mà ăn vạ à? Vào rửa mặt một cái cho tỉnh và cho hết giận rồi mình đi Chinatown ăn mì là vừa. Tuấn được cái dễ giận nhưng cũng dễ nguôi. Thấy Giang đã nói vậy thì cơn giận cũng đã tan hết, liền gấp sách lại đi vào nhà tắm rửa mặt. Phi nhìn Thanh mỉm cười. Giang giơ một ngón tay lên ra hiệu cho hai người. Cả ba người sau đó cùng bụm miệng. Sau khi Tuấn rửa mặt xong xuôi, 4 người bạn rủ nhau đi chung một xe lên phố Tàu ăn chiều. Thanh được giao trách nhiệm làm tài xế vì là người thuộc đường nhất. Mọi người đồng ý để cho Tuấn làm chủ tọa gọi các món ăn, vì là người giàu nhất trong bọn. Tuấn đề nghị: -Bây giờ thế này nghe. Cơm trắng thì miễn phí rồi. Mỗi người gọi một món. Nếư thấy thiếu cái gì, tớ sẽ gọi thêm. Được không? Không ai có ý kiến gì hơn. Thế là Tuấn gọi bồi bàn lại, và mọi người lần lượt gọi: -Một đĩa mì xào dòn với thịt bò và cải làn. -Một đĩa hủ tiếu xào đồ biển. -Một tô canh xà lách xoong với nấm rơm. -Một đĩa đậu hũ chưng. Tuấn thấy hình như vẫn thiếu nên gọi thêm: -Thêm ba cân heo quay chặt thành từng miếng nhỏ, một đĩa sứa sợi. Nhớ cho một bình trà thơm thật ngon… Phi thấy vậy nói: -Thôi Tuấn, nhiều quá! Làm sao mình ăn cho hết? Thanh cười nói: -Không! Phải để cho Tuấn ăn nhiều mới được để còn… Thanh chưa nói dứt câu, Giang đã đưa mắt lườm lườm nên chàng ta hiểu ý, biết mình vì vui miệng mà lỡ lời, tí nữa thì để lộ bí mật. Thanh bèn im lặng không nói thêm điều gì nữa. Nhưng Thanh thỉnh thoảng vẫn để ý liếc nhìn Tuấn cười thầm. Mấy lần Tuấn bắt gặp như vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi: -Thanh! Hôm nay bồ làm sao vậy? Bộ tớ có gì lạ lắm hay sao mà cứ liếc tớ cười hoài vậy? Phi nhảy vào xen lời: -Phải chi Thanh là con gái thì chắc cũng đỡ cho bạn mình biết bao hả? Thanh lăn ra cười. Tuấn bắt đầu thấy nóng mặt khó chịu. Giang thấy vậy phải cố đánh trống lảng, ráng cười mà pha trò để không khí bớt căng thẳng: -Thôi, bỏ qua hết đi các bạn. Tớ chỉ thích ăn thôi. Ăn là “nhứt khoái”. Người ta vẫn nói “ăn được ngủ được là tiên” phải không? Phi nói: -Theo tớ thì “đụ” được mới là tiên. Mặc dù “đụ” được xếp là “tam khoái”, nhưng với tớ thì là “nhứt khoái đó”. Ba cái khoái kia thì mình nhiều lúc “bị” phải như vậy chứ không có sự chọn lựa. Chỉ có “đụ” là mình mới có thể làm theo ý được mà thôi. Nhìn Tuấn cúi gầm xuống, mặt đỏ như gấc, ai nấy đều cười thầm. Một lát sau, các món ăn được đem ra cùng với một bình trà thơm. Thế là 4 người cùng nhau ăn uống thật ngon lành. Chẳng mấy chốc đĩa nào đĩa nấy đã sạch trơn. Tuấn mau mắn đứng dậy ra trả tiền. Mọi người cũng không ai cản, để mặc kệ cho chàng ta ra quày tính tiền. Bốn chàng sau đó ra xe. Thanh là tài xế, có Phi ngồi bên cạnh. Băng đàng sau thì Tuấn và Giang ngồi. Trong khi xe nổ máy, Giang gợi chuyện hỏi Tuấn, nào là về công chuyện làm ăn…, chừng nào lấy ngày nghỉ đi chơi?… Tuấn tình thực trả lời từng câu một rất vui vẻ vì thấy không có ai nói gì đến những chuyện mà chàng ta kỵ nhất. Mười lăm phút trôi qua. Tuấn bỗng nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Chàng ta bỗng ngạc nhiên khi thấy con đường đang đi lạ hoắc. Tuấn lên tiếng hỏi: -Thanh! Sao bồ đi đường gì mà lạ thế? Thanh gật đầu đáp: -Ừ! Hình như tớ đang đi lạc. Nhưng không sao, tớ sẽ tìm ngõ ra để quay trở lại. Chuyện nhỏ. Tuấn yên tâm không hỏi nữa. Giang lại tiếp tục hỏi thăm Tuấn hết chuyện này đến chuyện khác. Thêm 15 phút nữa mà chiếc xe vẫn thẳng đường lăn bánh, nhưng cũng không thấy đâu ngõ ra cả. Tuấn bắt đầu lo ngại. Chàng liếc mắt nhìn bên vệ đường thấy có bảng đề: M… City: 5 miles Tự nhiên Tuấn chồm người lên dẫy nẩy nói lớn: -Đụ má! Không được! Không được!… Biết Tuấn sau cùng đã khám phá ra “ý đồ” của ba người. Phi, Thanh, Giang lăn ra cười ngất. Thanh vừa cầm tay lái vừa cười, nói: -Gạo đã nấu thành cơm rồi bồ ạ! Có muốn quay trở lại cũng không được nữa. Phi quay xuống nói: -Làm gì mà hoảng lên vậy? Tới cho mấy em đấm bóp, đã lắm! Giang nhìn Tuấn, làm mặt nghiêm nói: -Bữa nay, nếu bồ ngoan ngoãn thì tụi tớ để mặc kệ cho các em phục vụ bồ. Còn nếu bồ mà cứng đầu cứng cổ thì ba thằng tụi tớ sẽ trói bồ lại rồi để mặc cho các em tha hồ hãm hiếp bồ, xé xác bồ ra. Tùy bồ lựa chọn. Tuấn vừa giận vừa buồn cười, cũng chẳng còn biết nói sao nữa. Chàng đành để mặc cho số phận ra sao thì ra. Nhìn Thanh, Tuấn như sực nhớ ra điều gì, nói: -Hèn chi hồi nãy thằng Thanh nó cứ nhìn tớ mà cười hiểm hoài. Tớ ngu quá, đáng lẽ là tớ phải đoán ngay ra chứ. Phi nói: -Bồ chẳng có gì phải tiếc cả, vì bồ đâu có nắm được tay lái đâu? Phi bỗng đưa tay chỉ vào một căn nhà khá lớn nói: -Kia rồi! Chúng ta tới rồi! Thanh rẽ xe, quẹo vào bãi đậu xe rồi thắng lại. Phi nói: -Tất cả mọi người đợi tớ một chút. Tớ vào hỏi thăm cho chắc ăn cái đã. Phi mở cửa xe đóng lại. Nhìn gương mặt của Tuấn, Giang lại buồn cười. Chàng lên tiếng hỏi bạn: -Bồ sợ lắm hả? Tuấn im lặng không trả lời. Giang lại nói: -Chỉ sợ sau đêm nay thì mai mốt bồ rủ tụi tớ đi không kể ngày giờ. Mọi người thấy Phi mặt tươi như hoa từ trong đi ra. Chàng đưa tay ngoắc, gọi tất cả vào trong. Tuấn lên tiếng: -Thôi, mấy bồ vô đi. Tớ đợi ở đây. Mặt Giang nhăn lại. Chàng hỏi: -Có thật bồ muốn giở trò lì lợm không? Tuấn chưa kịp trả lời, Giang đã gọi Thanh: -Thanh! Cậu hãy chuẩn bị giúp tớ một tay. Nhìn Tuấn, Giang nói: -Tớ đếm ba tiếng. Nếu bồ không chịu vô thì hai thằng tớ sẽ phải dùng đến biện pháp mạnh. Tuấn hoảng hốt, bất mãn nói: -Mấy bồ bắt ép tớ vừa phải thôi chớ… Giang chẳng thèm nghe, bắt đầu đếm, trong khi Thanh xăn tay áo lên sẵn sàng “đợi lệnh”: -Một… hai… Tuấn giơ tay như năn nỉ, bảo đừng, miệng lắp lắp: -Tớ vô… tớ vô… -Như vậy mới là ngoan ngoãn, mới là biết điều. Thanh đi trước mở đường, Tuấn theo sau, và Giang đi sau chót để đề phòng Tuấn bỏ chạy. Nhưng trái với sự lo ngại của Giang, Tuấn đi theo sau Thanh đàng hoàng mà không định giở trò gì cả. Bên trong, có 7-8 em người Á Châu ngồi chung quanh. Em nào em nấy đều có nhan sắc, với thân hình nóng bỏng, mới nhìn đã thấy nứng cặc, muốn ở tù. Một người đàn bà tuổi trung niên bước tới tự giới thiệu: -Tôi họ Mao, mọi người ai ai cũng gọi tôi là bà Mao. Xin giới thiệu với các anh đây là những hoa khôi của các vùng Bắc Kinh, Thượng Hải, Sơn Đông, Tứ Xuyên, không thiếu một thứ gì… Các anh tới đây chuyến này thì thật là “trúng mánh”. Quay sang một em, bà Mao nói một tràng tiếng Tàu. Chỉ thấy em đó gật đầu bỏ đi. Lát sau em trở lại với một mâm trái cây cùng mấy lon bia và nước ngọt. Bà Mao lại sai em đặt trước mặt các khách quý mời dùng. Một em với tướng đi ẻo lả bước tới gần Tuấn, ôm chàng vào lòng, bẹo má âu yếm nói: -Trời ơi! Tại sao trên đời lại có một người con trai dễ thương đến thế này? Ai nấy bụm miệng cười trong khi Tuấn như bị rắn độc mổ phải, chỉ biết đứng im chứ không cục cựa gì cả. Người con gái ghé môi hôn lên má Tuấn một cái, nói: -Em tên là Jade, người ở Sơn Đông. Em không có cắn chết anh đâu mà sợ. Dứt lời, Jade, người con gái Tàu kéo Tuấn ngồi xuống. Không chút mắc cở, nàng thọc tay vào quần Tuấn rờ rẫm một lúc rồi cất tiếng khen: -Cặc anh thiệt là bự! Lúc đó, ba người Giang, Phi và Thanh cũng mỗi người ôm một em vuốt ve. Nhưng ai nấy vẫn liếc mắt nhìn xem phản ứng của Tuấn, nhân vật chính như thế nào. Nhìn thấy đôi mắt Tuấn bắt đầu lim dim như “hai con cắc kè say thuốc lào”, ai nấy đều cười thầm, biết “cá đã cắn câu” hoặc “chim đã vào lồng”. Sau khi “xào khô” Tuấn một hồi, nàng Jade nắm đầu chàng ấn vào ngực nàng, hỏi: -Sao? Đã không? Thơm không? Tuấn không còn biết trời trăng là gì nữa. Tay chàng run run như muốn thọc vào bên trong chiếc áo hở ngực của Jade nhưng không hiểu vì sao lại chưa dám. Jade buồn cười quá, nói: -Nếu thích thì cứ cho tay vào mà rờ với bóp chứ có gì đâu mà ngại. Chẳng lẽ sợ em chặt tay anh à? Tay Tuấn lại càng run hơn nữa. Chàng từ từ đặt lên ngực Jade xoa mấy cái rồi thọc vào bên trong xu-chiêng. Ôi chao! Thật là “đã” biết chừng nào. Vú của nàng vừa căng tròn, vừa mềm mại, nhưng không nhão, sờ hoài, bóp hoài mà không thấy chán. Jade bỗng cầm tay Tuấn kéo dậy nói: -Thôi! Bây giờ mời anh vô trong cho em phục vụ. Thật là em tốt phước nên mới gặp được một “đồng nam” như anh đó. Còn nhiều màn vui cho đêm “động phòng hoa chúc” của anh lắm. Nào là đấm bóp nè, nào là thổi kèn nè, rồi sau đó mới tới màn “đút”. Yên chí, em sẽ cho anh một đêm nhớ đời chứ không có “dập liễu vùi hoa” đâu. Thanh phá lên cười nói: -Bây giờ dẫu cô có “dập liễu vùi hoa” thì nó cũng chịu để yên cho cô “dập” mà thôi. Nhưng từ từ với “em nó” thôi nghe, nó “còn trinh” đấy! Coi chừng nó “dập dái” thì nguy lắm đó. Tất cả mọi người trong phòng đều cười lên như vỡ chợ. Tuấn nguýt Thanh một cái thật dài, sau đó bước theo Jade vào bên trong… * * * Kể đến đây, con Năm Ngừng lại đưa tay rờ phía đàng trước quần của Cả Ngố, khé bóp bóp mấy cái. Nàng kêu lên: -Mới đó mà cặc anh đã lên cứng ngắc rồi. Cả Ngố náo nức nói: -Rồi sao nữa em? Kể tiếp nữa đi! Con Năm mỉm cười nói: -Thấy chưa? Em nghề chưa? Chính anh nghe còn chịu không nổi nữa mà. Đây là cái mánh khóe của người kể chuyện. Khi kể chuyện này tới đây, em bảo đảm với anh là vợ anh nứng lồn hết chịu nổi rồi. Anh phải mánh mới được. Hãy lợi dụng cơ hội vợ anh đang nứng lồn và đang thích nghe tiếp câu chuyện mà kêu chị ta bú cặc. Em bảo đảm, chị ta sẽ bú cặc anh tới khi nào mỏi miệng, không còn bú được nữa thì thôi. Cả Ngố lắng tai nghe những lời “vàng ngọc” của con Năm. Chàng ta lại hối thúc: -Kể tiếp nữa đi em! Con Năm mỉm cười gật đầu, tiếp tục kể câu chuyện đang bỏ dở… * * * Vừa bước vào phòng, nàng Jade từ từ lột hết quần áo của chàng trai tên Tuấn ra. Nàng đưa lưỡi liếm khắp người chàng một hồi rồi mới chịu lột hết quần áo của mình, ở truồng nằm bên cạnh Tuấn. Nhìn thân hình của Jade, Tuấn ngây cả người. Thật tình, đây là lần đầu tiên chàng mới thấy một người đàn bà trần truồng bên cạnh mình. Và cũng là lần đầu tiên trong đời chàng “chung đụng” xác thịt với người khác phái. Đôi tay Tuấn như điên dại, hết rờ trên lại rờ dưới, xoa tới xoa lui như sợ mình không còn cơ hội được như vậy nữa. Jade để yên cho Tuấn tha hồ rờ với bóp và xoa. Bỗng nhiên, nàng đè Tuấn xuống dưới, dùng cặp vú chà lên khắp người chàng. Tuấn nằm thở dốc, miệng kêu lên không ngớt vì sướng: -Chết con rồi, cha mẹ ơi… chết con rồi… Jade dù không hiểu tiếng Việt nhưng cũng đoán được những lời của Tuấn. Được một lúc bỗng ngừng chà vú lên người Tuấn. Nàng nhảy vào giữa khoảng trống hai chân của Tuấn, cầm cặc của chàng lên khẽ lắc mấy cái rồi thè lưỡi ra liếm chung quanh đầu cặc của Tuấn. Liếm một hồi, Jade đưa cả con cặc vào miệng ngậm và bắt đầu mút. Jade biểu diễn, núc cặc Tuấn vào sâu trong miệng đến lút cán. Động tác này gợi cho Tuấn thật nhiều khoái cảm, nhưng chàng thấy cũng hơi nhột nhột. Và rồi chàng không nhịn được, bật cười lên thành tiếng. Đang bú “ngon lành”, đột nhiên Jade dừng lại. Tuấn đang sướng bỗng cụt hứng. Chàng nói như nài nỉ: -Tại sao ngừng vậy? Bú nữa đi chứ em! Jade cười, nói: -Được! Em sẽ bú cặc anh nữa. Với một điều kiện. -Điều kiện gì? Jade lại cười, nói: -Là anh phải bú lồn em. Tuấn đáp ngay không do dự: -Được… được! Jade leo lên người Tuấn ngồi một hồi, dùng cặp mông chà lên bụng chàng một chập rồi khẽ nhích lên, đưa nguyên cái lồn của nàng tới trước mặt Tuấn. Nhìn thấy lồn của Jade quá rậm rạp, lông lá tùm lum, Tuấn khẽ vuốt mấy cái, lấy tay khẽ vén mấy sợ lông qua hai bên nép lồn trông cho “có trật tự” chút xíu. Tuấn lè luỡi ra, sắp sửa liếm vào khe lồn bỗng nhiên chàng lại thấy ghê ghê làm sao. Tuấn tự nhủ: -Đây là cái chỗ đái của đàn bà con gái. Mình mà cho vô miệng hay đưa lưỡi liếm thì còn ra cái thể thống gì nữa. Hình như biết được điều Tuấn nghĩ, Jade nói: -Anh mà không chịu bú lồn em thì em sẽ không bú cặc anh nữa đâu. Quả nhiên câu nói này có hiệu nghiệm vô cùng. Tuấn vừa nghe xong liền hoảng hốt, vội vàng lè ngay lưỡi ra liếm vào cái mòng. Jade lấy ngón tay nàng chỉ vào cái hột le nói: -Anh liếm vào cái chỗ này nè. Tuấn ngoan ngoãn nghe lời đưa lưỡi lên xuống, qua lại liếm cái hột le. Jade sướng điên cả người, nhún lên nhún xuống như đang ở trên yên ngựa, miệng rên liên tiếp: -Sướng quá… đã quá… sướng chết con đĩ mẹ em rồi… A… a… a… * * * Hai tiếng đồng hồ sau. Tuấn đi theo Jade ra bên ngoài. Phi, Thanh và Giang hình như đã hưởng thụ xong từ đời nào. Cả ba nười đang ngồi chờ Tuấn, cùng uống mấy lon bia, nói chuyện với mấy nàng. Thấy mặt Tuấn tươi như hoa, Phi hỏi thăm: -Sao? Sướng hả bồ? Có còn muốn cằn nhằn gì nữa không? Tuấn vẫn còn hơi mắc cở, nhưng khẽ nở một nụ cười trên môi. Chỉ cần một nụ cười ấy cũng nói cho tất cả biết rõ chàng có hài lòng hay không. Phi nhìn Jade khẽ gật đầu. Jade cũng đáp lại bằng một cái gật. Hai bên như hiểu nhau rất nhiều. Giang nhìn Tuấn hỏi: -Bây giờ bồ nói thiệt đi! Tụi tớ có lỗi gì với bồ không? Tuấn lắc đầu, nói: -Nếu biết có đàn bà sung sướng thế này thì tớ đã chẳng cãi nhau với mấy bồ suốt từ bấy nhiêu lâu nay làm gì. Mấy bồ thật quả là bạn tốt, thế mà đến bây giờ tớ mới hiểu được. Thanh cười lớn nói: -Thôi, chỉ cần bồ hiểu thì sớm hay muộn gì cũng thế thôi. Phi nói: -Thôi, bây giờ mình về được rồi chứ hả? Cả ba người Giang, Thanh và Tuấn đều gật đầu. Phi nhìn ba người nói: -Thôi, mấy bồ đi ra trước đi. Tớ phải đi rửa tay một cái đã. Ba người nghe lời đi ra trước. Phi móc bóp tiền ra, lấy hai tờ giấy trăm đưa cho Jade nói: -Cám ơn em nhiều nghe. Thằng bạn anh mai sau có nên người là nhờ ở công ơn của em đấy. Jade đưa tay nhận tiền, ôm Phi hôn một cái. Phi cũng hôn lại Jade, đồng thời vỗ vào mông nàng mấy cái thân mật. Jade vui vẻ nói: -Hy vọng gặp lại anh sau. Bà Mao cũng mau mắn bước tới chào khách, nói mấy lời cám ơn, cất tiếng mời mọc, nói: -Bất cứ lúc nào các anh cần “giải quyết sinh lý” thì các anh biết nơi nào mà đến rồi. Nhớ đến đây thường xuyên nhé, nhất là anh bạn gì… đó của anh. Đừng để anh ta “khí tồn tại não” nghe! Trước khi về, Phi còn quay lại thêm một lần nhìn bà Mao và các em, nói: -Tất cả yên chí đi. Chúng tôi là 4 thằng độc thân mà. Sẽ còn tới nơi này dài dài thôi! Vừa gặp con Năm, Cả Ngố đã reo lên: -Em hay quá! Anh theo cách của em chỉ kể chuyện cho vợ anh nghe, quả nhiên nó nứng lồn hết biết. Rồi sau đó anh nói nó phải bú cặc anh trước thì anh mới chịu kể tiếp thì cô nàng ngoan ngoãn chịu bú liền. Con Năm nghe nói cả cười, nói: -Em đã chỉ anh thì không bao giờ “trật rơ” hết! Cả Ngố móc trong người ra một sấp tiền thật dày dúi cho con Năm, nói: -Một chút này để đền ơn em đó. Bữa nay kể thêm chuyện cho anh nghe. Con Năm đút tiền và bóp, gật đầu: -Được. Hôm nay em sẽ kể cho anh truyện “Bốn con sư tử”. Cả Ngố lấy làm lạ hỏi: -Ủa! Chuyện mấy con “sư tử” thì có ăn nhập gì đến chuyện “dê” đâu mà em kể làm gì? Con Năm nghe Cả Ngố nói mà bực mình nhưng lấy làm buồn cười, chỉ khẽ lắc đầu nói: -Sao ba má anh khéo đặt tên cho anh thiệt! Sư tử đây có phải là sư tử trong sở thú đâu? “Sư tử” có nghĩa là một người đàn bà dữ dằn, đại khái là một “bà chằng” đó! Đã hiểu chưa ông? Cả Ngố mỉm cười, gật đầu: -À! Thì ra là vậy. Nếu em không giảng nghĩa thì làm sao anh hiểu được. Con Năm cười, nói: -Giờ thì hiểu rồi phải không? Vậy thì im đi nghe em kể. Chuyện này cũng do mấy anh Việt kiều kể lại cho em nghe đó. Chuyện xảy ra tại nước Mỹ. Và con Năm bắt đầu kể… * * * Tại “Quận Quít” thuộc tiểu bang C. ở nước Mỹ, có 4 mụ đàn bà Việt Nam tên là Thu, Liên, Ái và My. Cả bốn thân với nhau từ bé lúc còn ở Việt Nam Sang đến Mỹ, tình cờ cả bốn gặp lại nhau và lại sống gần nhau cùng một thành phố, chỉ cách nhau chừng vài phút đồng hồ lái xe. Bốn mụ rất có nhan sắc, người trông rất đẹp đẽ nhưng phải cái tội vừa dâm lại vừa hung dữ. Tuổi người nào cũng ngoài 30 rồi, nhưng còn “kén chồng” bạo lắm. Mụ Ái là bà góa, vì lấy chồng không được bao lâu thì chồng chết bởi mụ hành anh ta quá đến độ chịu không nổi mà mắc bệnh đau tim rồi ngã lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử. Mụ Thu thì bỏ chồng vì vịn cớ cặc anh ta nhỏ quá, chơi mụ ta không đã. Còn hai mụ Liên và My tuy được tiếng là độc thân nhưng sự thật mụ nào cũng có ít nhất “mấy đời bồ”, nhưng không mụ nào chịu lấy chồng vì chỉ thích ở vậy tìm trai để đụ cho “sướng lồn”. Những người đàn ông Việt Nam cũng như đám trai tơ ở tại “Quận Quít” rất nhiều người bị mắc hởm 4 mụ đó. Mụ nào cũng dùng nhan sắc và những lời ngọt ngào để dụ đàn ông. Nhưng chỉ cặp được một thời gian thì mụ nào cũng “chán ngấy”, bỏ người mình dụ không thương tiếc để đi tìm người khác mà cặp. Nhiều người đàn ông “đồng tình cảnh ngộ”, khi biết được “rơ” của 4 mụ thì đều thở dài lắc đầu. Họ đặt cho 4 mụ kia một biệt danh chung nghe “rất kêu” là “Bốn con sư tử”. Bốn mụ rất thích mướn phim “con heo” về coi. Mỗi lần tụ tập như thế, mấy mụ bỏ tiền ra mua rượu đắt tiền về uống. Chẳng biết có thật hay không, nhưng mấy mụ khoe rằng có những chai rượu lên đến hai ngàn đô la một chai. Và mỗi lần vặn phim lên là mấy mụ chụm đầu lại coi thật tỉ mỉ và say mê. Thấy đoạn nào “hay hay” thì mấy mụ lại “rewind”, coi đi coi lại đoạn đó mà không biết chán. Cứ coi xong một màn nào cho là “cụp lạc” thì mấy mụ lại cười lên sằng sặc, hết thò tay vào trong xu chiêng tự mò vú lại thọc tay và trong quần dùng ngón tay “móc móc”… Mấy mụ cũng rất thích xem những phim đàn bà làm tình với chó, với ngựa. Mặc dù không nói ra, mụ nào cũng thầm mong ước rằng phải chi người “đụ với ngựa” trong phim là mình. Giá mà đạo diễn mời mấy mụ đóng phim ấy có lẽ mấy mụ còn bằng lòng trả thêm tiền để “được” đóng nữa. Các mụ cho vậy mới xứng đáng là người đàn bà của thế hệ mới, và phải như vậy thì đàn ông mới “nể mặt”. Mụ nào cũng tuyên bố rằng gã đàn ông Việt Nam nào muốn được mấy mụ nhận làm chồng thì ít nhất phải có cặc bự “một tám một mười” so với cặc ngựa. Dĩ nhiên, các đấng mày râu “Mít” nghe xong đều chạy dài vì người nào cũng biết tự lượng sức mình, nhắm không thể nào có đủ tiêu chuẩn để phục vụ mấy mụ, tức “Bốn con sư tử” của “Quận Quít”. Ngoài ra, mấy mụ cũng thường rủ nhau vào những quán “gay bar” của các “đại hiệp ẻo lả”, mục đích để xem đàn ông (?) “nhẩy ở truồng”, mặc dù biết rằng “các vị đàn ông trong đó” sẽ không ưa thích gì mấy mụ. Nguậy thì nguậy hết cỡ nói, nhưng có lần 4 mụ vì quá nguậy mà bị “quê mười cục” thiếu điều phải giấu… lồn đi. Hôm ấy, 4 mụ rủ nhau vào “gay bar” coi “xéc xi xô”, thấy một “đấng mày râu yểu điệu” có cặc khá bự õng a õng ẹo múa thân hình lắc qua lắc lại. Thấy cặc Mỹ là lạ nên mấy mụ thèm nhiễu nước miếng, nứng lồn không chịu nổi, bèn tiếng lại gần sân khấu nói với mấy đại hiệp ẻo lả chạy bàn, định bỏ tiền ra để được bú cặc nhưng bị từ chối vì khổ nỗi, mấy mụ là… đàn bà! Hơn nữa, mấy mụ cũng quên một điều là “gay bar” đó thuộc của dân “cổ đỏ”, tiếng Mỹ gọi là “red neck”, mà mấy mụ lại là người Việt Nam da vàng. “Được” vào coi đã là “hên” lắm rồi, nhưng mấy mụ vẫn không biết thân biết phận, tưởng những người trong đây là “nhu nhược” như đám đàn ông Việt Nam từng bị mấy mụ “quay như quay dế” nên vẫn chứng nào tật nấy, không chừa. Mấy mụ hung hãn chạy lại vươn tay toan nắm cặc chàng vũ công đại hiệp ẻo lả thì bị mấy “nàng bảo vệ nữ hiệp tu my” chặn lại, nắm đầu từng mụ một thảy ra ngoài như rác rến vậy. “Bốn con sư tử” ức lắm, nhưng đành ôm hận lủi thủi trở về… * * * Cả Ngố nghe kể tới đây bỗng nóng mặt, hai tay nắm chặt lại, nói lớn: -Mấy con mụ Việt Nam “dê đạo lộ” trắc nết và mất gốc này thiệt tình! Cặc Việt Nam thiếu gì sao không chịu bú mà lại đòi đi bú cặc Mỹ? Chẳng lẽ cặc Mỹ thơm ngon dòn ngọt, bổ hơn cặc Việt Nam à? Con Năm cười, nói: -Thì như vậy mới có chuyện để kể! Cả Ngố nói: -Nhưng anh nghe mà thấy tức lộn ruột, không chịu nổi! Con Năm vẫn cười, nói tiếp: -Không có việc gì phải tức cả. Những thứ đàn bà đó thiếu gì trên đời này. Mà không phải ở giới bần cố nông như em đâu à nghen. Toàn những dân “có học”, có “văn hóa cao”, con nhà giàu, danh giá không đó. Thôi, im lặng đi để nghe tiếp câu chuyện thú vị. Và con Năm lại kể tiếp… * * * Hôm đó, “Bốn con sư tử” rủ nhau đi “đú đởn”, tìm đàn ông đụ chơi. Đi ngang qua một con đường vắng vẻ, cả 4 bỗng để ý tới một chàng trai trạc tuổi 4 mụ. Ái chợt lên tiếng: -Ai trông quen quá kìa tụi bây! Ba người My, Liên và Thu nghe nói nhìn theo tay chỉ. Một thanh niên khá đẹp trai, tướng rất đàn ông tuy nhuộm chút phong trần. Thu reo lên: -Đúng rồi tụi bây ơi! Nó là thằng Danh ở xóm mình đó! Bốn mụ thích chí, ôm nhau cười khúc khích. Liên nói: -Bây giờ trông nó đẹp trai hơn trước nhiều à nghen! My nheo mắt nói: -Nhưng không biết cặc nó bự không, và có biết đụ là gì chưa? Bốn mụ lại ôm nhau cười lên một tràng. Thu ngắm nghía chàng trai tên Danh, mỉm cười nói: -Nhìn tướng nó coi bộ còn trai tơ đó tụi bây. Với kinh nguyệt đầy cửa mình,… í quên, kinh nghiệm đầy cả mình…, tao tin là thằng Danh này chưa được “nếm mùi đời” đâu. Liên cười, nói: -Vậy thì tụi mày tính sao đây? Ái nói: -Tao đề nghị thế này nghe. Mình làm bộ tới sạo sạo nó một hồi. Dĩ nhiên trai tơ được “bốn nàng” chiếu cố săn đón thì hỏi làm sao không khoái? Cứ như thế mình mời nó về nhà làm đồ nhậu, phục rượu cho nó say rồi sau đó… My cười ngắt lời: -Rồi sau đó làm gì? Thu nói: -Còn làm gì nữa? Đè nó ra lột hết quần áo. Liên tinh ranh hỏi: -Rồi làm sao nữa? Ái lên tiếng: -Rồi thì tụi mình tha hồ mà “bề hội đồng nó”! Bốn mụ lại phá lên cười rũ rượi. Không phí thêm chút thì giờ nào nữa, “bốn con sư tử” liền đảo xe một vòng hoành lại, “đón đường” chàng trai tên Danh kia. Ái đưa tay ra vẫy nói: -Ê! Có phải Danh ở cùng xóm với tụi này hồi đó ở Việt Nam không? Chàng thanh niên đang lội bộ bên đường chợt dừng lại, đưa mắt ngó một hồi rồi reo lên: -Kìa! Tôi nhận ra mấy bà hết rồi! Ái nè… My nè… Thu nè… và Liên nè! Thế nào? Tôi đoán đúng hết không? “Bốn con sư tử” cười lên một tràng, vỗ tay: -Hay quá! Thật không ngờ bồ còn nhớ tụi tôi! Nếu bồ rảnh thì mời lại nhà tụi này ăn uống, trò chuyện mà ôn lại kỷ niệm xưa. Danh, chàng thanh niên mừng rỡ, nói: -Nếu thế thì còn gì bằng? Được đi chung với 4 người đẹp thì thật là một vinh dự hiếm có. Thấy “cá đã cắn câu”, 4 mụ trong bụng mừng thấp thỏm. Thu nói: -Vậy thì mời leo lên xe. Danh không ngần ngại, mở cửa sau nhảy lên ngồi chung với hai người băng sau. Chiếc xe từ từ lăn bánh… * * * Cả Ngố lắc đầu, le lưỡi, nói: -Ghê thật! Đàn bà con gái Việt Nam ở Mỹ ghê thật! Còn quá đàn ông con trai ở Việt Nam đi bắt “bò lạc” nữa! Con Năm giơ tay nói: -Im nào! Để em kể tiếp cho mà nghe. * * * Về đến nhà Thu, “bốn con sư tử” lấy rượu mạnh ra khui, mời Danh uống. Danh thật tình không khách sáo, lần lượt cạn ly với 4 nàng xưa kia là bạn ở cùng xóm với mình tại Việt Nam. My đi nấu vài món nhậu đem lên. Cả 5 người cùng nhau uống rượu nhắm đồ ăn thật ngon lành. Hết Ái đến My… Hết My đến Thu… Hết Thu lại đến Liên, 4 nàng thi nhau cụng ly với Danh. Tửu lượng chàng ta kể ra cũng khá nhưng vì phải tiếp một lúc những 4 người, lại uống gấp đôi mỗi lần cụng ly nên chỉ một lúc sau là chàng ta đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Thế nhưng bốn người đẹp vẫn không ngừng “chuốc rượu”. Dĩ nhiên Danh không thể nào từ chối được, phải theo bốn nàng “tới bờ tới bến”. Nhưng rồi sức người cũng có hạn. Đến một lúc nào đó, Danh không thể nào chịu đựng nổi nữa, ngã nhào xuống đất nằm thẳng cẳng. “Bốn con sư tử” nhìn nhau cười thích thú. Thu làm bộ lay Danh, nhưng thật ra là để dò xem chàng ta đã gục hẳn chưa hay còn tỉnh: -Danh! Danh! Mau tỉnh lại để uống nữa chứ! Thấy Danh vẫn nằm yên bất động, “bốn con sư tử” nhìn nhau cười thỏa mãn vì đã đạt được mục đích của mình. My nói: -Giờ mình khiêng nó vô phòng chứ hả? Liên gạt đi: -Vô phòng làm chi cho mệt, nặng thấy mẹ! Làm ngay tại đây cho xong có phải khỏe hơn không? Ba người kia nghe nói liền đồng ý. Liên bước tới định cởi quần áo Danh ra thì Ái bỗng cản lại, nói: -Khoan cái đã! Mình phải “oánh tù tì” cái đã để xem ai có được hân hạnh lột đồ nó ra. Thu nói: -Tao có ý kiến này hay hơn. Mình hãy lấy bộ bài ra đây đánh bài cào. Hễ đứa nào thắng một ván thì có quyền cởi một vật trên người nó xuống. Nhưng mình phải ra hẹn trước từng ván là cởi cái gì. Ba người kia vỗ tay khen hay. Thế là cỗ bài được mang ra. “Bốn con sư tử” liền bắt đầu “kéo bài cào”. Có ván người này thắng, có ván thì người kia được. Mỗi lần đánh xong một ván thì lại có “một con sư tử” hí hửng tháo một vật trên mình của chàng Danh xuống. Chẳng mấy chốc, trên thân của Danh gần như nhẵn nhụi, chỉ còn lại duy nhất một cái “quần xì”. Trong khi đó, “bốn con sư tử” tạm ngưng, mỗi người tự rót một ly rượu uống để chuẩn bị cho “ván bài lâm ly”, xem người nào thắng để được cái hân hạnh cởi cái mảnh vải cuối cùng trên thân của người con trai vô phúc kia đang nằm say mèm “ngay cu đơ” trước nanh vuốt của “bốn con sư tử”. My nặn từng lá bài một rồi ném xuống thảm, nét mặt như hoa, nói: -Tao 7 nút! Nặn xong con cuối, Liên chán nản quăng bài ra nói: -Đụ má, tao bù! My cười nói: -Mày làm gì mà cái mặt như cái lồn vậy? Mặt của Ái bỗng tươi tỉnh reo lên: -A ha! Tao 8 nút! Dứt lời, Ái “rống” lên một tiếng nghe hết sức rùng rợn tựa như chúa sơn lâm vừa mới vồ được con mồi. Ái đập tay lên bàn nghe “thình thịch” như để ăn mừng chiến thắng. Nhưng nụ cười của nàng ta chợt tắt khi nghe tiếng Thu buông nhẹ: -Tao chỉ có… 9 nút thôi! Thu nhoẻn một nụ cười, “tằng hắng” một tiếng, xắn tay áo lên với vẻ trịnh trọng. Bất thình lình, nàng thọc hai tay vào hai bên hông quần xì của Danh tuột một cái thật lẹ. -Á…a…a… -Dzui quá hén! -Đã thì thôi! Thu nhìn vào mặt Danh đang nhắm nghiền đôi mắt nằm như chết nói: -Đàn ông các người chuyên cởi quần đàn bà thì lâu lâu cũng phải bị cởi quần lại chứ phải không? “Bốn con sư tử” vừa cười vừa hống lên từng hồi như “vang dậy cả núi rừng”. Thu cười tủm tỉm, khẽ cầm cặc Danh lên dọc dọc mấy cái. Ba nàng còn lại thấy vậy nhao nhao lên tiếng phản đối: -Ê! Đâu được! Mày chỉ được cởi quần xì nó thôi chứ đâu có quyền ” rờ với dọc” như vậy! -Đúng! Cái đó là ăn gian. -Phải tiếp tục chơi bài cào để coi đứa nào được quyền “rờ với dọc, bú với đụ” trước mới công bằng. Thế là “bốn con sư tử” cãi nhau một trận “ỏm tỏi” như “bốn gái giành một chồng”, thiếu điều muốn xé xác nhau ra. Sau cùng, Thu liền đề nghị: -Thôi! Nếu phải rút bài cào thì lâu quá. Bây giờ tao có cách này nè. Tụi mình cùng “hưởng thụ” một lượt. Một đứa cầm cặc thằng Danh, một đứa bú. Hai đứa kia thì chia nhau mỗi đứa ngậm một hòn dái. Sau đó thì cứ đổi qua đổi lại để ai cũng có phần đầy đủ. Đứa nào bú cho nó ra thì được ưu tiên đụ trước, đồng ý không? Thấy không còn giải pháp nào tốt hơn, tất cả cùng gật đầu, cho rằng đề nghị của Thu đưa ra là thượng sách. Thu bèn mở màn nói: -Bây giờ con My cầm cặc nó cho tao bú. Con Ái và con Liên thì mỗi đứa ngậm một hòn dái mà núc, chịu chưa? Không ai phản đối. My hí hửng cầm cặc Danh sọc lên sọc xuống mấy cái. Thu cúi xuống ngậm cặc vào miệng mút lấy mút để “ngon lành”. Ái và Liên mỗi người phải cúi đầu thật sát gần xuống đất mới ngậm được dái của Danh. Cứ như thế đổi qua đổi lại, thỉnh thoảng bốn cái đầu đụng vào nhau vì khoảng cách quá chật chội. Gần một tiếng đồng hồ trôi qua. “Bốn con sư tử” bú cả đến mỏi cả miệng, đến “đờ cả người”, nước miếng nước dãi nhiễu xuống ướt đẫm cả ngực áo nhưng chẳng hiểu sao vẫn không làm cho Danh ra được, tuy cặc của chàng ta vẫn lên cứng ngắc như thường dẫu cho chàng nằm say như chết. Bốn con sư tử đành phải nghỉ mệt vì miệng đã quá mỏi, không thể tiếp tục bú cặc tiếp được nữa. Bỗng có tiếng ú ớ, người của Danh như đang cửa động, một dấu hiệu cho thấy có lẽ chàng sắp tỉnh lại. Đột nhiên Danh mở mắt ra. Nhìn thấy mình trần truồng như nhộng, Danh hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy “bốn con sư tử” le lưỡi thở hổn hển, ngực áo thì ướt sũng, Danh cũng đoán được phần nào những chuyện gì đã xảy ra. Nhìn xuống cặc mình thấy bóng loáng, Danh không còn nghi ngại gì nữa, chỉ phá lên cười nói: -Tôi biết rồi! Thì ra các cô phục rượu cho tôi say rồi cởi đồ tôi ra giở trò hãm hiếp chứ gì! Sao? Bú cặc đã chưa? Nhưng giả dụ có muốn bú cặc tôi đi chăng nữa thì cứ nói đàng hoàng tôi sẽ cởi quần ra cho bú đến khi chán thì thôi chứ có hẹp hòi gì đâu mà lại giở trò “vũ phu” như vậy? Tình nghĩa bạn cũ, tình nghĩa hàng xóm như vậy đó hả? Nghe Danh nói, “bốn con sư tử” giận dữ vô cùng. My ném một cái nhìn tóe lửa về phía Danh nói: -Hành hung ạ! Danh cười nhạt, mỉa mai hỏi: -Hiếp dâm tôi đã rồi bây giờ lại đòi hành hung nữa à? Nếu muốn bú cặc tiếp thì cứ việc từng người một tới đây. Tôi sẵn sàng chiều tất cả. Còn nếu thấy đủ rồi thì làm ơn đưa trả quần áo đây cho tôi mặc vào. Thu “xì” một tiếng nói: -Đâu lại có chuyện dễ dàng như vậy được. Danh cười nói: -Nói chơi vậy thôi, chứ tôi biết các em chưa có “đã” đâu. Thôi, các em lại tới đây mà tiếp tục bú đi thôi. Chừng nào bú đã rồi mà có muốn đụ thì nói tôi. Nét mặt Liên chợt lộ ra một vẻ dữ tợn nói: -Tụi bây! Mau nhào vô tấp thằng Danh một trận cho nó chừa để nó hết dám hỗn với tụi mình. Tiếng Liên vừa dứt thì tám cái tay thi nhau vung tới tấp vào người Danh, tay thì đánh, tay cấu, tay cào…, khiến chàng ta kêu lên ơi ới. My nắm cặc Danh kéo một cái thật mạnh khiến chàng đau quá, luôn miệng xin “tha mạng”. Thu ra dấu cho tất cả tạm rút tay về, nhìn Danh nghiêm nghị nói: -Anh có biết muốn tụi tôi tha mạng thì phải làm gì không? Nhìn con cặc của mình đỏ lên với những vết cào, vết móng tay còn in sâu trên đó, Danh bỗng rùng mình. Chàng biết mình đang bị cô thế. Một mình khó mà cự nổi với “bốn con sư tử”, quần áo thì bị giấu đi rồi, nếu có chuyện gì thì thật là xui xẻo cho mình. Nghĩ như vậy, Danh đành xuống nước, nói: -Vậy nếu muốn được bốn em tha thì tôi phải làm sao? Thu cười ranh mãnh nói: -Thì phải bú lồn tụi tôi. Nghe chưa? Tụi tôi “phạt” anh phải bú lồn cả bốn đứa tôi. “Bốn con sư tử” phá lên cười ha hả rồi không ai bảo ai, cùng nhau cởi hết quần áo ra đứng vây chung quanh Danh. Nhìn nét mặt sợ hãi của Danh, “bốn con sư tử” lại cười lớn. Ái nói: -Mau bú lồn tôi trước! Nhìn bốn cái lồn vây chung quanh mình, Danh thấy cặc mình như đã nứng lên lại. Nhưng chưa được bao lâu thì khứu giác của chàng hình như đã có lại sau một lúc bị nghẹt mũi khá lâu nên chợt ngửi thấy chung quanh mình một cái mùi quen thuộc nhưng nồng nặc, vừa thối vừa khắm không sao chịu nổi. Chàng lưỡng lự, nhìn “bốn con sư tử” nói: -Bốn em… làm ơn vô nhà tắm rửa lồn bằng xà bông được không? Liên cười lớn, nói: -Nếu tụi tôi đi rửa lồn thì đâu còn gì gọi là “phạt anh” nữa! Danh mếu máo nói: -Nếu muốn “phạt” tôi thì thiếu gì cực hình mà “mấy em” phải “tra tấn” tôi kiểu này? My đắc ý nói: -Đã “phạt” thì phải cho ra “phạt” chứ! Thu lớn tiếng nói: -Bây giờ anh có chịu bú lồn hay không thì bảo? Biết không thể nào cãi lại thế lực mạnh, Danh đành cố nín hơi, đưa lưỡi liếm vào từng cái lồn một. “Bốn con sư tử” đã quá, mắt lim dim, miệng rên không ngớt… Danh bú lồn bốn mụ một hồi lâu, bú đến lột cả lưỡi mà mấy mụ như vẫn chưa thỏa mãn. Sau cùng chàng chịu không nổi bèn dừng lại nghỉ mệt. Ái lên tiếng hỏi: -Sao? Lồn tụi tôi có thối không hả? Danh gật đầu đáp ngay: -Dĩ nhiên là thối rồi. Liên cười nói: -Vậy thì anh giúp tụi tôi bú một hồi nữa thì chắc sẽ hết thối. Không cho Danh nghỉ, bốn mụ lần lượt “ịn” lồn vào ngay miệng chàng. Thế là Danh bất đắc dĩ phải đưa lưỡi mà tiếp tục bú. Sau một lúc, My hỏi: -Sao? Giờ lồn tụi tôi còn thối nữa không? Rút kinh nghiệm, Danh nghĩ nếu còn chê lồn mấy mụ thối ắt mấy mụ còn bắt chàng bú tiếp nữa. Nghĩ vậy, Danh bèn đổi chiến thuật, nói: -Không! Lồn các em thơm lắm. Thu cười lên sằng sặc nói: -Vậy thì bây giờ anh bú mới đã đó. Bú tiếp! Danh than khổ trong lòng. Chê lồn mấy mụ thối đã đành bị mấy mụ bắt bú, mà khen lồn mấy mụ thơm cũng vẫn phải bú. Chàng đành phải tiếp tục le lưỡi mà phục vụ cho “thú tính” của bốn mụ. Bú một hồi nữa, lưỡi Danh như muốn gẫy lìa ra. Chàng đành phải dừng lại để cho lưỡi chàng nghỉ ngơi đôi chút. Thu lại hỏi: -Sao hả? Lồn tụi tôi thối hay thơm? Danh thấy trả lời cách nào cũng không được, cũng vẫn bị mấy mụ bắt bú tiếp. Nghĩ vậy, chàng đáp: -Tôi cũng không biết lồn các em thối hay thơm nữa. My khẽ vuốt chùm lông, nói: -Anh không biết thì anh ráng bú thêm một hồi nữa thì sẽ biết. Vẫn bổn cũ soạn lại, bốn mụ thay phiên nhau đưa lồn ịn lên miệng Danh. Chàng đành phải nín hơi, ráng mà “trả nợ” cho xong “bản án”. Đến lúc lưỡi rã rời, Danh không còn nói được ra hơi nữa, chỉ còn biết “ú” với “ớ” mà thôi… * * * Cả Ngố nghe tới đây bất nhẫn, nói: -Sao bốn con mụ này độc ác dữ vậy? Người ta chê lồn thối cũng bắt bú, khen lồn thơm cũng bắt bú, mà không có ý kiến cũng phải bú là sao? Sao lại có những hạng người ngang ngược như vậy không biết nữa! Con Năm cười, nói: -Thì có như vậy mới gọi là “bốn con sư tử”! Và rồi con Năm lại kể tiếp… * * * Sau khi bắt Danh bú lồn đến “gần chết”, miệng gần như câm, bốn mụ lại xúm nhau vào dọc cặc chàng, bú một hồi cho lên cứng ngắc. Kế tiếp, Danh phải đút cặc vào lồn từng mụ một mà nhắp liên hồi. Mụ này mới “hơi đã đã” thì mụ kia đã hối, bắt chàng phải “đổi mục tiêu” đút. Danh lúc đó đã như cái máy, chỉ còn để tùy người sử dụng muốn bảo làm gì thì làm chứ không còn biết cảm giác ra sao nữa. Nhưng trong cái rủi nó cũng có cái may là vì nhờ không có cảm giác, chàng mới phục vụ được cả bốn mụ một hồi lâu cho đến khi mấy mụ cảm thấy “quá đã”… Đến lúc sức Danh đã tàn, chàng gục người xuống nằm thẳng cẳng, mấy mụ mới chịu tạm buông tha. Bốn mụ nhìn chàng nói: -Nhờ anh bú lồn tương đối cũng được, đụ cũng không đến nỗi tệ lắm nên tạm thời tha cho anh đó. Nhưng đừng vội mừng. Chúng tôi đi nấu ít món cho anh tẩm bổ để có sức tối nay đụ tiếp. Anh phải ra ít nhất là 4 lần tối nay nữa thì mới được phóng thích. Nhớ đừng bao giờ giỡn mặt với “bốn con nhỏ này” nghe chưa! Dứt lời, mấy mụ xuống bếp nấu ăn, để yên cho Danh nằm nghỉ mệt… * * * Cả Ngố thấy con Năm ngừng kể liền hỏi: -Rồi sao nữa em? Số mạng của chàng Danh kia ra sao? Có còn mạng để trở về không hay là bị “bốn con sư tử” kia “làm gỏi xơi tái”? Con Năm cười, đáp: -Có những chuyện mình nên bỏ dở nửa chừng để cho bà con suy nghĩ mới hay, chứ không cần phải có phần kết thúc làm chi. Chẳng hạn như chuyện “Bốn con sư tử” này nè. Anh cứ kể lại theo cách của em thì bảo đảm vợ anh sẽ nứng lồn hết cỡ, rồi anh cứ tha hồ mà sai bảo phục vụ anh, nói gì mà chị ta chẳng nghe? Cả Ngố le lưỡi nói: -Ghê thiệt! Đàn bà Việt Nam tại Mỹ thật là kinh khủng, ghê gớm! Cho đến cả những truyền thuyết của Từ Hi Thái Hậu cũng chỉ là “con so” nếu đem mà so sánh! Nói xong, Cả Ngố lại móc ra thêm một sấp tiền thật dày dúi cho con Năm rồi từ giã ra về. Chàng còn nhiều việc phải làm. Một trách nhiệm nặng nề đang chờ đợi chàng tại nhà… Con Năm đút xấp tiền của Cả Ngố đưa vào bóp như mọi khi, vui vẻ nói: -Hôm nay em kể cho anh nghe truyện “Tổ Trác”. Cả Ngố nghe nói ngạc nhiên hỏi: -“Tổ Trác” là gì vậy hả em? Con Năm cười, đáp: -Thì anh cứ nghe sẽ hiểu ngay thôi. Và rồi con Năm bắt đầu kể… * * * Tại thành phố Dallas, thuộc tiểu bang Texas, có một ông kỹ sư tên là Trần Mạnh Trác. Kỹ sư đây là “ông thầy kỹ”, nghĩa là một xu cũng không bòn ra. Vợ của ông kỹ sư này là bà Đạm thị Thu, tính tình giống chồng y như đúc, như người ta vẫn nói: “nồi nào úp vung nấy”. Trần-Mạnh-Trác được mệnh danh là “Tổ Trác”, vì có lần đi đám ma nhà người ta, ông kỹ sư này lên tiếng đòi làm ông tổ gia đình người ta. Trong lúc tang gia bối rối nên gia đình người ta nhịn, nhưng đám tang vừa xong, gia đình nọ tới kiếm kỹ sư Trác “phong chức Tổ”, khiến cho “Tổ Trác” bị một phen “tổ trác”, phải quỳ lạy người ta không thì mất cả dái rồi. Số là một người trong gia đình kia tự tay trói “Tổ Trác” lại, dùng dao rạch hết quần áo “Tổ Trác” ra nói: -Gia đình chúng tôi nhận cho Tổ làm “Tổ” của gia đình, nhưng điều trước tiên “Tổ Trác” phải thi hành để cho mọi người trong gia đình tôi tin tưởng là phải hy sinh. Hy sinh đây có nghĩa là phải chịu thề rằng không bao giờ được xài cặc nữa. “Tổ Trác” nghe nói sợ xám dái, đập đầu lạy cả buổi, thề rằng không bao giờ dám làm “Tổ” ai nữa, chỉ xin cho cặc dái được vẹn toàn. Sau cùng, “Tổ Trác” cũng được bỏ qua, nhưng từ đó, hai chữ “Tổ Trác” kia thay đổi ý nghĩa hoàn toàn. Cả hai vợ chồng đều thuộc loại “dâm phu dâm phụ” nên vấn đề “đụ” với đối với cả hai quan trọng hơn tất cả những thứ khác trên thế gian cộng lại. Hai người trong nhà có nuôi hai con chó bẹc-giê rất lớn, nhưng mục đích không phải để giữ nhà mà để cho cả hai vợ chồng dùng chúng để “giải quyết sinh lý” những khi vắng nhau. Thỉnh thoảng, hai người có giận nhau. “Tổ Trác” giải quyết sinh lý với con chó cái, còn Đạm thị Thu làm tình với con chó đực… Ấy, nhưng hai vợ chồng “Tổ Trác” lại sinh được một đứa con gái xinh đẹp, tính tình rộng rãi tên Trần thị Tố. Năm ấy, con Tố đã được 18 cái xuân xanh, tốt nghiệp trung học và vào học đại học. Hai vợ chồng hy vọng sau này con gái hai người sẽ lấy được một người chồng “bác học”, với túi tiền như Bill Gates. Sau khi Tố vào cư xá đại học ở, hai vợ chồng ở nhà tha hồ mà đụ, không phải sợ gì nữa. Có khi, hai người vật cổ nhau ngay trên bàn trong nhà bếp để “làm ăn”. Cũng có lúc cả hai đem nhau ra sau vườn biểu diễn nằm trên cỏ cho hàng xóm coi chơi. Những đứa con nít hàng xóm tò mò núp lén nhìn. Hai vợ chồng biết nhưng cứ giả vờ như không biết. Đôi lúc bắt gặp quả tang chúng đang nhìn thì làm bộ mắng chửi chúng, nhưng trong lòng hai người lại thích thú vô cùng. Hôm ấy, có một chàng trai tên Cang vô cùng lịch sự, ăn mặc hết sức bảnh toỏng, lái xe Mercedes tới nhà gặp hai người, tự giới thiệu là bạn học của Tố, con gái hai người. Hai vợ chồng Tổ Trác thấy chàng trai sang trọng liền mời vào trong nhà, khúm núm, trà nước cẩn thận chu đáo. Hết vợ đến chồng, chia nhau săn đón, đứng thay phiên nhau hầu hạ. Chuyện trò một hồi, Cang từ giã ra về. Vợ chồng Tổ Trác liền lấy ra 1000 đô-la đưa tiền mặt đưa cho Cang nói: -Nhờ anh đưa hộ cho em Tố. Cang xua tay, nói: -Dạ, khỏi cần đâu hai bác. Nếu Tố mà cần tiền thì cháu đâu có thiếu. Tổ Trác nói: -Cậu làm thế không được. Gia đình tôi đâu phải trọng nghèo khinh giàu đâu. Tình nghĩa chúng tôi thường coi trọng chứ tiền bạc mà nghĩa lý gì. Có lý nào thấy cậu khá giả mà chúng tôi lại đi lợi dụng bao giờ. Cang từ chối, nhưng Tổ Trác không nghe, nhất định dúi tiền vào tận tay cậu ta. Cang từ chối hai, ba lần liên tiếp, thấy Tổ Trác nhất định không chịu mới nhận lời, nói: -Thôi được. Cháu hứa sẽ giao tận tay em Tố đầy đủ. Tổ Trác mừng rỡ, nói: -Cậu thật tốt và tình nghĩa vô cùng. Con Tố thật tốt phước mới có được một người bạn học như cậu đó. Cang mỉm cười, chào vợ chồng Tổ Trác lên đường. Tổ Trác mừng lắm, nói với vợ: -Em coi, gia đình mình thật là hên lắm mới có được một chàng rể tương lai như cậu Cang đó. * * * Nhắc lại Cang, sau khi từ giã vợ chồng Tổ Trác thì lên đường trở lại cư xá đại học. Chàng ta không chút chậm trễ, tới ngay phòng cô Tố, con của vợ chồng Tổ Trác. Có một điều vợ chồng Tổ Trác không ngờ là đời trong cư xá đại học rất là thiếu thốn. Điều đó cũng không ngoại lệ đối với Tố. Nhưng vì biết tính quá kỹ của cha mẹ nên nàng ta không bao giờ dám tả oán xin một đồng nào cả. Chẳng qua bữa đó muốn giựt le với Khang nên vợ chồng Tổ Trác mới bóp bụng mà xỉa ra 1000 đồng gửi cho con. Nhưng đến lúc vợ chồng Tổ Trác gửi tiền thì đã quá trễ. Từ mấy tháng qua, Tố vì không có tiền ăn ở và mua sách vở nên đã hành nghề bán thân nuôi miệng. Nàng quen biết sinh viên Việt Nam khá nhiều nên lợi dụng cơ hội kiếm ít tiền. Một trong những thân chủ của nàng là Cang. Nhưng Tố cũng được một cái hay là chỉ bán thân cho người đồng hương mà thôi, chứ nhất định không chịu bán thân cho người ngoại quốc. Những sinh viên Việt Nam biết được điều này thì ít nhiều cũng thông cảm và mến phục cô ta đôi phần. Hôm đó Cang đến phòng Tố thăm. Hai người ngồi trên ghế sa-lông tán gẫu một hồi. Nói chuyện được một lúc, Tố mới hỏi: -Hôm nay anh tới đây thăm em với mục đích gì vậy? Cang cười nói: -Còn mục đích gì nữa! Em thừa thông minh để hiểu mà. Tố mỉm cười, lẳng lặng cởi áo ngoài. Kế đến, nàng lại tụt nốt xu-chiêng. Cang nhìn cặp vú căng tròn đầy ‘nhựa sống’ bỗng thấy lòng rạo rực, khó sao tả nổi. Chàng đưa hai tay bóp mấy cái, khẽ dùng ngón tay xoa nhẹ vào đầu vú. Tố bèn từ từ cởi nút quần tuột luôn ra. Không bỏ phí thì giờ, Cang đưa tay trụt nốt quần xi-líp của nàng xuống. Một cụm lông đen nhánh khá rậm rạp hiện ra trước mặt Cang. Chàng đưa tay vuốt nhẹ vào chùm lông, thấy cũng khá mượt. Cang sau đó từ từ cởi hết quần áo của mình ra. Hai người ngồi lại xuống ghế sa-lông. Tố cúi xuống cầm con cặc của chàng vuốt ve mấy cái rồi đưa vào miệng mút một chập. Mút một lúc khá lâu, Tố khẽ nâng hai hòn dái của Cang lên đưa vào miệng, lần lượt ngậm từng hòn một. Cang đã quá, ôm đầu nàng vuốt ve với đầy vẻ trìu mến. Tố lại cầm cặc Cang đưa vô miệng bú thêm một hồi. Cang sướng muốn thấy con đĩ mẹ, lảm nhảm luôn miệng, hết lồn đến cặc, hết đụ đến đéo… Cang càng lảm nhảm, Tố lại càng bú bạo. Thấy cặc Cang đã lên cứng ngắc, Tố ngừng bú, nhoẻn miệng cười. Nàng nằm xuống, bành háng ra. Cang cầm cặc đút từ từ vô cái mu. Cặc của Cang khá bự lại khá dài nên Tố cảm thấy hơi đau, và hơi thốn lúc mới đút vào. Nhưng càng lúc, nàng càng thấy đã. Tới lượt Tố rên, miệng lảm nhảm không ngừng… Nửa tiếng sau, Cang nằm yên bất động trong khi Tố như còn tiếc rẻ, cầm cặc chàng ta vọc tới vọc lui, hy vọng nó lên lại. Nhưng có lẽ vì sau mấy ngày lái xe đi đường mệt mỏi, thiếu dinh dưỡng lại phải đụ liên tiếp cả nửa tiếng đồng hồ, chàng đã lăn quay đơ, không còn cách chi lên nổi nữa. Phải cả tiếng sau, Cang mới ngồi dậy được. Chàng rút ra hai tời giấy trăm đưa cho Tố. Nàng cám ơn chẳng cùng, nói: -Chỉ có 100 thôi! Sao anh đưa làm chi tới 200 vậy? Cang cười, nói: -Thì em cũng xứng đáng được lãnh 200 mà. Ôm Tố nựng mấy cái, Cang nói: -Mai anh tới nữa. Tố cười, nói: -Dĩ nhiên anh phải tới rồi. Cang sau đó mặc quần áo vào rồi ra về. Chàng kiếm một nhà hàng Tàu thật ngon, gọi toàn những món ngon, vừa ăn cho no, vừa để tẩm bổ. Ngày hôm sau, chàng giữ lời hứa đến gặp Tố nữa. Và rồi, hai anh chị lại tái diễn chuyện trai gái như hôm trước. Cả hai bên cùng thỏa mãn. Xong chuyện, Canh lại móc ra 200 đô-la đưa cho Tố. Nàng cám ơn chẳng cùng, thầm nghĩ vừa được đụ sướng lồn, lại vừa được tiền. Cang tới liên tiếp hai ngày sau đó. Và mỗi lần sau khi đụ, chàng lại đưa cho Tố 200 như mọi khi trong khi giá của Tố là 100 đô-la. Tố cảm động vô cùng. Sau khi Cang ra về, nàng nghĩ thầm: -“Thật Cang là người con trai hiếm có trên đời. Anh ta vừa đụ cho mình đã, lại vừa chơi xôm. Lần sau anh ta đến mình sẽ dành cho anh ta nguyên đêm mà không lấy tiền làm gì. Anh ta thật xứng đáng được hưởng như thế.” Quả nhiên, Cang lại đến. Đã dự tính trước, Tố nói: -Bữa nay anh ngủ đêm với em nghe. Và nói trước lần này em cho anh đụ miễn phí, đụ đến gẫy cặc thì thôi. Cang nghe nói cười sung sướng. Thế là đêm thần tiên bắt đầu. Vì được ăn uống đầy đủ nên Cang sung sức vô cùng, đụ ba bốn lần liền vẫn không thấy mệt. Chàng lại có phương pháp làm tình tuyệt diệu nên Tố thỏa mãn vô cùng. Mỗi lần sau khi ra, Cang vuốt ve Tố, hết bóp vú lại móc lồn. Cứ như thế, hai người có thể nói là đụ suốt đêm không nghỉ. Nhưng rồi thì bữa tiệc nào thì cũng phải đến lúc tàn. Khi trời vừa sáng, Cang dậy mặc vội quần áo lại, nói: -Anh phải về gặp ba má xin thêm ít tiền. Có lẽ vài ngày mới trở lại gặp em được. Nói dứt lời, Cang lại móc 200 đô-la ra đưa cho Tố. Nàng xua tay, lắc đầu, nói: -Thôi! Đã nói anh lần này em không lấy tiền mà. Cang nhét tiền vào tận tay Tố, nói: -Không được! Anh phải đưa thêm 200 này cho em nữa thì mới đủ… Tố bỗng ngắt lời: -Anh nói thế nghĩa là sao? Em không hiểu. Cang bỗng chột dạ, biết mình lỡ lời, suýt nữa thì để lộ bí mật. Chàng vờ đáp qua loa cho xong chuyện rồi từ giã Tố lên đường… * * * Cả Ngố nghe kể đến đây vỗ đùi, ôm bụng cười, nói: -Cái thằng Cang coi vậy mà ma đầu kinh khủng. Con Năm nói: -Nhưng thế cũng phải thôi. Ở đời mà. Kẻ lợi dụng qua thì người lợi dụng lại thôi. Và nàng lại kể tiếp… * * * Hôm đó Cang ghé qua nhà Tổ Trác thăm. Nhìn Tổ Trác ngồi một mình buồn thỉu buồn thiu, Cang hỏi: -Bác làm gì mà buồn thế? Tổ Trác đáp: -Bác gái đi về thăm họ hàng một tuần mới trở lại. Bác ở nhà không có lồn chơi nên buồn quá. Đụ hoài với con chó cái thấy cũng chán. Cang nhìn trước nhìn sau, nói: -Cháu biết một chỗ chơi đã lắm. Em này vừa trẻ, vừa đẹp, lại vừa thơm tho. Chỉ có cái giá hơi đắt một chút mà thôi. Đồng thời, em này có cái tính rất lạ kỳ, bắt người đàn ông nào tới đụ phải trùm kín đầu, bịt luôn hai mắt thì mới chịu cho chơi. Tổ Trác nghe nói bật người dậy, nói: -Đâu? Chỗ nào? Dẫn bác tới đó đi. Bao nhiêu bác cũng chịu trả. Cang hỏi: -Nhưng bác có chấp nhận điều kiện của cô này, chịu trùm đầu, bịt mắt hay không? Tổ Trác nhanh nhẩu đáp ngay: -Chịu, chịu… Lồn của con mụ vợ bác đụ hoài cũng thấy nhàm. Hơn nữa lồn nó cũng thúi quá đi. Nhiều lúc không có thì buồn nhưng nhiều khi đụ, bác cứ phải nín hơi lại. Thật là khổ. Cang nói: -Vậy thì bác chuẩn bị sẵn 500 đô-la. Cháu dẫn bác đi đụ em này tuyệt vời, trẻ măng. Tổ Trác nghe nói chịu không nổi, luôn miệng thúc giục Cang dẫn đi cho lẹ. Mà Cang cũng giữ lời. Chàng liền dẫn Tổ Trác ra xe. Tổ Trác nói: -Khoan đã, cháu. Bác cháu mình hãy đi tìm cái gì ăn cho vững bụng trước cái đã. Cang nói: -Khỏi cần đâu bác. Cháu không đói. Tổ Trác phân trần: -Cháu không cần, nhưng bác cần. Bác cũng có tí tuổi rồi. Nếu không được ăn uống đầy đủ thì làm sao có sức để đụ gái tơ đây? Cang đành chiều ý Tổ Trác. Thế là hai người tìm một tiệm Tàu thật sang trọng vào ăn. Tổ Trác gọi mấy món ăn thật đắc tiền, ngon và bổ, trong đó có một con cá hồng chiên ướp nước mắm. Cô hầu bàn là người Tàu, trông cũng khá đẹp gái khiến cho Tổ Trác chớp mắt lia liạ, không ngừng. Lúc nàng bưng thức ăn lại. Tổ Trác nói: -Cô vất vả quá, để tôi giúp cho một tay. Thật ra Tổ Trác chỉ mượn cớ để thừa cơ hội nắm tay cô hầu bàn. Thay vì đỡ dĩa đồ ăn, Tổ Trác làm bộ chụp trúng cổ tay cô hầu bàn. Nhưng thật là xui cho Tổ Trác. Khi không bị Tổ Trác chụp cổ tay, cô ta giật mình, theo phản ứng tự nhiên rụt lại. Đĩa cá hồng chiên ướp nước mắm vì đó mà theo đà đổ vào người Tổ Trác. Tổ Trác la lên ơi ới, nói: -Chúa ơi! Chết tôi rồi! Khổ chưa! Cô hầu bàn cùng tất cả quan khách chung quanh phải bụm miệng lại để cười trong khi Tổ Trác mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn gừng… * * * Cang bước ra nói: -Rồi đó, tới phiên bác. Tổ Trác mừng rỡ hăm hở bước và phòng. Một chàng trai to lớn, hình như là anh bảo vệ, giữ nhiệm vụ bịt mắt trùm đầu khách chơi lại theo lời yêu cầu của cô điếm hạng sang như Cang nói. Anh ta chặn Tổ Trác lại, bắt Tổ Trác cởi hết quần áo ra rồi sau đó dùng một chiếc khăn đen bịt mắt lại rồi dùng một cái bao giấy màu nâu trùm đầu lại từ trên xuống dưới. Xong xuôi đâu đó, anh ta mới dẫn Tổ Trác lại giường cô gái. Phòng thì đền tắt, nhưng với Tổ Trác thì có bật cũng như không vì mắt bị bịt kín rồi thì còn trông thấy được gì nữa. Mà có lẽ vì cô gái cẩn thận, không muốn cho ai thấy mặt nàng, và cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt ai, chỉ nghĩ đến chuyện bành háng cho khách hàng đụ để kiếm tiền mà thôi. Đưa tay rờ rờ, Tổ Trác nhận ngay được cặp vú căng tròn của thiếu nữ. Người nàng lại bốc lên một mùi rất dễ chịu, khác hẳn với mùi khắm của mụ Đạm thị Thu, vợ của mình. Tổ Trác cảm thấy lòng rạo rực, tim đập thình thịch, cảm thấy như mình trẻ lại có đến mấy chục tuổi. Tổ Trác thật sự muốn bú lồn nàng, nhưng khổ thay đầu bị trùm cái túi giấy thành thử không làm gì được, đành tắc lưỡi mà tiếc rẻ. Bỗng nhiên Tổ Trác cảm thấy có đôi tay phụ nữ xô mình nằm ngửa ra. Sau đó một bàn tay nhỏ nhắn, mát rượi cầm cặc mình vọc lên vọc xuống. Kế tiếp, một vật gì mềm mềm đưa qua đưa lại trên đầu cặc mình. Tổ Trác nhột quá, nhưng cố nhịn, không để cười thành tiếng. Cảm giác vô cùng đặc biệt chưa từng xảy ra trong đời Tổ Trác. Biết rằng người đẹp đang liếm cặc mình, Tổ Trác nằm sướng rên mé đìu hiu. Chưa hết, Tổ Trác cảm nhận được rõ ràng nàng kia cầm cặc mình đưa vào miệng bú lấy bú để. Tổ Trác như chết lặng cả người, bụng nghĩ thầm: -“Giá mà con mụ vợ mình bú cặc lành nghề bằng một phần của em này thì mình cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.” Hình như nàng thiếu nữ đã rút miệng ra khỏi con cặc của Tổ Trác. Hình như nàng đang cầm cặc Tổ Trác sục mấy cái. Tổ Trác như hiểu ý, bật người trở dậy. Thiếu nữ sau đó cầm cặc Tổ Trác đút vào lồn mình. Tổ Trác sướng không biết đường nào mà tả, luôn miệng kêu: -Thượng đế ơi, đã quá! Thượng đế ơi, đã quá! Nhưng chỉ được một phút, khí trong cặc Tổ Trác đã bắn ra trong lồn thiếu nữ, dù không được bao nhiêu. Cặc Tổ Trác sau đó xìu luôn mà không cách nào lên lại được nữa. Có tiếng thiếu nữ vỗ tay một cái, anh bảo vệ lúc nãy từ đâu bước tới kéo Tổ Trác đi đến chỗ để quần áo. Tổ Trác đành mặc lại đồ, nhưng trong bụng tiếc rẻ mãi, hận vì mình ra sớm quá, cũng như cặc mình dường như sắp đến thời kỳ hết xài được. Tổ Trác nghĩ thầm: -“Biết thế mình uống trước mấy vỉ Viagra có hơn không?” Nhưng rồi Tổ Trác lại nghĩ: -“Nhưng nghĩ cho cùng, mình được hưởng những giây phút thật hiếm có, mấy người đã được như mình hôm nay?” Tổ Trác sau đó vui vẻ nhờ Cang đưa về. Tổ Trác hết lời cảm tạ Canh, dặn cậu ta đừng về mét vợ. Cang chỉ mỉm cười gật đầu. Vừa vào đến nhà, có điện thoại reng. Đầu giây bên kia là Tố, con gái của Tổ Trác hẹn trong mấy tiếng đồng hồ nữa sẽ về thăm nhà. Gác điện thoại xong, Tổ Trác mừng rỡ nghĩ thầm: -“Hôm nay thật là ngày vui hiếm có. Vừa được chơi đĩ trẻ măng, vừa được con gái cưng về thăm.” Lại có tiếng chuông reo. Tổ Trác ra mở cửa. Một người bạn hàng xóm mặt hớt ha hớt hãi, nói không ra hơi: -Ông Trác ơi! Nguy rồi… nguy rồi… Tổ Trác cười, nói: -Chuyện gì vậy? Ông cứ bình tĩnh nói tôi nghe nào. Người kia lắc đầu nói: -Con Tố nhà ông. Con Q. nhà tôi nói con Tố nhà ông làm đĩ ở trên trường kìa. Nó ngủ với không biết bao nhiêu là sinh viên trong trường rồi. Tổ Trác nghe nói tóc tai dựng ngược lên, thất thanh la lớn: -Hả? Ông nói sao? Có thật vậy không? Ông hàng xóm nói: -Gì mà không thật? Tôi mà nói láo cho ngựa đá đít bà già ông đi! Con Q. nhà tôi nói đã nhiều lần khuyên con Tố mà nó vẫn không nghe. Nói xong chuyện, ông hàng xóm đi về lại nhà. Tổ Trác ngồi một mình buồn bực, không biết phải làm gì. Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô phúc. Lại có tiếng chuông điện reo. Lần này là người Tổ Trác đang chờ đợi, là nàng Tố, con gái cưng của Tổ Trác. Vừa thấy mặt con gái, Tổ Trác đã lớn tiếng thét: -Tố! Mày làm điếm nhục gia phong, làm mất mặt tao hết cỡ nói! Nuôi cho mày lớn lên ăn học để đi làm đĩ thế kia hả? Tao… thật tao muốn chết đi cho xong chuyện!… Tố bị cha mắng không dám cãi lời nào, chỉ cúi gầm mặt im thin thít đứng nghe. Tổ Trác lại lớn tiếng quát hỏi: -Tao phải dẫn mày đi bác sĩ khám bệnh thôi. Nếu có chuyện gì thì chết tao còn gì. Tố run rẩy lên tiếng: -Thưa cha… con quả đã mắc bệnh hoa liễu… Tổ Trác gầm lên: -Lần cuối cùng mày ngủ với đàn ông là hồi nào hả trời ơi! Tố sợ sệt, đáp: -Dạ, hôm nay. Mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ trước đây. Tổ Trác như giận quá mất khôn gầm lên, chửi con gái như chửi dân đầu đường xó chợ: -Hôm nay! Trời ơi! Đã mang bệnh mà còn bành lồn ra cho đàn ông đụ. Thế thì chết mày rồi còn gì! Tố bình tĩnh nói: -Không chết con đâu cha. Có chết là chết cái thằng nào ngủ với con hôm nay đấy. Tố bỗng nhỏ lệ hai hàng, khép nép đi tới, mếu máo nói: -Con xin lỗi đã làm cha buồn. Cha tha thứ cho con nhé. Tổ Trác thở đài, khẽ hít vào một hơi, rồi bỗng lớn tiếng hỏi: -Cái con này. Sao mình mẩy mày hôi mùi nước mắm quá vậy? Đột nhiên sực nhớ ra một việc gì, Tổ Trác bỗng thét lên một tiếng hãi hùng rồi ngã lăn xuống đất xỉu tại chỗ… * * * Kể tới đây, con Năm ngừng lại. Cả Ngố ngạc nhiên hỏi: -Vì sao Tổ Trác lại xỉu vậy em? Con Năm cười, nói: -Có vậy mà anh cũng hỏi! Thì Tổ Trác bị… “tổ trác” đó chứ sao. Cả Ngố nói: -Nhưng mà anh chẳng hiểu gì cả. Kể lại cho vợ anh nghe sao được! Con Năm cười, nói: -Anh cứ kể cho vợ anh nghe đi. Bảo đảm chị ấy hiểu và sẽ giảng nghĩa cho anh nghe sau. Cả Ngố vừa cười vừa nói với con Năm: -Hay! Câu chuyện lần trước em kể cho anh nghe hay tuyệt. Chính vợ anh nghe xong cũng phải cười lăn chiên. Con Năm có vẻ hài lòng, nói: -Dĩ nhiên! Em lựa chuyện kể cho anh thì đương nhiên phải hay rồi. Cả Ngố lại thò tay vào túi móc ra một xấp tiền đưa cho con Năm, hỏi: -Bữa nay em định kể chuyện gì đây? Con Năm đáp: -Bữa nay em sẽ kể chuyện “Vụ án tình dục” cho anh nghe. Cả Ngố ngơ ngác, hỏi: -Cái gì mà “Vụ án tình dục”? Sao nghe cái tên lạ quá vậy? Con Năm nói: -Thì anh cứ im đi nghe em kể xem nào. Và con Năm bắt đầu kể… * * * Hôm đó tại tòa rất xôn xao về một vụ án tình dục. Bị cáo là một người đàn bà vào lứa tuổi xấp xỉ 30, nguyên đơn (1) là người chồng, kiện nàng về tội ngoại tình. Các luật sư đều từ chối vụ kiện này vì cho đó có tính cách gia đình nên chẳng bõ nhận, với lại cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Hai vợ chồng bèn đem nhau ra tòa án nhỏ, chỉ có một ông tòa cùng với nguyên đơn và bị cáo (2). Ông quan tòa lớn tiếng, nói: -Nguyên đơn Nguyễn Văn Sừng, kiện bị cáo Trần thị Cam về tội ngoại tình, có đúng không? Chàng Nguyễn Văn Sừng lễ phép đáp: -Dạ phải, thưa ngài. Quan tòa nghiêm nghị ra lệnh: -Đâu? Chuyện thế nào mau kể cho tôi nghe. Nguyễn Văn Sừng “dạ” một tiếng rồi bắt đầu kể lại chuyện từ đầu đến cuối cho quan tòa… * * * Nguyễn Văn Sừng và Trần thị Cam lấy nhau đã 10 năm. Đời sống gia đình chỉ bị lủng củng về mặt hạnh phúc chăn gối, hay nói trắng ra là về mặt tình dục. Chàng Sừng không mấy gì hài lòng khi làm tình với vợ. Nàng Cam lúc nào cũng trong tư thế thụ động như là “chịu trận” cho qua, chứ chẳng mấy gì hứng thú. Hôm ấy, chàng Sừng trở về nhà sau một tháng đi công tác ở tiểu bang xa. Sau cả tháng làm việc khá mệt nhọc, lại thiếu đụ nên tối hôm ấy Sừng nứng cặc không thể nào chịu nổi. Chàng ta đưa tay qua rờ vào ngực vợ. Cam nở một nụ cười thích thú, nhìn chàng như thầm bảo cứ tiếp tục. Sừng hứng lên, cởi từng cúc áo Cam ra. Chàng lại đưa tay lột luôn cái xu-chiêng xuống. Cặp vú của Cam lắc qua lắc lại càng làm cho Sừng nứng cặc. Chàng lại nắm quần Cam tuột luôn một cái. Sau đó chàng mới bắt đầu nắm cái quần xi-líp cởi luôn ra. Cam dường như cũng đã nứng lồn không chịu được. Đôi mắt nàng như mơ màng, miệng nói: -Anh… bóp vú em đi. Sừng nghe nói vậy liền hứng chí, mỗi tay nắm một vú của Cam mà bóp. Cam sướng quá, miệng rên: -Đã quá anh! Bóp nữa đi… Rờ lồn em cái đi… Sừng nghe nói lại lấy ngón tay cạ cạ ngay giữa cái lồn vợ. Khi ngón tay chàng đưa lên ngay cái hột le, Cam co rúm người lại, như đạt được mức cảm khoái tột độ. Thân hình nàng lắc qua lắc lại trên giường, miệng kêu không ngớt: -Chơi đường lưỡi đi anh! Sừng nghe nói liền cúi đầu cúi phía dưới, le lưỡi ra liếm lồn Cam. Nàng sướng quá, giọng như cổ võ: -Liếm lẹ hơn một chút đi anh! Sừng lại chiều vợ, gia tăng tốc độ lưỡi, liếm qua liếm lại, liếm thật lẹ. Liếm một hồi khá lâu, lưỡi của Sừng bắt đầu mỏi. Chàng đành dừng lưỡi lại nghỉ. Cam thấy vậy nói: -Được rồi! Bây giờ anh nằm xuống đi để em bú cặc cho. Tự nhiên thấy Cam hôm nay gãi đúng vào chỗ ngứa của mình, Sừng liền nằm ngay xuống giường. Cam nắm cặc chồng khẽ sục mấy cái rồi đưa lưỡi liếm quanh đầu cặc một hồi rồi đưa nguyên con vào miệng mút. Từ khi cưới nhau về, đây là lần đầu tiên Sừng được vợ bú cặc. Chàng thích quá, cười mỉm chi, đưa hai tay vén tóc Cam qua hai bên nhìn vợ đang làm tình với cặc của chàng. Cam bú cặc thật tình. Nàng liếm chung quanh đầu cặc Sừng khiến cho chàng nhột quá cười lên nghe sằng sặc. Sừng càng cười lớn bao nhiêu, Cam lại càng hứng chí bú cặc bạo bấy nhiêu. Sừng bỗng thấy cặc mình chợt tê lại, rồi bao nhiêu khí từ bên trong tuôn ra như suối vọt ra đầy miệng Cam. Nhưng Cam vẫn không ngừng bú. Nàng cũng không nuốt khí. Thật sự thì Cam đang khôn khéo, tiếp tục bú cặc chồng vì không tiện dừng lại nhổ khí trong miệng ra. Nàng tiếp tục núc cặc, nhưng để cho khí theo khẽ hở từ hai bên mép khẽ chảy từ từ ra, làm cặc của Sừng ướt sũng. Sừng nhột quá chịu không được, nói không ra hơi: -Thôi… em… ngừng lại đi… anh… nhột… quá… chịu không nổi… Cam mới chịu tạm ngừng. Nàng rút miệng ra khỏi cặc của Sừng, lấy giấy lau sơ miệng, đồng thời cũng lau mình, lau cặc Sừng cho khô… * * * Nghe đến đây, cả Ngố cau mày, hỏi: -Theo anh thấy thì hai vợ chồng này hạnh phúc quá nghe! Có gì đâu mà phải kiện cáo nhau như vậy? Có gì đâu mà gọi là vụ án? Con Năm gạt đi, cằn nhằn, nói: -Anh bắt đầu nứng cặc rồi hả! Muốn đụ thì em cởi quần ra cho đụ. Còn như muốn nghe tiếp thì hãy im đi mà nghe em kể có được không? Kể chưa xong chuyện gì hết mà chưa chi cái miệng anh đã tơm tớp… tơm tớp là sao? Cả Ngố nghe con Năm nói như thế thì không dám hỏi phát biểu thêm điều gì nữa. Thấy Cả Ngố im lặng, con Năm mới chịu kể tiếp… * * * Sau vài phút, cặc của Sừng đã được Cam lau khô và cũng đã hết tê, nhưng vẫn còn xìu. Cam bèn cầm cặc chồng dọc một hồi. Dọc được một lúc, cặc của Sừng đã lên lại được phần nào. Thấy vẫn chưa được cứng lắm, Cam lại cầm cặc lắc lắc mấy cái rồi bắt đầu trổ tài. Nàng cầm cặc chồng bỏ vào miệng ngậm một lúc rồi lại bắt đầu bú. Chàng Sừng lại thêm một phen “đã”, sướng quá, nằm thở hổn hển, cặp mắt lim dim. Cam đột nhiên nhả cặc ra, nói với Sừng: -Rồi, cặc anh cứng ngắc rồi đó. Bây giờ đút vô được chưa? Sừng bật người dậy, trong khi Cam nằm xuống dạng chân, bành háng ra. Sừng khẽ vén lông mọc như rừng rậm ở hai bên mép lồn lại cho ngay ngắn để tránh tình trạng bị “lông chém”. Sau đó chàng mới từ từ nhét con cặc của mình vào lồn vợ. Cặc chàng vừa đút vào, Cam đã lên tiếng rên “hừ hự” vì cảm thấy sướng quá. Mỗi lần cặc chàng đút sâu vào trong đụng tử cung là nàng lại khẽ ưỡn mình dậy. Đôi bên diễn xuất rất hay, rất có nhịp điệu ăn thông với nhau. Thỉnh thoảng, Sừng lại đưa hai tay lên ngực vợ bóp hai cái vú, cũng có khi dùng tay xoa thật mạnh. Cam cảm thấy hồn nàng như bay bổng lên chín tầng mây, về cõi thiên thai… * * * Kể đến đây, con Năm dừng lại hỏi Cả Ngố: -Nãy giờ anh nghe có học hỏi được gì thêm không? Cả Ngố gật đầu, đáp: -Có chứ! Anh thấy thằng Sừng trong chuyện này hay lắm á! Anh phải theo phương pháp của nó thì mới làm cho vợ anh sướng được. Con Năm lại hỏi: -Vậy chứ chị Thúy, vợ anh có bú cặc anh được như nàng Cam bú anh chàng Sừng này chưa? Cả Ngố lắc đầu, đáp: -Chưa đâu em! Nó mà bú cặc anh được một phần như vậy thì anh cũng đủ sung sướng rồi. Đôi khi nó bú cũng được, nhưng thỉnh thoảng để răng cạ vào đầu cặc anh làm đau thấy mẹ! Con Năm cười híp mắt, nói: -Hy vọng khi anh kể chuyện này lại, chị Thúy sẽ học cách bú cặc như nàng Cam trong câu chuyện này. Thôi, để em kể tiếp câu chuyện cho mà nghe. * * * Mười lăm phút sau, cặc của chàng Sừng bắt đầu tê tê, rồi khí từ bên trong bắn ra sối sả vô lồn của Cam. Chàng Sừng định rút cặc ra thì nàng Cam ra dấu hiệu bảo khoan. Một tay nàng lấy tấm giấy napkin để xuống phía dưới cặc chàng, tay kia khẽ cầm cặc chàng rút từ từ ra. Cam dùng tờ giấy napkin bọc cặc chàng Sừng lại mà lau. Sừng lại cảm thấy đầu cặc nhột vô cùng. Chàng không nhịn được, cười lên sằng sặc. Cam vứt tờ giấy napkin vào thùng rác nhỏ bằng mây gần đó. Nàng lại lấy một tờ napkin khác khẽ lau sơ qua lồn mình. Nàng nhìn chồng, cười, nói: -Anh nghĩ một chút đi rồi mình lại đụ tiếp. Sừng mỉm cười gật đầu. Chàng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, thầm nghĩ: -“Đây là lần đầu tiên kể từ khi lấy nhau về, vợ mình làm cho mình cảm thấy hứng đụ.” Một ý nghĩ khác chợt loáng lên trong đầu Sừng. Chàng bỗng cảm thấy có điều gì không yên, nghĩ thầm: -“Chết! Xưa nay con vợ mình chỉ biết thụ động, mà sao hôm nay nó lành nghề dữ vậy? Mình mới đi vắng có một tháng mà tình thế khác hẳn! Không xong!” Sừng bèn lên tiếng hỏi Cam: -Trong thời gian anh đi vắng em có mướn phim con heo về coi thường không? Cam lắc đầu, đáp: -Không! Sừng lại hỏi tiếp: -Em có mượn sách nói về tình dục đọc không? Cam cũng lắc đầu, đáp: -Không! Mặt Sừng bỗng giận dữ, quát lớn: -Vậy tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà em rành dữ vậy? Cách đây một tháng em có biết bú cặc anh bao giờ đâu? Em có làm cho anh đã bao giờ đâu? Cam bỗng xịu mặt, hỏi: -Anh nói vậy nghĩa là sao? Sừng cầm cái gối ném ra giữa phòng, hét lớn: -Tức là trong thời gian anh vắng nhà em có đem thằng nào về đụ, rồi nó dạy em những mánh khóe làm tình lành nghề như vậy! Cam nhăn mặt, nói: -Anh nghĩ bậy không à! Mà cho là có như vậy đi cũng có làm sao đâu? Nhờ đó mà em làm cho anh đã, mà em mới biết bú cặc, biết thế nào là đụ tới nơi! Sừng nắm chặt hai tay lại hét lên: -Trời ơi là trời! Dùng ngón tay giữa đưa lên trước mặt Cam, Sừng nói: -Cô là thứ đàn bà trắc nết! Được lắm! Tôi sẽ đem chuyện này ra tòa xin ly dị. * * * Sừng vừa kể đến đây, quan tòa bỗng chận lại, hỏi: -Thôi thôi, đừng kể nữa! Tôi chịu hết nổi rồi! Nhưng mà bằng chứng nào làm cho anh nghĩ là vợ anh ngoại tình? Sừng đáp: -Quan tòa còn hỏi nữa! Xưa nay nó chỉ nằm yên một chỗ để mặc cho tôi bóp vú, rờ lồn, bú vú bú lồn chứ có biết làm gì đâu. Nhưng giờ thì nó bú cặc và biết đụ còn lành nghề hơn cả mấy con đĩ nữa! Quan tòa bỗng lớn tiếng quát: -Trước mặt một người danh giá đầy thẩm quyền như tôi mà anh dám nói những danh từ như lồn, cặc, với vú với đụ hả? Sừng cũng nổi quạu, hỏi móc lại quan tòa: -Thưa ngài! Nếu tôi không dùng những lời này thì làm sao kể rõ bằng chứng được? Mà chẳng lẽ ngài chưa bao giờ nói những câu đó hay bóp vú, bú lồn vợ ngài? Mà chẳng lẽ vợ ngài cũng chưa bao giờ bú cặc ngài hay sao? Ngài với bà quan tòa chưa bao giờ đụ nhau chắc? Quan tòa mặt đỏ tía tai, cầm cây búa gỗ gõ liên tiếp bồm bộp, mắt nhìn Sừng lườm lườm, lớn tiếng mắng: -Anh im ngay! Tôi với vợ tôi dù có đụ nhau cũng “đụ sạch sẽ” theo kiểu quý phái, chứ không bao giờ “đụ bẩn thỉu” theo kiểu thường dân. Cả Sừng lẫn Cam cùng với tất cả mọi người trong tòa đều lớn tiếng cười rộ lên như vỡ chợ. Quan tòa vừa xấu hổ, vừa giận dữ, cầm cây búa gỗ đập liên tiếp rống lên: -Tất cả im lặng! Đây là nơi tòa án trang nghiêm chứ không phải là chợ cá. Coi chừng tôi đuổi hết ra ngoài bây giờ! Mọi người nghe như vậy thì ai nấy đều im lặng ngay, không ai dám cười nữa. Chàng Sừng bỗng lên tiếng hỏi: -Thưa quan tòa! Ngài làm ơn giải thích, dạy bảo cho tôi thế nào là “đụ sách sẽ” theo kiểu quý phái? Và đụ kiểu quý phái khác với kiểu thường dân như thế nào? Quan tòa thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: -Nếu anh có hứng thú thì sau phiên tòa này, anh vào gặp riêng tôi nói chuyện. Tôi sẽ dành 15 phút quý báu của tôi mà dạy cho anh thế này là lối “đụ sạch sẽ” của dân quý phái. Nhưng hiện tại, tôi có việc phải làm. Tôi sẽ xử vụ kiện này của anh ngay bây giờ đây. Sừng lên tiếng hỏi: -Vậy quan tòa có bằng lòng phê chuẩn, chấp nhận đơn ly dị của tôi chứ? Quan tòa nạt lớn: -Im! Tất cả mọi người nghe đây! Rồi ông ta dõng dạc tuyên bố: -Bây giờ nhân danh vợ tôi…, í quên, nhân danh pháp luật, tôi long trọng tuyên bố xử án như sau. Nguyên đơn Nguyễn Văn Sừng kiện bị cáo Trần thị Cam về tội ngoại tình. Sau khi nghe sơ qua bằng chứng của Nguyễn Văn Sừng, tôi nhận thấy chuyện này hoàn toàn phi lý. Vợ của Nguyễn Văn Sừng bú cặc anh ta thật đã, lại tỏ ra rất lành nghề trong chuyện vợ chồng tức là làm chuyện tốt để gìn giữ hạnh phúc gia đình. Do đó, lý do ngoại tình do nguyên đơn đưa ra không hợp lý chút nào cả. Nội việc tiến bộ về bú cặc cũng đủ cho Trần thị Cam chuộc lại được hết tội ngoại tình nếu có. Vì vậy, tôi quyết định không chấp thuận đơn ly dị của nguyên đơn Nguyễn Văn Sừng đồng thời tuyên bố bị cáo Trần thị Cam trắng án! Trần thị Cam nghe xong vỗ tay thật lớn, nhìn Nguyễn Văn Sừng như chọc quê. Sừng hậm hực hỏi quan tòa: -Thưa quan tòa! Ngài quả là bất công! Tại sao ngài lại đi bênh những con đàn bà trắc nết như vậy? Như thế thì còn gì gọi là công bình? Như thế còn gì gọi là luân lý nữa? Pháp luật bây giờ như vậy đó hả? Quan tòa lại cầm cây búa gỗ đập thêm một hồi, nói: -Không được cải lệnh! Tòa đã tuyên án. Tất cả phải nghe lời. Tôi còn đề nghị tòa phạt vạ Nguyễn Văn Sừng những tội như sau. Thứ nhất, dùng ngôn ngữ bẩn thỉu với quan tòa. Thứ hai dám vu cáo cho vợ mình trong khi được nàng phục vụ tới nơi. Và thứ ba là tội làm cho quan tòa, một người danh giá trong xã hội phải nứng cặc, tí nữa thì bắn hết cả ra quần. Mỗi một tội 100 đô, vị chi là 300 đô Nguyễn Văn Sừng phải đóng phạt. Bãi tòa! Mọi người lại cười ồ lên trong khi Nguyễn Văn Sưng há mồm trợn mắt, chẳng hiểu mô tê ất giáp chi cả… * * * Cả Ngố nghe xong câu chuyện thì mặt mày ngơ ngác, hỏi: -Cái thứ quan tòa gì mà kỳ vậy hả? Ai đời lại đi phạt người ta chỉ vì cái tội làm cho ông ta nứng cặc bao giờ? Con Năm cười, đáp: -Thì như vậy mới có chuyện để kể! Cả Ngố lại hỏi: -Mà anh cũng không hiểu nữa. Không lẽ giới quý phái lại đụ nhau khác giới thường dân như tụi mình hay sao? Con Năm nhún vai: -Có thể! Mà cũng có thể lồn của giới quý phái thơm hơn lồn của giới thường dân chưa biết chừng. Cả Ngố chép miệng nói: -Mà sao chuyện gì kỳ cục vậy em? Anh chưa thấy chuyện này xảy ra như vậy ở bất cứ nơi nào, xứ nào hết đó. Con Năm hóm hỉnh, nói: -Chuyện này thứ nhất chỉ có ở Mỹ, như mấy chàng Việt kiều dạy cho em nói là “on li in ờ mé ri ca”. Thứ hai, giới quý phái và giới thường dân đụ khác nhau. Hình như giới quý phái mặc quần áo đẹp và sang trọng khi đụ nhau trong khi giới thường dân ở truồng đụ. Em nghĩ chỉ có như vậy thì họ mới gọi là “đụ sạch sẽ” với “đụ bẩn thỉu” mà thôi. Con Năm cười nói: -Bữa nay em kể cho anh nghe chuyện tiếu tại Mỹ có liên quan đến cựu tổng thống Bill Clinton. Cả Ngố ngơ ngác hỏi: -Bill Clinton làm gì mà em bảo là tếu? Con Năm cười, đáp: -Thật sự thì không có gì gọi là tếu. Chỉ tếu là một người đi khuyên người ta về đạo đức mà lại chuyên đi làm chuyện trời đánh. Cả Ngố hí hửng, nói: -Ừ! Em kể cho anh nghe đi. Con Năm gật đầu, từ từ kể… * * * Nhà Trắng là nhà ở của tổng thống Mỹ. Tổng thống tại nhiệm là Bill Clinton. Thư ký của vị tổng thống thứ 41 của Mỹ là Monica Lewinsky. Hôm ấy, trong Nhà Trắng thật vắng vẻ, không có chuyện gì quan trọng. Chỉ có hai người trong đó là tổng thống Bill Clinton và nàng thư ký Monica Lewinsky. Mắt nhìn chằm chằm và bộ ngực hở hang và cặp đùi dài của Monica Lewinsky, Bill Clinton thèm nhỏ rãi. Hillary, vợ ông ta lại vắng mặt nên Bill Clinton nhìn thấy cơ hội trước mắt khó bỏ qua. Bill Clinton nhìn Monica Lewinsky cười, nói: -Monica, hôm nay trông em đẹp quá! Monica liếc mắt đưa tình, nhìn vị nguyên thủ quốc gia đáp: -Cám ơn tổng thống nghe! Rất nhiều người khen em, nhưng chưa thấy ai thực tình như tổng thống vậy. Bill Clinton nghe cô thư ký trả lời như vậy thì thích chí vô cùng. Ông ta tiến tới, cầm tay Monica Lewinsky lên, làm bộ nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, nói: -Chiếc nhẫn của em cũng cũ rồi. Để hôm nào anh mua cho cưng cái nhẫn mới đẹp lơn, lớn hơn. Chịu không? Monica mỉm cười, đáp: -Ồ! Thưa tổng thống, ngài đâu cần phải làm vậy. Bill Clinton dùng mấy ngón tay khẽ cào nhẹ mấy kẽ hở giữa những ngón tay dài và thon của Monica Lewinsky, nói: -Trước mặt mọi người thì em gọi tôi là tổng thống. Nhưng khi chỉ có riêng đôi ta thì em cứ gọi là “Bill” hay “cưng” là được rồi. Monica nghe nói thích chí cười lên, nói một cách nũng nịu: -Em xin nghe lời anh, thưa anh Bill… Monica kéo dài chữ “Bill” khiến tổng thống Bill Clinton khoái chí đến tột độ. Ông ta cười lên, nói: -Giá mà Hillary nói chuyện được nhỏ nhẹ với anh được một phần như em thì anh sung sướng biết chừng nào. Monica vẻ mặt bâng khuân hỏi: -Ủa! Đệ nhất phu nhân hay la lối anh lắm hả “anh Bill”? Bill Clinton bỗng một tay choàng tay qua ôm Monica Lewinsky, còn tay kia thì vuốt má nàng, nói: -Khi nói đến Hillary vợ anh, em cứ nói là “chị Hillary” là được rồi, đâu cần phải lễ phép mà gọi là “Đệ nhất phu nhân” làm gì? Nếu nói là “Đệ nhất phu nhân” thì em xứng đáng làm “Đệ nhất phu nhân” hơn Hillary nhiều. Chỉ tiếc ngày xưa anh gặp Hillary thay vì gặp em. Nghe Bill Clinton tán tỉnh, Monica Lewinsky thích quá, nói: -Anh Bill à! Anh khen làm em thấy thẹn quá đi. Em là con nhà nghèo, lại xấu xí nữa thì làm sao sánh được với “chị Hillary” chứ? Bill Clinton cảm thấy trong lòng hết sức rạo rực. Thằng nhỏ của ông ta từ từ ngổng đầu dậy lúc nào không biết. Hai tay ông ta xoa liên tiếp vào lưng Monica, nói: -Em sao tự hạ thấp mình như thế? Đừng có lo. Anh sẽ chăm sóc em mà. Chút nữa anh sẽ ký cho em tấm ngân phiếu vài chục xấp để tự em đi mua cho em cái nhẫn hột xoàn nhé. Monica Lewinsky cười duyên, không đáp. Bill Clinton lại càng hứng chí, tay thọc vào trong ngực nàng thư ký xoa xoa. Monica Lewinsky khẽ cúi mặt xuống ra vẻ e lệ. Nàng nhỏ nhẹ nói với Bill Clinton: -Anh Bill! Anh làm em đã quá. Anh có thể giúp em cởi bỏ cái quần xi-líp dưới váy của em không? Bill Clinton chỉ chờ có thế. Ông ta khẽ vén váy Monica lên, đưa hai tay lột cái quần xi-líp màu trắng trong xuống. Kế đến, Bill Clinton đưa chiếc quần lót của Monica lên mũi ngửi, miệng khen: -Thơm quá! Thơm quá! Giá mà lồn của Hillary thơm như vậy thì đỡ cho anh biết chừng nào. Ngửi đã rồi, Bill Clinton một tay giữ váy, một tay vuốt nhẹ lên cụm lông nâu của Monica Lewinsky, luôn miệng khen: -Lồn của em đẹp quá! Nhìn Monica Lewinsky đang tủm tỉm cười, Bill Clinton nói: -Anh có thể bú lồn cưng được không? Cả miệng lẫn lưỡi của anh sạch lắm. Monica Lewinsky khẽ rên hừ hự, đáp: -Bú… bú lồn em đi… anh Bill…. Một lần nữa, Monica Lewinsky lại kéo dài hai chữ “anh Bill” khiến cho vị tổng thống Hoa Kỳ nhà ta càng thêm nứng cặc. Ông ta không chút lưỡng lự, quỳ ngay xuống đất, miệng nói: -Monica! Em làm ơn giữ chặt cái váy hai bên cho anh dễ bú. Monica Lewinsky bèn đưa hai tay qua hai bên hông giữ chặt váy, để hở nguyên cái lồn dưới bộ lông rậm rạp. Bill Clinton úp mặt xuống dưới, le lưỡi ra từ từ liếm sơ sơ hai bên mép lồn của Monica Lewinsky. Liếm mép lồn một hồi, Bill Clinton lại chuyển lưỡi liếm vào âm hộ của nàng thư ký. Bill Clinton liếm hoài mà không thấy chán. Được một lúc, nước từ trong lồn Monica tuôn ra như suối. Bill Clinton không ngần ngại, liếm tất cả dâm thủy của Monica vào miệng. Monica Lewinsky vừa rên, vừa thều thào: -Bú nữa đi anh Bill…. bú nữa đi… bú cho lồn em khô nghe… anh Bill…? Bill Clinton càng hứng chí, ra sức liếm bạo hơn nữa. Nhưng bú hoài thì lưỡi cũng mỏi. Bill Clinton bèn dừng lại nói: -Cho anh tạm ngừng nghe cưng. Lưỡi anh mỏi quá rồi. Monica Lewinsky gật đầu, mỉm cười. Bill Clinton lại nói: -Cưng làm ơn cởi hộ quần áo của anh ra được không? Dứt lời, Bill Clinton đứng dậy. Monica Lewinsky giúp Bill Clinton trút bỏ từng phần y phục trên người xuống. Đến lúc Bill Clinton trần như nhộng, Monica Lewinsky khẽ cầm cặc ông ta lên nâng niu, vuốt ve rồi bắt đầu sục… * * * Cả Ngố nghe đến đây nói: -Khiếp! Đúng là Mỹ có khác! Tổng thống còn như thế thì nói gì ai! Con Năm dửng dưng nói: -Không lẽ tổng thống không bao giờ đụ sao mà anh nói vậy. Cả Ngố nói: -Nhưng anh nghe nói tổng thống Bill Clinton chuyên đi khắp thế giới, đến đâu cũng giảng luân lý đạo đức, khuyên con người nên tôn trọng nhân quyền. Ai cũng bảo rằng ông ta ngoài một nguyên thủ quốc gia, còn là một con người hết sức đạo đức, khó tìm trong lịch sử nhân loại. Con Năm gân cổ cãi: -Anh đọc sách nào hay nghe ai nói vậy? Thằng cha Bill Clinton này có trả em thật nhiều tiền mà xin bú lồn em thì em cũng không cho nó bú đâu, cho dù nó có xúc miệng đến một ngàn lần. Và con Năm lại kể tiếp… * * * Bill Clinton bắt đầu rên hừ hự như Monica Lewinsky khi nãy, miệng lắp ba lắp bắp: -Đã quá… đã quá… Tay Monica vẫn cầm cặc Bill Clinton sục lên sục xuống. Bill Clinton cảm thấy bàn tay của Monica mát rượi, tạo cho mình một cái cảm giác hết sức là “đã” không làm sao diễn tả được. Miệng ông ta rên rỉ: -Sục lẹ… lên… một chút được… không… cưng…? Monica khẽ mỉm cười, lẹ tay sục tiếp. Bỗng Bill Clinton thấy cặc mình như bắt đầu tê tê, bèn lên tiếng, nói không ra hơi: -Anh… ra… Nhanh như chớp, Monica chụp lấy chiếc áo sơ-mi của Bill Clinton mà nàng cởi ra khi nãy chụp vào cặc Bill Clinton che phủ. Khí trong cặc của Bill Clinton bắt đầu bắn ra. Monica Lewinsky cầm cặc Bill Clinton như y tá bắt mạch bệnh nhân. Đến khi thấy cặc Bill Clinton không còn động đậy nữa, nàng mới lên tiếng hỏi: -Anh ra hết rồi phải không? Bill Clinton khẽ gật đầu. Monica Lewinsky khẽ bóp mạnh cặc Bill Clinton một cái, xoay chiếc áo sơ-mi đang bao trùm cặc ông ta vài cái để lau. Sau đó, nàng dùng phần khô, tương đối còn sạch của cái áo sơ-mi lau khô cặc vị tổng thống Hoa Kỳ kia. Monica Lewinsky sau đó cười nắc nẻ, nói: -Chưa chi mà anh đã ra rồi! Nói anh đừng buồn, cái này còn tệ hơn là ‘khóc ngoài cửa ải’ nữa! Nếu anh ra lẹ như vậy thì chả trách gì chị Hillary chán anh. Bill Clinton nghe nói có vẻ ngượng nghịu, nói như nài nỉ: -Monica yêu dấu của anh! Hillary đã chê anh, không lẽ em nỡ chê anh luôn? Đừng mà em, tội nghiệp anh lắm. Monica Lewinsky cười, nói: -Nói thì nói vậy thôi chứ em có bao giờ chê anh đâu, hỡi “anh Bill” yêu dấu của em! Bill Clinton nghe nói mà mát lòng. Ông ta cảm thấy được an ủi rất nhiều, liền tha thiết khẩn cầu nàng thư ký: -Vậy thì em có thể giúp cho anh lên lại được không? Monica Lewinsky cười, hỏi: -Bằng cách nào? Bill Clinton đáp: -Em có thể bú cặc anh được không? Monica cười sặc sụa, đáp: -Có bốn điều kiện. Thứ nhất, phải ký cho em tấm ngân phiếu vài chục xấp như anh hứa. Thứ hai, phải mua cho em một chiếc nhẫn hột xoàn thật lớn như anh đã hứa. Và thứ ba phải bú lồn em thêm một lúc nữa. Còn thứ tư… Monica bỗng ngừng ngang làm Bill Clinton càng nán nức. Ông ta chờ không thấy Monica nói tiếp liền vồn vã hỏi: -Thứ tư là sao hở em? Hở Monica yêu dấu của anh? Monica cười, đáp: -Anh phải vào nhà tắm rửa cặc cho sạch. Bill Clinton gật đầu, đáp: -Dĩ nhiên anh chấp nhận cả bốn điều. Nhưng về điều thứ tư thì em giúp anh được không? Monica cười, nói: -Được rồi! Anh thật không bằng một đứa con nít nữa. Nội có rửa cặc không mà còn không nên thân thì còn làm ăn được gì nữa! Đoạn Monica buông tiếng như ra lệnh: -Đi! Nói xong, Monica Lewinsky nắm cặc Bill Clinton kéo đi, tiến về phía nhà tắm. Monica Lewinsky nắm khá chặt khiến cho cặc Bill Clinton hơi thốn nhưng không dám lên tiếng nói gì cả, sợ nàng ta buồn, đổi ý thì nguy. Vào đến nhà tắm, Monica Lewinsky bắt Bill Clinton đứng trong bồn tắm rồi bắt ông ta ngồi xuống. Bill Clinton ngoan ngoãn làm theo. Sau đó, Monica Lewinsky vặn vòi nước lạnh, bảo Bill Clinton để cặc xuống phía dưới. Nước lạnh quá khiến Bill Clinton xuýt nữa la lên thành tiếng. Monica Lewinsky lại bảo Bill Clinton rục cặc ra khỏi vòi nước một chút, lấy cục xà-bông xát chung quanh cặc của ông ta. Sau khi nhìn thấy cặc Bill Clinton trắng xóa một màu, Monica Lewinsky mới bảo ông ta đưa cặc lại vào vòi nước lạnh. Lại một lần nữa, Bill Clinton muốn dựng đứng người lên vì nước quá lạnh. Cặc ông ta rút lại nhỏ xíu như cu một đứa con nít. Monica đưa tay vò khắp cặc Bill Clinton để chắc ăn, đến khi không còn thấy vị nhớp của xà-bông nữa thì thôi. Tắt vòi nước lạnh xong, Monica cười, nói: -Nè! Coi nè! Cặc anh teo lại thế này thì còn làm ăn được gì nữa hả? Bỗng nhiên Monica Lewinsky từ từ cởi chiếc áo đầm của nàng ta và trụt xuống, nói: -Bây giờ anh biết phải làm gì rồi phải không anh Bill? Bill Clinton nhanh nhẩu bước ra khỏi bồn tắm quỳ xuống đưa mặt vào lồn Monica Lewinsky bú lấy bú để. Nàng thư ký cười, nói: -Anh bú lồn cũng không đến nỗi tệ lắm. Nhưng không biết anh có bú lồn chị Hillary như vậy không? Bill Clinton nghe nói ngừng bú, đáp: -Không! Lồn Hillary hôi lắm! Mới ngửi thấy mà anh đã phát tởm rồi! Monica Lewinsky cười, nói: -Miệng anh đã chắc gì thơm hơn lồn chị Hillary chưa mà anh nói thế? Sực nhớ ra điều gì, Monica Lewinsky lại nói: -Quên nữa! Trước khi tiếp tục bú lồn em thì anh phải xúc miệng đi mới được. Bill Clinton nói: -Đâu cần em cưng! Sau khi bú lồn em xong thì miệng anh thơm rồi. Nếu anh xúc miệng thì đâu còn mùi thơm của lồn em trong miệng anh nữa. Và như thế thì miệng anh lại trở nên thúi như cũ. Monica cười, nói: -Ừ! Anh nói có lý đó anh Bill. Em tí nữa thì quên. Nào! Bây giờ anh bú tiếp đi thôi chứ! Bill Clinton ngoan ngoãn lè lưỡi liếm lồn của Monica Lewinsky. Bỗng nhiên Monica Lewinsky lớn tiếng: -Ngừng bú! Há miệng ra! Bill Clinton nghe nói ngừng bú lồn, ngạc nhiên hỏi: -Chuyện gì vậy Monica yêu dấu của anh? Monica cười, đáp: -Em mót đái quá! Anh mau há miệng hứng ra cho em đái vào. Nhớ phải uống hết đó nghe chưa! Bill Clinton không dám cãi lời, há miệng ra thật lớn. Monica Lewinsky sau đó tiến tới một chút, nắm đầu Bill Clinton kê cái lỗ đái nơi lồn nàng vào giữa miệng ông ta. Pssssss…..! Một vòi nước từ lồn Monica Lewinsky tuôn ra như giòng suối chảy. Miệng Bill Clinton hứng tất cả nước đái của Monica Lewinsky nuốt vào ừng ực như uống nước giải khát, không để phí phạm, lọt ra ngoài một giọt nào. Đến khi Monica Lewinsky đái xong, nàng lại lên tiếng: -Anh không bị sặc là hay lắm đó! Bây giờ hãy liếm lồn em cho khô để khỏi phí phạm giấy xúc. Muốn làm tổng thống giỏi thì phải biết tiết kiệm của công để làm gương cho dân chúng. Bill Clinton lại lè lưỡi liếm ngay liếm tất cả nước đái còn dính trên lỗ tiểu trên lồn của Monica Lewinsky… * * * Thấy con Năm dừng lại m ột hồi lâu mà không chịu kể tiếp, Cả Ngố náo nức hỏi: -Sao em không kể tiếp? Con Năm cười, đáp: -Vì chuyện hết rồi. Cả Ngố như tiếc rẻ, gặn hỏi: -Tại sao câu chuyện dứt ngang xương như vậy? Con Năm cười, đáp: -Vì em chỉ được nghe tới đó thôi. Phần còn lại người kể cho em cũng không được rõ chuyện gì xảy ra kế tiếp. Nhưng không sao, anh cứ về kể lại cho chị Thúy như vậy. Em bảo đảm chị ta càng khoái, càng nứng lồn. Cả Ngố gãi đầu, nói: -Nhưng anh sợ quá. Không biết vợ anh có bắt anh há miệng ra cho chị ấy đái vào và bắt anh uống hết như Monica Lewinsky bắt Bill Clinton làm vậy không? Con Năm cười khúc khích, nói: -Anh cứ lo xa! Mà cho dù chị ta muốn vậy thì anh cứ chiều thôi cứ có làm sao đâu! Con Năm nhận sấp tiền của Cả Ngố đưa, mặt tươi cười, nói: -Bữa nay em kể anh nghe truyện “Địa Ngục 2030”. Chuyện này có chút liên quan với chuyện trước em đã kể. Cả Ngố ngạc nhiên hỏi: -Mà liên quan thế nào mới được? Con Năm cười, đáp: -Đừng nóng, cứ nghe cái đã. Chuyện này hơi có tính cách giả tưởng, nhưng không kém phần thú vị. Hãy lắng nghe. Và con Năm bắt đầu kể… * * * Vào năm 2030 tại Địa Ngục, Diêm Vương sai quỷ tốt đem cựu tổng thống Mỹ là G B (tại nhiệm 2001-2008) ra xử sau mấy năm giam giữ trong tù. Nhìn mặt mũi vênh váo của G B, quỷ sứ liền vả cho một bạt tai nẩy lửa, quát: -Mi còn tệ hơn cả giống dã thú súc sinh nữa, cho nên Diêm Vương không muốn nhìn mặt mi mà giao cho ta toàn quyền xử. Đoạn quỷ sứ kể tội: -Lúc còn sống, mi đã giết không biết bao nhiêu người vô tội, luôn cả dân Mỹ mi cũng còn chẳng từ. Đã thế mi lại còn phạm không biết bao nhiêu tội về luân lý nữa. Mi hiếp đáp kẻ yếu, chuyên dùng bạo lực với tất cả mọi người. Còn về nói láo thì thằng Cuội thời tám tổ nào đó chưa bằng một góc của mi. Ôi! Tội của mi nhiều không biết đường nào mà kể cho xiết, ta thấy mà ghê tởm! Quỷ sứ sai một lâu la quỷ tốt lấy cái xiên găm vào giữa hai mông của G B mang đến tòa hình sự Địa Ngục xử. Quỷ sứ lại tát thêm cho cựu tổng thống Hoa Kỳ một cái thật mạnh, lớn tiếng nói: -Tội của mi quá nặng. Bây giờ nói cho mi biết là ta có ba hình phạt, cho mi chọn lấy một. Đi ngang qua lò lửa Địa Ngục nóng hàng chục ngàn độ, G B sợ đến toát cả mồ hôi. Quỷ sứ chỉ những ngọn lửa, nói: -Đây là hình phạt thứ nhất. Mi sẽ bị đem ra đốt hàng ngày tại lò lửa này. G B trông thấy mà nổi da gà, khi gặp lại rất nhiều người trong bộ chính trị của mình năm xưa tại trần gian. Người nào người nấy lần lượt bị quỷ sứ xiên như xiên thịt và quăng vào lò lửa nướng. Thầm nghĩ đến thân mình rồi đây sẽ không khác gì một con lợn bị thiêu, G B bỗng khóc ròng. Không đợi cựu tổng thống Hoa Kỳ có ý kiến gì, quỷ sứ lại dắt sang một nơi khác. Đó là hầm nước đá của Địa Ngục. Nơi này lạnh đến hàng chục ngàn độ âm. Quỷ sứ lại lên tiếng, nói: -Đây là hình phạt thứ hai! G B lại “ớn lạnh” cả người khi nhận ra nhiều người quen trong bộ chính trị và bạn bè quyến thuộc năm xưa. Ông ta rùng mình khi nghĩ rằng thân phận sẽ chẳng khác gì một con cá bị ướp lạnh. Vị cựu nguyên thủ quốc gia thứ 43 của Hoa-Kỳ nghe trong lòng đau xót vô vàn. G B khép nép hỏi: -Thưa ngày quỷ sứ, còn hình phạt thứ ba thì sao ạ? Quỷ sứ nghe nói liền “xáng” thêm một bạt tai như “trời giáng” vào mặt G B, nạt lớn: -Ta chưa có hỏi, sao mi dám mở mồm? G B sợ hãi ngậm miệng lại như một con hến. Quỷ sứ lại sai quỷ tốt lâu la đem ông ta đi qua những nơi trừng phạt tội nhân, từ những kẻ đại gian đại ác phạm tội nặng cho đến những người phạm tội tương đối nhẹ khi còn sống ở trần gian. Đi ngang qua một “cánh đồng địa ngục”, G B thấy hàng triệu các bà mệnh phụ thuở sinh tiền tại khắp nơi trên thế giới. Bà nào bà nấy trần truồng như nhộng, phô trương thân hình bốc lửa, mông vú đầy đủ, rất “căng tròn”… G B chợt ngổng con cặc dậy, nhìn mà thèm thuồng đến nhỏ dãi… * * * Cả Ngố nghe đến đây bỗng reo lên: -Ồ! Địa Ngục coi vậy mà cũng “đã” quá hén! Nếu thật là vậy thì anh hết sợ bị xuống Địa Ngục rồi! Con Năm nghiêm nét mặt, nói: -Anh đã biết rõ thế nào chưa mà bảo là “đã”? Chưa nghe rõ mà cái miệng lại “tơm tớp tơm tớp” nữa rồi! Rồi con Năm lại kể tiếp… * * * Tên quỷ tốt thấy vậy liền búng một cái ngay đầu cặc của G B, mắng rằng: -Đã xuống tới chốn này rồi mà còn nứng cặc nữa hả! G B đau quá, thốn quá nhưng không dám kêu lên thành tiếng, sợ quỷ tốt nổi giận thẻo dái thì “nguy to”. Ông ta liền mở to cặp mắt tiếp tục nhìn. Những bà mệnh phụ trần truồng đó, nhiều bà bị phạt quỳ xuống bú cặc đàn ông…, những bà khác thì nằm khom dưới đất bú cặc ngựa, cặc lừa…, lại có nhiều bà bú cả cặc voi… Ngoài ra, cũng có nhiều bà phải khom lưng chổng mông cho chó, cho heo đụ…, lại cũng có nhiều bà nằm dạng háng, bành lồn cho những người đàn ông mặt mày hết sức xấu xí đút cặc vào. Nhìn một mụ đang khổ sở cầm cặc voi cố nhét vào miệng bú, G B không sao nhịn được, bật lên cười thành tiếng. Quỷ sứ lại vả thêm cho vị cựu tổng thống Hoa Kỳ một cái thiếu điều rụng hai hàm răng, quát mắng: -Ai cho mi cười hả? G B sợ hãi, im lặng, không dám hó hé gì nữa. Quỷ sứ bỗng “giải thích”: -Những mụ này một là khi còn sống một là chuyên đi cắm sừng chồng, hai là đi dụ dỗ, lợi dụng những người đàn ông nhẹ dạ phục vụ cho mình. Vì vậy nay chết xuống địa ngục phải trừng phạt thế này mới đáng tội. Mấy mụ phải bú cặc liên tiếp hàng ngày. Cứ mỗi hai tiếng thì được nghỉ giải lao 5 phút, rồi đổi chỗ bú cặc, hoặc người, hoặc thú vật, tùy theo tội nặng nhẹ. Mà nói cho cùng, có gì gọi là nặng với mấy mụ này đâu? Lúc còn sống mấy mụ cũng thích như vậy mà! G B cũng nhận ra trong đám mệnh phụ rất nhiều người quen, nhiều bà lúc còn sống là vợ của bạn bè ông ta. Nhưng G B nặn óc mãi mà vẫn không làm sao nhớ được tên người nào cả. Dẫn G B sang một “cánh đồng địa ngục” khác. Tại đây, nhiều nhân vật đẹp trai, con nhà giàu, có uy thế trong xã hội lúc còn sống ở dương gian. Người nào người nấy cũng trần truồng như nhộng đang cúi đầu bú lồn đàn bà. Những người đàn bà này, người nào người nấy xấu như ma, mập thù lù, nhiều bà nặng có đến 400-500 cân. Nhiều bà không đứng được phải nằm dưới đất cho người đàn ông đẹp như “ảnh đế” cúi xuống kề mặt ngay lồn mà bú. G B sợ hãi nghĩ thầm: -“Rủi mà bị một trong mấy mụ này đè một cái thì còn gì là thân xác! Mà nếu bắt mình phải bú lồn một trong những mụ này thì thật là oan uổng, thật là xúi quẩy! Ối!…” G B kinh hãi khi nhìn thấy một mụ mập như một con bò cái giơ đôi tay “hộ pháp” nắm một người đàn ông đẩy tới đẩy lui trước háng mụ ta. Thì ra người đàn ông kia đối với mụ ta quá yếu, đụ không đã, bị mụ nắm cặc nhét vào trong lồn rồi “nắm đầu” anh ta đủn vô đủn ra theo ý mụ. G B nhìn cảnh tượng ấy cảm thấy kinh dị quá, than thầm: -“Thật là khủng khiếp! Thật là khủng khiếp!” Nhìn nét mặt của G B quỷ sứ khó nín được cười, nói: -Đó là hình phạt thứ ba của mi đó! Bảo quỷ tốt lâu la đặt G B xuống, quỷ sứ nói tiếp: -Ba hình phạt ta đã cho mi thấy cả rồi. Vậy bây giờ ta cho mi vài phút suy nghĩ xem mi chọn hình thức nào. Mi thấy chưa, Địa Ngục chúng ta cũng “Dân Chủ”, cho tội phạm như mi được chọn lựa hình phạt, đâu có phải như mi lúc còn sống không cho người ta sự lựa chọn nào. G B cúi xuống hôn chân quỷ sứ, lạy như tế sao, nước mắt chảy đầm đề, năn nỉ: -Lạy ngài quỷ sứ toàn năng! Xin ngài nhủ lòng thương, tha cho con đừng bắt phải lãnh nhận hình phạt nào cả. Ngài còn hình phạt nào khác nữa ban cho con không? Quỷ sứ tức giận dẫm lên đầu G B một cái rồi thuận chân đạp một cái thật mạnh vào giữa mặt, hét lớn: -Đây là Địa Ngục chứ có phải “Nhà Trắng” đâu mà mi đòi thế này thế khác được. Một là mi nhận một trong ba hình phạt, hai là nhận cả ba! G B lồm cồm bò dậy, hôn chân quỷ sứ liên tiếp, sau đó liếm không còn một hạt bụi, khép nép, nói: -Con biết con không xứng đáng. Nhưng xin ngài quỷ sứ ban hồng ân, cho con thêm một hình phạt nữa để lựa chọn. Nói xong, G B lại khóc “bù loa bù loa” nghe thật thảm thiết. Quỷ sứ lúc đó cũng hơi động lòng nên cũng bớt giận, nặn óc suy nghĩ một hồi rồi nói: -Thôi được! Thấy mi cũng khá tội nghiệp. Vậy mi mau theo ta. Ta còn một hình phạt nữa dành cho mi để chọn lựa. Nhưng nếu mi chọn hình phạt này thì Địa Ngục lại phải phóng thích, tha tội cho một kẻ khác. Nếu Diêm Vương mà biết được ắt ta cũng bị phiền phức lắm đó. * * * Cả Ngố nghe đến đây bỗng bật cười, nói: -Không ngờ quỷ sứ ở Địa Ngục mà cũng thích nghe nịnh à? Mà cũng biết động lòng nữa sao? Con Năm dửng dưng: -Quỷ tốt cũng biết động lòng chứ sao! Có gì là lạ đâu? Chỉ có hạng người như Geroge W. Bush là mới chẳng bao giờ biết động lòng khi nắm quyền hành trong tay thôi. Và con Năm lại tiếp tục kể… * * * Dẫn G B đến một căn phòng kín, quỷ sứ sai quỷ tốt mở cửa ra. Cửa vừa mở, G B nhìn thấy bên trong có một người đàn ông và một người đàn bà đang cởi truồng, nằm “lộn đầu” chồng lên nhau theo tư thế “69”. Người đàn bà nằm trên, cầm cặc người đàn ông cho vào miệng mút liên tục, bú lấy bú để. Còn người đàn ông thì ngửa mặt đưa lưỡi liếm vào lồn người đàn bà như cây cọ sơn phết. G B kinh ngạc khi nhận ra người đàn bà là Monica Lewinsky, còn người đàn ông là cựu tổng thống Hoa Kỳ B C, hay nói cho rõ hơn là tổng thống tiền nhiệm trước ông ta. Hai người hình như bị trừng phạt phải tái diễn cái trò mà họ vẫn thường làm trong “Nhà Trắng” nhiều năm trước. Nhìn nét mặt ngơ ngác như đỡ sợ hãi của G B, quỷ sứ nói: -Đó! Nếu ngươi không bằng lòng ba hình phạt trước thì có thể chọn hình phạt này! Ta cũng nhấn mạnh rằng phải làm như thế hàng ngày, cách 3 tiếng mới được nghỉ 5 phút giải lao. G B bỗng nở một nụ cười thật tươi, quỳ xuống nhìn quỷ sứ bằng cặp mắt “biết ơn”, lạy liên tục, nói: -Xin đội ơn ngày quỷ sứ. Nếu ban cho con hình phạt này thì con xin đời đời kiếp kiếp lãnh nhận và chấp hành, không hề than vãn một tiếng, mà khỏi phải đầu thai nữa cũng được. Quỷ sứ nhiêm nét mặt, hỏi: -Ngươi có chắc không? Đã suy nghĩ kỹ chưa? G B mặt mày hớn hở, đáp: -Dạ! Dạ! Con đã suy nghĩ kỹ lắm rồi! Xin ngài quỷ sứ hãy ban cho con hình phạt này thôi. Quỷ sứ gật đầu, nói lớn: -Như vậy thì tốt lắm! Ra lệnh cho B C và Monica Lewinsky ngừng lại, quỷ sứ nói lớn, mà cũng như ra lệnh: -Monica Lewinsky! Kể từ nay ngươi được tha tội mà đi đầu thai vì có người đã chịu thế chỗ cho ngươi rồi. * * * Thấy con Năm ngừng kể, Cả Ngố mặt mày ngơ ngác, vồn vã hỏi: -Rồi sao nữa em? Chuyện đang hay cớ sao lại bỏ dở vậy? Con Năm nghe nói bực mình chép miệng, đáp: -Chuyện đến đó là tới hồi kết thúc rồi, còn gì nữa để mà kể! Như thế mà anh không cười hộ được cho một tiếng nào sao? Thật là đúng với cái tên cha mẹ anh đã đặt cho! Hết.