Bíp…Bíp… ‒ Hôm nay bà rảnh không ? Uống cà phê tám chút chơi, tui đang có chuyện buồn. ‒ Oki la người đẹp ! Terrace Cafe như cũ nghen. Duyên vội trả lời Trâm rồi lo sửa soạn đến nơi hẹn. Gớm, bày đặt có chuyện buồn nữa mới ghê ! Duyên nghĩ bụng : Chắc hôm bữa mình đi Đồng Nai chơi vui quá mà cô nàng không đi được nên buồn chứ gì ! Sáng chủ nhật quán khá đông, tìm được một bàn sofa khá lý tưởng trong khu vực máy lạnh, hai cô nàng ngồi bắt đầu câu chuyện rôm rả như chưa được gặp nhau sau tám năm…
‒ Mà chán lắm mày ơi, ông bà già chồng tao cứ hối có con suốt ngày. Ổng bả chết thèm cháu nội lắm rồi, hơn nữa ông Thanh là con trai một nên muốn có con trai nối dõi.
‒ Uhm, thì mày đẻ cho ổng bả một lố cho tha hồ mà nuôi. Đến khi đó rồi ổng bả đừng có than vất vả à nhen.
‒ Nhưng khổ nỗi tụi tao đi bác sĩ, ổng nói là cha Thanh bị yếu do hồi nhỏ bệnh quai bị gì đó. Bảo tao phải kiên nhẫn chờ xem. Hơn nữa cha Thanh hay có cái tật “chưa ra đến chợ là hết tiền” nên tao không dám tâm sự với ai. Chỉ có mày là hiểu tao nhiều thôi.
‒ Khổ thân bạn tui ơi ! Thôi hôm nào tao đi xin dùm cho mày vài con “nòng nọc” thả vào cho có con nhen ? Hihi…
‒ Con quỷ ! Mày xin phải giống đẹp trai cao to tao mới chịu à nghen. Trâm đỏ mặt véo Duyên một cái.
‒ Ừa, thì tao bảo đảm mày luôn. Da ngâm ngâm đen giống cha Thanh nhà mày. Đẻ ra không ai biết đâu. Mà mày muốn cái gì to nè ? Hihi… Duyên tinh nghịch chọc bạn. Nghe bạn nói trong đầu Trâm chợt lóe lên suy nghĩ : Ừ nhỉ, hay mình thử xin giống của ai đó rồi nhờ đến bác sĩ. Thời buổi này thiếu gì người làm thụ tinh nhân tạo…
Cả hai vạch ra một kế hoạch hoàn hảo ( giống như cái show tv Cặp Đôi Hoàn Hảo gì đó ). Một mặt Duyên lo dẫn Trâm đi khám ông bác sĩ sản khoa quen để kiểm tra sức khỏe tổng quát, xét nghiệm cần thiết. Mặt khác nàng liên lạc với Long để cầu cứu. Vì sau chuyến đi Đồng Nai nàng đã thầm kết chàng Long đẹp trai vui tính. Khoảng thời gian 4 tuần chàng về Việt Nam đúng lúc, thật tuyệt vời để xin chàng vài con giống cho nhỏ bạn thân của mình.
Buổi sáng, Trâm thức dậy tắm rửa sạch sẽ, đứng soi mình trước gương, cảm thấy hãnh diện với tấm thân của nàng. Hai mươi sáu tuổi, người căng tràn sức sống. Lấy chổng được gần năm nay mà không phải phục vụ chồng nhiều nên điện nước vẫn dồi dào như hồi con gái. Đúng như ông bác sĩ nói, hôm nay là ngày rụng trứng nên nàng cảm thấy trong người rạo rực, hai đầu vú căng cứng, âm đạo luôn ẩm ướt… Ba ngày nay chồng đi công tác xa nên nàng cũng cảm thấy thiếu thốn mùi đàn ông. Nàng dùng dao cạo râu của chồng làm vệ sinh lại cái đám “violon” um tùm này. Xong nàng xịt ít nước hoa Channel lên người rồi thay quần áo. Bộ underwear mới hiệu Vera với quần ren mỏng màu trắng phía trước, hai sợi dây be bé phía sau, chiếc áo nâng ngực. Nàng mặc chiếc váy đi làm với áo thun ống màu nhạt, bên ngoài khoác áo khoác đen đồng phục. Nàng dẫn xe xuống chào bố mẹ chồng đi làm. Nói là đi làm chứ hôm nay nàng và Duyên bí mật xin nghỉ phép để thực hiện kế hoạch của mình.
Đúng hẹn, hai cô nàng có mặt tại quán Phở 24 gần cao ốc The Mannor. Ngồi khoảng 10 phút thì Long xuất hiện. ‒ Hi ! Duyên ! Em khỏe không ? ‒ Hi anh ! Em khỏe, đây là bạn em, tên Trâm. ‒ Chào anh ! Em là bạn của Duyên, anh mới đi tập thể dục về hay sao mà ăn mặc xì po thế ? ‒ Ừa, anh mới chạy bộ về, vào gym được khoảng 30 phút thì thấy Duyên nhắn tin nên vội chạy xuồng, sợ người đẹp phải chờ. Long cười lớn, nheo mắt với hai cô. Duyên mới để ý hôm nay Long ăn mặc xì po thiệt, quần thun trắng, áo ba lỗ CK, giày thể thao, hỏng biết bên trong mặc gì đây nữa… đeo headphone của Iphone trông thật sành điệu.
‒ Hai em gọi đồ ăn chưa ?
‒ Dạ chưa, tụi em mới gọi cà phê thôi. Em một tô bún chả giò nhe. Duyên đáp.
‒ Mới sáng muốn ăn chả giò rồi ? Anh có cuốn chả giò ngon lắm nè ! Kaka… Long cười lớn. Duyên nhéo Long một cái ‒ Biết rồi còn ở đó quảng cáo nữa.
‒ Em ăn một tô phở gà ít bánh. Trâm khẽ mắc cỡ vì hai người đang đùa giỡn.
Long gọi một tô bò tái lớn không bánh phở với nhiều gốc hành và giá sống. Bộ ba ăn sáng và trò chuyện rôm rả như thân quen từ lâu. Trâm bắt đầu thấy kết anh chàng Việt kiều này vì cách nói chuyện dí dỏm của Long.
Ăn xong, Long ga lăng trả tiền rồi bộ ba đi lên căn hộ The Mannor. Đây là căn hộ mà chàng tá túc một phòng với Tuấn, người bạn thân chí cốt thuở còn ở truồng tắm mưa, cùng học chung đại học Texas. Sau nay gia đình có điều kiện làm ăn nên Tuấn đi đi về về giữa Mỹ và Viet Nam để trông coi việc làm ăn cho gia đình. Tuấn ở tầng 12, quang cảnh rất đẹp nhìn ra dòng Sông Sài Gòn đang uốn quanh khỉ chảy vào lòng thành phố. Căn hộ rộng gần 100 mét vuông với thiết kế sang trọng. Phòng khách với màn hình LCD cỡ lớn, hệ thống âm thanh hiện đại dùng làm nơi giải trí và bạn bè tụ tập hát karaoke. Mặt sàn gỗ bóng loáng, một bàn salon kiểu Nhật đặt trên một tấm thảm với vài cái gối nhỏ. Khách đến nhà được/bị quỳ gối như kiểu Nhật thật thú vị. Nối liền với không gian phòng khách là khu vực nhà bếp. Chiếc tủ lạnh Side by Side đặt cạnh bàn ăn cơm. Long mở tủ lấy hai chai nước suối mời khách. Liếc sơ trong tủ thấy bề bộn đồ ăn, thức uống. Thiệt đúng là nhà đàn ông ! Trâm nghĩ bụng. Với Duyên thì không xa lạ vì nàng thường xuyên đến chơi với Tuấn.
‒ Anh Tuấn đâu rồi anh ? Duyên hỏi
‒ Ah, sáng nay Tuấn nói đi gặp khách hàng ở Hóc Môn nên tài xế đến rước sớm.
‒ Chà ! Mới sáng mà đi Hóc Môn là “vừa hôn vừa móc”, hihi… Duyên cười tinh quái. Mà anh có chìa khóa nhà hả ? Ông Tuấn này gan ghê ta ơi ! Giao trứng cho ác ! Không sợ anh dọn nhà hả ?
‒ Em ghê thiệt nhe ! Dám nghĩ xấu anh hả ? Long đáp. Thôi hai em tự nhiên nhé, anh tắm chút. Nãy giờ đi gym nên người hôi như cú nè.
Long đi về phòng mình đi tắm. Căn hộ có hai phòng, phòng Tuấn kế bên phòng khách, Long phòng kia. Cả hai đều có ban công hứng nắng.
Trâm ngồi xem một số tạp chí ở phòng khách, trong khi Duyên đi vào phòng Long, Nàng dọn dẹp sơ lại căn phòng. Trải lạ drap giường cho ngay ngắn. Đúng là con trai bề bộn thật. Tiếng nước chảy bên trong phòng tắm làm nàng tò mò ghé mắt vào. Ở nhà một mình quen nên đi tắm Long chỉ khép hờ cửa, ai ngờ ngoài kia Duyên đang lén nhìn tấm thân cuồn cuộn cơ bắp của chàng…