Mợ Yến

Nghe người ta nói nhiều về thịt dê là loại thịt rất ngon và bổ dưỡng nhưng chưa có dịp thưởng thức, nay bỗng nhiên được anh Khải mời thì thật quý hóa quá, đúng là có lộc ăn, Lợi vui vẻ đạp xe vào ngay chòi rẫy của anh Khải. Hai anh em ngồi trên một cái sạp trước chòi, bên cạnh cái lẫu dê nghi ngút bốc hơi thơm lừng. Anh Khải cầm cái chai rượu đế pha tiết dê đỏ au, rót vào hai cái ly nhỏ rồi để trước mặt anh và Lợi mỗi người một ly.
– Nè, rượu này bổ lắm nghe chưa ? À, hồi nãy tao có qua mời mợ mày qua ăn cho vui, bả tính đi rồi nhưng khi tao nói là thịt dê thì bả thối lui liền. Đúng là thứ đàn bà nhát gan!
– Bả nhát lắm, anh ơi! Mà thịt này, anh kiếm ở đâu ra vậy ?
– Nhà thằng bạn làm thịt dê ở Bà Rịa cho tao nguyên cả cái đùi bá chấy bò chét luôn. Tiết dê thì tao mua của nó. Tao nấu lẩu phân nữa, còn lại tao muối sả ớt ngày mai rồi sẽ tính. Này, tao nói trước nghe, cái thịt này ăn vào lạng quạng tối nay coi chừng ngủ không được đó nghe mậy!
– Ủa, sao vậy anh?

Anh Khải làm thinh, nhìn Lợi cười cười ra vẻ bí hiểm vô cùng khiến Lợi cảm thấy trong lòng hoài nghi, thắc mắc ; nhưng rồi nó vẫn ăn thoải mái, còn rượu thì nó chỉ uống đúng một ly vì sợ say. Hai anh em vừa ăn uống vừa nói chuyện tầm phào đến khi trời sẫm tối, Lợi mới tạm biệt anh và đạp xe vào rẫy mợ Yến ở bên trong. Đến nơi, nó thấy mợ vừa tắm rửa xong, gọn gàng trong bộ quần áo bà ba và đi ra từ nhà tắm dựng bằng cót ở phía sau chòi rẫy. Chòi ở đây rộng rãi hơn chòi ở dưới Núi nhọn nhưng đa phần diện tích chòi dùng để chứa bắp chứ chẳng có đồ dùng chi nhiều, ngoại trừ một cái chõng tre ở mé phải chòi, gần cửa sập vừa là nơi ngủ vừa là chổ ăn cơm. Ở mé trái chòi là bếp nấu với lỉnh kỉnh nồi, chảo, bát, đũa, tô, muỗng…và trong góc chòi là các dụng cụ làm rẫy như cuốc, cào, dao phát…Lợi đổ gạo vào thùng ở bếp, treo túi nilon đựng cá khô lên cột chòi trong bếp rồi ra phụ mợ Yến dọn cơm nơi chõng. Bữa cơm ở rẫy chỉ đạm bạc khô cá đù nướng ăn kèm với canh cua nấu lá bù ngót mà gặp mấy bữa trước thì chắc Lợi sẽ ăn nhiều vì mợ Yến có biệt tài nấu ăn rất ngon dù bất cứ món gì ; nhưng bữa nay vì ăn khá nhiều thịt dê ở nhà anh Khải nên nó chỉ ăn dặm thêm một chén cơm mà thôi.
– Ủa, sao cháu ăn ít vậy ?
– Dạ, hồi nãy anh Khải có kêu cháu vào ăn thịt dê no quá!
– Hả ? Thịt dê mà cháu cũng ăn được à ? Ghê chết đi ! Đúng là đàn ông, nếu mà có thịt rồng thì chắc cũng không thể không xơi được.
– Có gì đâu mà ghê, mợ? Cử quá mai mốt cũng chả có gì mà ăn. Bộ mợ nghĩ là ăn thịt dê vào là thành dê để đi dê người ta à ? – Lợi vừa nói vừa cười khà khà.

Mợ Yến nghe Lợi nói chỉ đỏ mặt, làm thinh chẳng nói chi cả. Khi nãy chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi, chứ Lợi hoàn toàn không hề nghĩ đó lại là sự thật. Lợi vẫn còn non nớt khù khờ về chuyện này, chứ anh Khải thì đã quá rành ; khi nãy nhậu thịt dê, anh ta chỉ nói lấp lửng khiến Lợi càng thêm mù tịt. Nó chỉ nghĩ thịt dê là loại thịt bổ dưỡng, chứ nó không thể nào ngờ được rằng nó vừa tự đưa vào cơ thể mình một chất độc cực mạnh ; dĩ nhiên chất độc này rất chết người nhưng không chết ngay mà nó sẽ phát tán trong cơ thể, làm cho nỗi ham muốn giải quyết sinh lý kích thích mạnh mẽ và nếu không giải quyết được thì ắt cũng phải chết mà thôi. Trong khi mợ Yến dọn dẹp mâm cơm và đi rửa chén bát, Lợi lấy bàn chải răng quệt một chút kem đánh răng rồi ra nhà tắm làm vệ sinh miệng, rửa ráy tay chân. Xong rồi, nó trở vào nhà, lấy một cái khăn giẻ lau sạch chõng, trãi tấm chiếu cuộn tròn để ở một đầu chõng ra, như vậy là thành giường nằm và như trên đã nói, mợ Yến và nó phải ngủ chung với nhau cả hơn tuần nay vì trong chòi chỉ có duy nhất chiếc chõng này mà thôi. Ở rẫy, thường là sau khi ăn cơm chiều xong là người ta lên giường ngủ ngay vì chẳng biết làm gì. Lợi cởi áo chemise màu kem và quần tây xanh nó đang mặc, móc lên cột giăng mùng rồi chỉ còn vẻn vẹn áo thun trắng ba lổ và quần đùi trên người, nó lên chõng nằm trước ở mé trong, buông chiếc mùng củ kỹ xuống giằn cẩn thận dưới mép chiếu vì ở chốn này muỗi hơi nhiều. Thấy không khí oi bức, đoán là khuya nay thế nào trời cũng mưa nên mợ Yến đi lấy bạt, lấy khăn trãi bàn che kín những chổ vách thưa để nước mưa không tạt vào bắp chất thành đống trong chòi rồi mợ sập cửa xuống, đến bên chõng vén mùng chui vào và mợ cũng không quên đốt sáng ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cây đinh đóng vào cột chòi.
– Trời oi thế này, khuya nay thế nào cũng mưa cho coi! – Mợ Yến buột miệng.
– Mưa sớm đi đặng ngủ cho mát. – Yên lặng một chập, Lợi tiếp – Mợ ơi, nếu tối nay mưa thì mai mình ở trong này lãy bắp tiếp hả mợ ?
– Thì chắc là phải vậy thôi chứ biết làm gì bây giờ ?

Hai mợ cháu nằm yên lắng nghe tiếng sấm ì ùng lúc này đã rền vang xa xa, báo hiệu một trận mưa lớn đang tràn tới. Chắc là do mệt mỏi trong người nên hai mợ cháu mau chóng chìm sâu vào giấc ngủ say sưa. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, quả thật một trận mưa thật lớn mà trước giờ chưa từng thấy ào ào trút xuống ruộng đồng, nhà cửa, cây cối khiến cho vạn vật đều phải run rẫy, rũ rượi. Mưa như là muốn trút hết tất cả nước từ trên trời xuống vậy. Căn chòi rẫy mợ Yến tuy nhỏ bé nhung kín đáo vì đã được che chắn cẩn thận nên hai mợ cháu rất yên tâm và thoải mái để tiếp tục giấc ngủ. Riêng Lợi thì cũng đã choàng tỉnh, không phải vì mưa lớn bên ngoài mà là lúc này, nó đã cảm nhận được là tâm can nó đang bắt đầu khao khát, đòi hỏi sinh lý một cách mạnh mẽ và khác thường. Chất kích thích cường dương tiềm ẩn từ thịt dê, từ tiết dê bên trong nội tạng nó từ từ phát tán, tạo thành những dòng điện mang ion dương lan tỏa từ dưới xương cùng, theo cột sống rần rật chạy lên trung ương thần kinh rồi sau đó chạy xuống khắp tứ chi và châu thân. Thiệt tình, Lợi chả hiểu được vì sao nó lại “trở bệnh”như vậy? Nó lờ mờ suy đoán nguyên do có thể là do thịt dê và tiết dê trong rượu mà nó đã ăn uống tại rẫy anh Khải. “Này, tao nói trước nghe, cái thịt này ăn vào lạng quạng tối nay coi chừng ngủ không được đó nghe mậy!”- Câu nói đầy bí hiểm của anh ta khi nãy, giờ đã được Lợi giải mã. Nó chặc lưỡi, nghĩ thầm :
– Giờ chắc là mình phải tự giải quyết cho nó xuất ra thôi. Thật không ngờ cái thịt này ghê gớm quá!

Previous page 1 2 3 4 5 6Next page
Back to top button