Mợ Yến

Sau đám cưới chị Phượng ở Sài Gòn trở về nhà, bỗng dưng Lợi cảm thấy tâm trạng mình nhanh chóng thay đổi và bị sốc tột độ mà chẳng thể nào lý giải được lý do. Có thể là do nó quá nhớ nhung chị Phượng chăng? Một diễn biến tâm sinh lý thật ghê sợ mà từ trước đến giờ Lợi chưa hề thấy nay lại xảy ra với nó ; đó chính là sự ham muốn sex lúc nào cũng dâng tràn chiếm ngự toàn bộ đầu óc và tâm trí nó. Lúc nào thân nhiệt nó cũng lên đến 37,5 – 380C dù không phải là bị sốt, mặt nó luôn đỏ gay như người say rượu ; nó thường mong muốn có một người khác phái thỏa mãn cơn đói khát tình dục của nó. May là thời gian này còn đang nghỉ hè, chứ nếu không thì chắc chắn nó không thể nào mà học được cho ra hồn. Dĩ nhiên, bây giờ mà đi dụ dỗ một người con gái nào đó ân ái, làm tình với mình quả thật là chuyện “hái sao trên trời”, “mò kim đáy biển”. Trong lớp 10P3 của Lợi, cũng có vài bạn nữ khá thân thiết với nó nhưng nó hoàn toàn không dám đụng đến vì nó không muốn bị đuổi học. Suy nghĩ mãi, Lợi mới có được một kế sách bất đắc dĩ là phải quay lại tìm kiếm những phụ nữ nào đã từng là người tình của nó thì may ra…Đầu tiên, Lợi nhớ đến cô giáo Vân Hải nhưng giờ đang nghỉ hè nên cô đã về gia đình bố mẹ ruột ở Sài Gòn rồi. Lên Phong Phú tìm chị Dung thì mới hay chị đã theo mẹ ra miền Bắc thăm quê ngoại. Trong gia đình Lợi có hai chị đã yêu đương, ân ái cùng nó hiện tại vẫn ở chung nhà với nó là chị Hai Hảo và chị Ba Hường nhưng thật xui xẻo, khi Lợi chưa kịp thực hiện ý định thì bỗng dưng chị Hảo bị đau ruột thừa phải vào bệnh viện mổ ; còn chị Hường thì chị cũng rất vui vì cả năm trời chưa gặp gỡ thằng em nhưng ngặt nỗi, chị đang có tháng nên chị hẹn Lợi ít bữa nữa vậy.

Quả thật là xui xẻo cho Lợi! Chán chường, bực bội, có ngày nó nằm lì trong phòng từ sáng cho đến tối, bỏ cả cơm nước, ai rủ đi đâu cũng nhất quyết không là không ; giống như là nó đang tuyệt thực vậy. Mẹ Lợi có tất cả ba người em trai là cậu Duy, cậu Bình và cậu Dũng ; trong đó, cậu Duy lớn nhất nhưng chẳng may, cậu bị ung thư nên đã qua đời 13 năm nay, để lại người vợ hiền và thằng con trai 18 tuổi. Mợ Yến – vợ của cậu, năm nay đã 38 tuổi rồi và có thể là từ 10 năm nay, do kinh tế gia đình khó khăn nên mợ đành phải nương nhờ gia đình chị chồng với công việc quản gia, nấu bếp hoặc đôi khi xuống chăm sóc khu rẫy của gia đình Lợi ở Núi nhọn…Do khu rẫy bố Lợi đã cho người thuê làm, vả lại con trai mợ theo cậu Lâm – anh trai mợ lên Sài Gòn làm thợ mộc nên cả tháng nay, mợ Yến phải vào Suối Nghệ thu hoạch giùm hai sào rẫy bắp của cậu Lâm. Thấy chỉ có mỗi một mình mợ Yến mà phải cáng đáng những hai sào bắp nên bố mẹ Lợi sai nó đi phụ mợ ít bữa vì là đang nghỉ hè, vả lại thấy nó nằm không cả ngày cũng chẳng nên tích sự gì. Thật tình mà nói, Lợi cũng muốn có một công việc gì đó để làm thì mới có thể áp chế được cái bệnh khát khao đòi hỏi sinh lý của nó. Nghĩ vậy , chỉ sau một ngày gần như tuyệt vọng, Lợi đã bình thường trở lại và cùng mợ Yến chạy xe đạp lên rẫy ở Suối Nghệ. Khu rẫy bắp của cậu Lâm nằm nơi tận vùng sâu của xã Suối Nghệ nên thưa thớt nhà cửa, vắng lặng hơi người và cách xa khu trung tâm dân cư. Không gian chốn này thật buồn vì nhìn đâu cũng đều thấy màu xanh bạt ngàn của bắp chứ chẳng hề thấy gì khác, còn thời gian thì dường như là bất tận ; ở đây, nếu mà không có việc gì làm sẽ thấy chán chường vô cùng. Được một ngày, hai ngày, ba ngày, do phải làm quần quật từ sáng cho đến tối mịt, hết bẻ bắp rồi lảy bắp, phơi bắp…, còn buổi tối do quá mệt, cứ hễ đặt lung xuống thì ngủ ngay nên dần dần riết rồi triệu chứng căn bệnh lạ lùng kia cũng thuyên giảm trong con người Lợi. Rồi dòng đời nghiệt ngã với bao điều nghịch lý, giống như người ta thường nói “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”, lại tình cờ sắp xếp an bài cho Lợi một cuộc tình mới, dĩ nhiên là nó chưa bao giờ tơ tưởng đến cũng như chưa bao giờ chiêm bao, một cuộc tình thường xuyên hiện hữu kề ngay bên cạnh nó ; đó chính là mợ Yến của nó, người phụ nữ hàng ngày gần gũi tiếp xúc với nó trong công việc đồng áng, thậm chí tối đến hai mợ cháu còn ngủ chung trên chiếc chõng tre. Giả sử như mợ Yến có nhan sắc tương tợ mợ Bình – vợ cậu Bình thì chắc chắn là không còn gì để mà bàn cãi. Nói như vậy không có nghĩa là mợ Yến xấu đến nỗi ma phải chê, quỷ phải hờn ; chẳng qua là thân thể mợ nhỏ nhắn và gầy guộc, da dẻ thì ngăm đen, vả lại mợ lại không dùng mỹ phẩm như son phấn, nước hoa…, tính tình mợ lại nhút nhát, quê mùa nên không bao giờ có chuyện mợ lọt vào mắt xanh của bất kỳ con ong con bướm nào.

Nét nổi nhất của mợ và cũng là nơi được mợ chăm sóc kỹ càng nhất chắc chỉ là mái tóc dài đen nhánh, óng ả, thướt tha, mềm mại, mịn màng và êm ái như nhung, thoang thoảng nhẹ nhàng mùi trái bồ kết ; mái tóc ấy luôn được kẹp lên cẩn thận nhưng nếu xõa xuống thì phủ kín cả tấm lưng mợ. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy khuôn mặt mợ Yến từa tựa một con búp bê bởi hai gò má bánh bầu phinh phính và hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe miệng. Vầng trán mợ khá cao, đôi mắt mợ den láy và nhỏ nhắn (có thể nói là hơi hí) ; sống mũi mợ thấp nhưng gọn gàng, cân đối và nằm trên chiếc cằm lẹm là đôi môi nhỏ nhoi, mỏng mảnh. Thân thể mợ Yến từ trên xuống dưới đều suông đuột trong bộ quần áo bà ba củ kỹ, trông thật chẳng hề có gì gọi là hấp dẫn, lôi cuốn. So sánh mợ Yến với chị Dung – chị cả của thằng Quốc An thì chị Dung mười, trong khi đó mợ Yến chỉ có ba mà thôi. Nói chung lại thì rõ ràng cho dù mợ Yến có phơi bày thân thể trước mắt Lợi đi nữa thì cũng chưa chắc gì kích thích được Lợi, chứ đừng nói chi đến chuyện Lợi hứng tình rồi phải đi dụ dỗ mợ. Trên đời này, có mấy ai cắt nghĩa được chữ ngờ ? Vào một đêm mưa dầm dai dẳng, Lợi đã bất chấp tội lỗi loạn luân, Lợi đã ngang nhiên chiếm đoạt thân thể người mợ lớn hơn nó những 22 tuổi. Thời gian 10 năm nay, sống nương nhờ gia đình Lợi, mợ Yến rất mực yêu thương, chăm sóc, đỡ đần, chìu chuộng những đứa cháu chồng ; đặc biệt là Lợi từ khi nó mới có 6 tuổi bắt đầu đi học lớp 1. Lợi ngày càng lớn lên, mợ laị càng hầu nó ra mặt : ở Bà Rịa cũng như khi lên rẫy, ngoài việc cơm ăn nước uống ra là chuyện bình thường, mợ Yến còn phải lo luôn việc giặt giũ, mùng mền, thuốc thang khi trái gió trở trời…Vào cái đêm hôm ấy, dĩ nhiên là chưa đến nỗi Lợi phải dùng vũ lực để chiếm đoạt mợ Yến nhưng có lẽ vì trời mưa quá lớn, tức cảnh sinh tình ; vả lại thiếu vắng hơi đàn ông đã 13 năm nay nên mợ đành nhắm mắt đưa chân mà trở thành người tình của thằng cháu bên chồng. Sáng hôm ấy, Lợi nhớ rất rõ là sáng thứ bảy, nó đạp xe về Bà Rịa để xin bố mẹ thêm gạo và cá khô ; sau khi ăn cơm trưa xong, nó lăn ra đánh một giấc ngon lành đến 3 giờ 30 phút mới choàng tỉnh, lật đật đi rửa mặt rồi chất gạo và cá khô vào giỏ trước xe đạp, dắt xe ra khỏi nhà sau khi chào bố mẹ, chạy một lèo lên Suối Nghệ. Khi còn cách khu rẫy của mợ Yến khoảng một cây số đường ngoằn ngoèo nữa thì Lợi gặp anh Khải – bạn của con trai mợ Yến – nhà ở dưới Xóm Cát, Bà Rịa lên làm rẫy ở trên này và anh cũng mới vừa đạp xe đi đâu về. Do anh Khải cũng thường qua phụ hái bắp với hai mợ cháu Lợi nên việc anh và Lợi quen biết xã giao với nhau cũng chẳng có gì đáng nói. Không hiểu có chuyện gì mà mới vừa gặp Lợi, anh ta mừng rỡ như là bắt được vàng.
– Nè Lợi, chú mày ăn thịt dê lần nào chưa ? Nếu rồi hay chưa thì cũng phải vào đây nhậu một bữa với tao cho ra trò coi!

1 2 3 4 5 6Next page
Back to top button