Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc thức dậy, tôi thấy mợ Liên vẫn trần truồng nằm cạnh tôi, còn em Thu vẫn ngủ say như chết, không biết gì cả, mà dù cho nó có thấy cũng không biết tôi và mợ Liên đang làm gì vì nó quá nhỏ.. Tôi lại trèo lên người mơ Liên? ôm lấy mợ và chơi mợ. Lần này tôi chơi khá lâu. Mợ Liên “ra” liên tục hai ba lần mà tôi vẫn còn nắc cho đến khi đến phiên tôi “ra”.
Suốt bốn đêm liền tiếp theo, đêm nào tôi cũng “làm” mợ Liên ít nhất là hai cái và ngày hôm sau mợ Liên vẫn tỉnh khô, làm như tôi và mợ chưa bao giờ đã là như thế, vẫn mời uống trà, vẫn xưng là “mợ, cháu”, vẫn .v.v…Lắm lúc tôi tưởng như có hai mợ Liên, một mợ Liên ban đêm cho tôi chơi và một mợ Liên ban ngày mời tôi uống trà.
Mợ Liên ở chơi đúng 5 ngày rồi đi. Tôi nhớ mợ Liên muốn điên người, nhất là nhớ “cái đó”. Tôi rất khổ sở, rất thèm muốn đàn bà, nhưng đàn bà ở cái xó này còn ai nữa, ngoài mẹ tôi. Tôi lang thang suốt ngày ngoài nuơng rẫy, mong gặp bất cứ một phụ nữ nào đó, bất cứ già trẻ xấu đẹp, sẵn sàng cho tôi chơi và…. tôi đã gặp. Nhưng chuyện này sẽ kể sau, nếu các bạn thấy không nhàm chán . Bây giờ để tôi kể tiếp về mợ Liên. Mười năm sau tôi đã gặp lại mợ. Mợ vẫn còn rất trẻ đẹp vì mới có 33 tuổi.
Tôi vẫn còn say mê mợ, nhưng nay mợ đã có chồng và có một đưá con trai chừng 9 tuổi, nên tôi cố tránh không đến nhà. Như đã nói, tôi là người …có giáo dục trong quan hệ nam nữ, tôi biết tránh né những cái gì nên tránh né. Nhưng đứa con trai 9 tuổi của mợ Liên làm tôi thắc mắc suy nghĩ. Tôi cảm thấy giữa nó và tôi như có một liên hệ nào đó, nhưng tôi không dám hỏi mợ Liên vì mợ? vẫn tỉnh bơ như dạo nào. Một hôm tôi đem chuyện giữa tôi và mợ Liên ra kể cho một thằng bạn rất thân nghe. Thằng bạn tò mò cùng tôi đến chơi nhà mợ Liên. Chúng tôi gặp cả ba người : mợ Liên, người chồng và thằng con. Sau lúc gặp, thằng bạn nói :
– Nó giống mày như đúc, vất ngoài đường cũng nhìn ra làcon mày. Còn mẹ nó …Thật là hết sẩy ! Lấy thằng chồng xấu quá, uổng quá ! Chơi đi mầy ! Tiếp tục chơi đi ! Xin lỗi mầy, tao thấy phát thèm.
– Tao không muốn làm cho người khác đau khổ.
– Thằng chồng đâu có biết mà đau khổ. Cái quan trọng là “biết” và ” không biết”.
Không phải tao muốn triết lý cùn, nhưng thí dụ như mầy có linh hồn mà sau khi mầy đầu thai bị cho ăn cháo lú không biết kiếp trước của mày thì có khác gì là mày không đầu thai.
– Nhưng tao vẫn cảm thấy làm sao ấy, lương tâm không cho phép.
Thằng bạn cười mũi một cái, làm tôi càng phân vân. Tôi dã gặp mợ Liên cách đây một tháng. Tôi không biết có nên tiếp tục “giữ lễ” với mợ nữa không. Theo các bạn thì tôi có nên “làm” thế nào?
Hết