Rồi anh rướn nhẹ người hái một chiếc lá mận to, cuốn thành cái phễu rồi đưa cho mẹ cầm. Anh kéo mẹ ngồi xuống, lúc này bàn tay của mẹ vẫn đang nằm ấm áp trong tay anh. Nên tay còn lại mẹ giữ cái phễu, tay kia của anh thì hái trái nổ. Được một chốc thì đầy chiếc lá. Hai người từ từ bước ra mép ao, mẹ thả cái phễu đầy trái nổ xuống nước. Chúng ngấm nước, nổ lách tách như pháo nghe rất hay, nước văng tung tóe.
Mẹ cười vui vẻ nói: “Vũ làm chị nhớ lại tuổi thơ quá. Rất lâu lắm rồi chị mới chơi lại trò này”.
“Thế còn trò này thì sao? Giờ mình thi đấu xem ai ném xa nha?”, Vũ vừa nói vừa nhặt một miếng đá nhỏ, ném cho lướt đi bay là là trên mặt nước.
Mẹ hễnh mũi đầy vẻ tự tin “Xời, tưởng gì trò này chị là cao thủ đó”.
Nhưng rồi qua 10 lượt “thi đấu”, mặc cho mẹ cố gắng ném thế nào, hay được anh Vũ tuyển chọn cho những miếng đá dẹp, “ngon’, thì mẹ luôn ném thua sau anh Vũ một đoạn.
Anh cười trêu mẹ:” Haha, cao thủ hôm nay gặp cao tay rồi nha”.
Mẹ khum bàn tay đánh nhẹ vào bắp tay của anh Vũ, ấm ức nói: “Hứ, thôi không chơi nữa. Tay Vũ to như thế này, ai mà ném lại chứ”.
Rồi hai người nắm tay nhau đi về phía trong vườn. Đi ngang qua một gốc mận đang có trái, mẹ nói: “Hái mận ăn đi Vũ, mà leo trèo cẩn thận nha hồi nhỏ chị bị té cây một lần, đau điếng luôn”
Vũ cười khì khì : ”Em đâu có leo”. Anh thả tay mẹ ra, với thân hình hơn 1m85 của mình, anh bật cao một cái quằn xuống một nhánh cây, bẻ một chùm 5-6 trái đưa cho mẹ. Hai người ngồi ăn trên một tảng đá có vẻ sạch dưới gốc cây.
Mẹ cầm một trái lên cắn rồi nhăn nhăn cái mũi dễ thương, nói :”Chua lè hà, Vũ không biết hái mận gì hết, còn non mà”.
Vũ đáp: “Em hái đại mà”, rồi anh cũng bốc một trái lên cắn thử. “Ui trái này ngọt lắm nè, chị thử xem”
Anh Vũ chìa trái mận cắn dang dở về phía mẹ. Mẹ hơi do dự nhưng rồi cũng hé miệng cắn nhẹ một chút.
“Ừm, ngọt thật đó Vũ”. Anh Vũ đưa tay ý mời mẹ ăn tiếp thì mẹ xua tay, nên anh thôi.
Mẹ lấy thêm một trái khác ăn. Bất giác mẹ đưa lưỡi liếm hai bờ môi đỏ hồng tự nhiên rồi mím lại, làm chúng bóng lên đẹp một cách lạ thường. Mẹ bảo: “thôi vào nhà đi Vũ, chị còn lo cơm nước”.
Hai người đứng dậy đi về. Mẹ vẫn sóng bước cùng anh, đôi tay họ vô tình hay cố ý chạm vào nhau. Rồi anh Vũ mạnh dạn nắm lấy tay mẹ, 10 ngón tay của họ nhẹ nhàng đan vào nhau và dần đi về phía ngôi nhà.
(*CHÚ THÍCH của tác giả: bởi vì tất cả mọi thứ Vũ đều kể, tâm sự với Nam và câu chuyện lại được Nam kể lại dưới góc nhìn thứ nhất – “tôi”. Cho nên sẽ có rất nhiều tình huống Nam không có mặt ở đó nhưng vẫn biết mọi chuyện tường tận, chi tiết. Với lối dẫn chuyện như thế, tác giả mong người đọc sẽ thông hiểu và từ đây về sau, tác giả sẽ không nhắc lại hay cần phải giải thích gì thêm nữa).
Sau buổi chiều hôm đó, Vũ thường xuyên nắm tay mẹ đi dạo trong vườn. Đôi khi hai người ngồi xem phim cùng nhau mà không có tôi ở đó hoặc đã nằm ngủ gục, thì bàn tay thô bè của anh vẫn âm thầm ấp ủ, vuốt ve bàn tay bé nhỏ của mẹ. Có lúc, khi đi dạo, anh cầm tay mẹ đưa lên rồi khom xuống hôn nhẹ vào mu bàn tay và các ngón tay, anh khẽ nói “ Tay chị đẹp quá”. Những lúc như vậy mẹ chỉ biết cúi đầu cười bẽn lẽn.
Một buổi tối tôi sang chòi lá dạy anh Vũ. Được anh cập nhật, “báo cáo” tình hình tiến triển như thế. Tôi hỏi anh Vũ :”Vậy khi đi dạo thì mẹ với anh có hôn nhau chưa?”
“Chưa”, anh đáp.
“Trên má hay môi gì cũng chưa hả?”, tôi nháy mắt.
“Chưa luôn”, anh giải thích dù mẹ có ý với anh nhưng dù sao cũng là phụ nữ hiền thục có gia đình, có những ràng buộc trong suy nghĩ, vả lại mẹ chưa từng yêu hay hẹn hò bao giờ nên anh không muốn quá vồn vã làm mẹ sợ.
Thế rồi anh tiếp lời: “Nhưng anh cũng muốn hôn lắm rồi đó. Đứng cạnh một người xinh đẹp như thế bức xúc lắm! Mấy ngày tới anh sẽ làm như vầy, như vầy …”
Tôi ngồi nghe kế hoạch và những ý tưởng của anh rồi gật gù.
Cuối tuần ấy, có một bộ phim Hàn Quốc chủ đề tình cảm – hành động hấp dẫn được chiếu ở rạp. Trong đó bộ đôi diễn viên chính nam nữ rất được mẹ yêu thích. Nhưng mà, ở xã thì không có rạp chiếu phim, phải chạy lên thị trấn cách đó hơn 50 cây số mới có. Đoán biết mẹ sẽ thích xem bộ phim này, anh Vũ rủ mẹ đi xem. Mẹ vui vẻ đồng ý liền vì đã từ rất lâu rồi, mẹ không đi rạp xem phim ngoại trừ một lần được cậu hai dẫn đi hồi nhỏ. Huống gì phim này lại có cả hai diễn viên “ruột” của mẹ.
Hai người chọn coi suất 10h30’. Buổi sáng hôm đó, tôi thấy mẹ vui vẻ tíu tít như một cô gái mới lớn lần đầu đi chơi với bạn trai vậy. Mẹ nấu ăn để chuẩn bị cho tôi mà miệng huýt sáo khe khẽ, lẩm nhẩm hát theo một bài hát trên tivi. Rồi khi chọn đồ mẹ đứng trước gương soi tới soi lui, chọn hết quần này tới áo kia. Tôi nghĩ sở dĩ như vậy vì lâu rồi cuộc sống của mẹ không có biến đổi hay niềm vui nào lớn lao. Quả thật, về mặt kinh tế, mẹ rất an nhàn, không phải lo nghĩ gì. Làm nội trợ, xem tivi, tám chuyện với mấy dì mấy cô hàng xóm. Cuộc sống đúng là không có gì phải sầu não, phiền muộn nhưng nó quá bình lặng và nhạt nhẽo, ngày lại ngày trôi qua như một vạch thẳng điện tâm đồ của trái tim người chết. Nhưng sâu thẳm bên trong, mẹ vẫn là một người phụ nữ cô đơn với những khát khao bản năng cháy bỏng.
Rốt cuộc mẹ chọn một chiếc váy dài tới gối màu xanh nhạt, điểm xuyết những họa tiết màu vàng chanh tạo cảm giác mát mẻ, phù hợp với những ngày hè. Mẹ mang một cặp kiếng râm tròng to làm cho gương mặt mẹ có nét gì đó bí ẩn nhưng vẫn tươi tắn, xinh đẹp. Anh Vũ thì đơn giản hơn, anh chỉ mặc một cái quần jean, một cái áo sơ mi tay dài xắn lên tới cùi chỏ, nhưng với hình thể của mình, anh mặc vậy đã rất đẹp và nam tính rồi. Nhìn hai người bọn họ quả thật là một “cặp đôi hoàn hảo”.
Sau khi đã nấu sẵn cơm và đồ ăn cho tôi rất tinh tươm, ngon lành, mẹ dặn: “Nam ở nhà coi nhà nha con. Đồ ăn mẹ làm sẵn hết rồi. Con chỉ hâm lên và ăn thôi. Mẹ với anh Vũ đi xem phim chừng 2h chiều là mẹ về tới liền”.
Tôi vâng dạ đáp lời mẹ. Chợt mẹ dặn thêm: “Ừ hàng xóm có ai qua may đồ hay qua kiếm mẹ gì đó con cứ trả lời là mẹ đi công chuyện, chiều về tới nha con.”
Tôi đáp: “Dạ con biết rồi. Mà con khóa cổng rào, đóng cửa nhà luôn ở trong phòng đọc truyện cho khỏi ai hỏi lôi thôi”.
Mẹ nghe tôi nói thế mỉm cười: “Ừ, vậy cũng được”