Đồng Tình Luyến Ái Nữ & Loạn Luân & Nam Nữ
– Chào mẹ con mới về!
Samantha ôm chầm lấy Carol – mẹ cô ngay từ cửa. Cả hai mẹ con ôm nhau thật chặc. Họ nhớ nhau rất nhiều sau cả tháng trời xa cách.
-Con khoẻ chứ? Có bị sốc khi máy bay hạ cánh không? Trời mưa to và mẹ thì lo lắng quá sức. Thấy con ở đây là mẹ mừng quá rồi. Rất tiếc chân mẹ đang đau, không ra sân bay đón con được.
– Không sao mà mẹ. Con hiểu mà – Samantha mỉm cười – con nhớ mẹ lắm. Chúng ta vào trong đi mẹ.
Samantha dìu mẹ vào trong phòng khách, đỡ mẹ cô ngồi xuống chiếc ghế salông rồi quay trở ngược ra cửa đem hành lý vào. Hành lý nặng cồng kềnh như Samantha thấy rất vui vì cô đã về đến nhà. Cô vừa tham dự một khoá học về ngôn ngữ ứng dụng kéo dài 1 tháng trời ở Miami. Bằng ấy khoảng thời gian mẹ cô phải ở nhà một mình. Đến tuần thứ hai thì mẹ cô gọi cho cô và báo cho cô biết bà bị té trật mắt cá chân. Bà đã không thể ra đón cô ở sân bay. Nhưng khi nhìn thấy mẹ mình vui vẻ và khoẻ mạnh, Samantha rất an tâm.
Samantha dọn đồ vào căn phòng quen thuộc của mình. Cô bỏ đồ dơ vào máy giặt, xếp các đồ sạch vào tủ rồi nằm ường ra giường. Cô thấy nhớ mọi thứ ở nhà kinh khủng.
Một tháng sau, Samantha đưa mẹ cô tới bệnh viện để tháo bột chỗ mắc cá chân cho bà. Carol có vẻ rất sung sướng vì đã đi lại dễ dàng. Bà kêu lớn:
– Nhìn này Samantha, chân không còn đau nữa.
Ông bác sĩ già nhìn hai phụ nữ cười đôn hậu, sau đó ông quay sang phía Samantha và bảo:
– Chị của cô do còn trẻ nên bình phục rất nhanh. Tôi chỉ cần cô bồi dưỡng thêm một chút cho cô ấy thì cô ấy sẽ khoẻ ngay thôi.
– Chị? Ô, tôi nghĩ bác sĩ đã có hiểu lầm. Bà đây là mẹ tôi. Vâng… bà rất trẻ, rất nhiều người lầm rằng chúng tôi là chị em. Samantha mỉm cười.
– Mẹ thấy sao? Samantha hỏi mẹ trong lúc cô đang lái xe đưa mẹ về nhà. Cô vừa có bằng lái xe ô tô ngày hôm kia.
– À tuyệt, chân mẹ thoả mái lắm.
– Không, ý con nói là việc người khác nghĩ con là em của mẹ đó mà?
– À, cũng tốt. Carol mỉm cười.
– Mẹ mới 34 tuổi thôi. Mẹ hãy tìm một người đàn ông nào đó và kết hôn đi.
– Mẹ biết, mẹ cũng muốn lắm. Nhưng mẹ sợ. Việc mẹ có thai năm 16 tuổi, bị ông ngoại con đuổi ra khỏi nhà, phải tự lo nuôi con một mình suốt mấy năm trời khiến mẹ không dám quen quá thân với một người đàn ông nào khác. Và…
– Mẹ không quên được người đó chứ gì? Kệ hắn ta đi. Tại sao mẹ cứ phải nhớ về ông ấy làm cái quái gì chứ. Có thể ông ấy đã chết trong một cái xó xỉn nào đó rồi.
– Người đó là cha con mà. Đừng nói như vậy. Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy. Ông ấy bốc hơi và biến mất hệt như lúc ông ấy xuất hiện trong cuộc đời mẹ. Nhưng ông ấy không phải là người vô trách nhiệm.
– Đến tận bây giờ mà mẹ còn nghĩ ông ấy gặp chuyện chẳng lành và không thể tìm gặp mẹ được à? Mẹ ảo tưởng quá. Con nghĩ khi biết mẹ mang thai con, ông ấy đã trốn đi.
– Thôi đi mà Samantha, mẹ xin con. Mẹ sống không có đàn ông cũng được mà!
– Con rồi sẽ đi lấy chồng. Để mẹ sống một mình con chẳng yên tâm chút nào.
Carol đặt quyển tạp chí mà cô đang coi xuống ghế, quay sang nhìn con gái mình. Mặt Carol không dấu được vẻ vui mừng:
– Con đã có bạn trai rồi à?
– Uhm… trong một chừng mực định nghĩa nào đó thì đúng là như vậy.
– Ô!!! Thật tuyệt vời. Mẹ cứ sợ con căm ghét bố con rồi kéo sang căm ghét những đứa con trai khác chứ?
– Anh ấy tuyệt lắm. Con gặp anh ấy khi đi học – Samantha nói bằng một giọng mơ màng. Ảnh 21 tuổi, lớn hơn con ba tuổi. Cao ráo và lịch lãm. Chúng con bị hút vào nhau ngay lập tức.
– Tuyệt nhỉ. Mẹ mừng lắm. Con gái mẹ đã có bạn trai. Yeah!
– Mẹ có vẻ thích con gái mẹ bị rước đi nhỉ?
– Mẹ nuôi con cực quá rồi nên bây giờ bán cái được cho một người khác là thấy vui ngay đó mà.
– Ôi mẹ.
– Này, mẹ có thắc mắc, con vẫn còn giữ trinh tiết đó chứ?
Samantha quay sang mẹ mình. Cô lườm Carol một cái rồi quẹo xe vào nhà mình.
– Con không biết mà.
– Con có điện thoại đấy Samantha. Carol gọi với vào trong khi Samantha đang tắm.
– Vâng, con ra ngay.
Carol đặt cái điện thoại xuống bàn. Cô có vẻ lưỡng lự. Giọng của một chàng trai miền Bắc. Nghe rất thân thiết. Giọng nói đó gợi cho Carol rất nhiều cảm xúc. Cô ước giá mà biết mặt người yêu của con gái mình thì tốt biết mấy.
Lúc đó Samantha đẩy cửa phòng bước ra. Cô gái trẻ không mặc bất cứ thứ gì trên người, tóc vẫn còn ướt nhẹp và dính đầy xà bông. Samantha vẫn chưa tắm xong. Carol thảng thốt khi nhìn thấy con gái mình. Chỉ sau hai tháng hơn, nó đã phát triển đầy đặn và toàn diện hơn rất nhiều. Nhìn nó giống hệt Carol lúc còn tuổi vị thành niên. Cô đứng chết trân trước thân hình con gái mình, mắt hết xăm soi hai bầu vú căng đầy rồi lại đến dòm ngó cái tam giác thiên thần màu vàng nhạt đẹp tuyệt vời của con gái mình. Lúc Samantha cầm điện thoại lên, quay lưng về phía Carol và hơi cuối người xuống, mép dưới của âm hộ Samantha lộ ra. Carol điếng người. Cô thấy con gái mình đã trưởng thành thực sự, đã là một người phụ nữ. Tự nhiên Carol thấy thích thú và sung sướng lắm. Carol lẳng lặng vào phòng mình. Cô vuốt lại mái tóc và thầm nghĩ, rồi một ngày nào đó, con gái cô sẽ tung cánh đi đi xa khỏi cái tổ ấm mà, hết sức vất vả và cực khổ, cô mới xây dựng và nuôi dưỡng được nó đến bây giờ.
Carol sinh ra ở một vùng quê yên tĩnh, chỉ có khoảng vài ngàn người sinh sống. Mẹ cô mất từ rất sớm, và cha cô nuôi cô cùng hai người anh trai lớn lên trong sự hà khắc và cộc cằn của một người đàn ông. Hai người anh của Carol cũng giống tính bố, rất lạnh lùng, chỉ mở miệng khi nào cần nói. Chính vì vậy, Carol rất cô đơn. Năm 14 tuổi, lần đầu tiên cô có kinh. Cô rất hoảng hốt, nhưng chẳng dám nói cho ai. Carol nghĩ mình đã làm một việc gì đó rất xấu nên bị chúa trừng phạt. Cô đến nhà thờ và xưng tội với cha xứ. Cũng nhờ bề tôi tốt bụng của Chúa này, cô đã vượt qua những năm tháng khó khăn đó để thành một người phụ nữ.
Năm 16 tuổi, một chàng trai trẻ theo đoàn công nhân chuyển đến vùng của cô để xây dựng một cái cầu mới. Hai người gặp nhau tại nhà thờ. Chàng trai da sáng, tóc vàng, mắt xanh, nụ cười toả nắng. Carol say mê anh chàng như điếu đổ và nhanh chóng trao thân cho anh chàng ngay lần đầu đi chơi riêng. Cả hai người rất hạnh phúc và quyết định hai năm nữa sẽ cưới nhau.
Rồi Carol phát hiện ra mình có thai. Cô hẹn với chàng trai đến chiếc cầu vừa xây xong để báo tin đó. Nhưng chẳng bao giờ cô gặp lại anh chàng ấy. Thật lạ là Carol không nghĩ anh ấy bỏ cô đi sau khi đã thoả mãn tình dục, mà lại nghĩ anh ấy bị một tai nạn gì đó, và hy vọng anh ấy bình yên.