Tuấn rất sướng, nó nghĩ là nó có thể tiếp tục với mẹ nó thêm vài hiệp nữa. Nhưng nó còn phải dành sức nữa, mệt quá kiệt sức rồi nằm luôn ở đây không dậy được nữa thì mọi kế hoạch sẽ đổ bể, và mẹ nó sẽ phát hiện ra tất cả. Có lẽ nên dừng ở đây, nó là một kẻ khôn ngoan và biết khi nào nên dừng, và nó biết đây là lúc thích hợp nhất. Nhưng hiện tại nó lại đang phân vân, liệu nên để “thằng lưu manh” mở khóa cho mẹ nó bây giờ, hay chờ “đứa con Tuấn” sau khi “đi sinh nhật bạn qua đêm về chợt thấy mẹ mình khỏa thân trên giường, blah blah blah…” rồi vội chạy đến mở khóa? Tiến thoái lưỡng nan! Nó sợ mở bây giờ mẹ nó sẽ bắt nó lại mất. Nhưng nó cũng không muốn nhìn thấy mẹ nó khỏa thân trong bộ dạng của thằng con Tuấn thường ngày, nó không muốn mẹ nó biết hình tượng người mẹ đã sụp đổ trong nó. Nó muốn mọi thứ vẫn bình thường, chứ không muốn hai mẹ con cảm thấy khó xử.
Suy tính một hồi, thở dài mấy lượt, rốt cuộc nó cũng chọn giải pháp mở ngay ra bây giờ, tuy mạo hiểm nhưng xem ra là cách tốt nhất. Nó tin thuốc ngủ của nó đã khiến mẹ nó khá là kiệt sức rồi.
Nghĩ là làm, nó mặc quần áo vào, rồi đi ra chỗ đầu giường, từ từ mở khóa 2 còng tay. Được giải phóng, hai tay Huyền buông thõng xuống vì quá mỏi, đúng như Tuấn dự đoán, Huyền chả thể làm gì được, nàng cứ khỏa thân nằm đó, chẳng thể nhúc nhích được. Tuấn khẽ cười một cái:
– Hehe, được làm với cô em thật là sướng, cảm ơn cô em vì ngày hôm nay, thật tuyệt vời.
Rồi nó vứt chìa khóa lại và bỏ đi, để cho Huyền nằm đó với bao cảm xúc suy nghĩ lẫn lộn.
Sáng muộn, “Tuấn” mới về nhà, nó nói lớn:
– Mẹ à, con xin lỗi, tối hôm qua con ở lại nhà bạn, quên mất không báo cho mẹ. Sáng nay con cũng ăn sáng ở đó rồi.
Không thấy Huyền trả lời, Tuấn cũng chẳng nói thêm gì, lật đật vào phòng mình đánh một giấc thật say. Nó chẳng nhận ra rằng, đống tàn tích đêm qua trên giường nó đã được dọn sạch.
Tối đến,
Tuấn ngáp dài mấy cái, nó đã tỉnh, nhưng vẫn chưa chịu mở mắt. Vậy là nó đã bỏ bữa trưa. Tuấn quờ quạng xung quanh, nó cảm thấy tay mình đang sờ vào một gì đó mịn mịn, mát mát.
Nó mở mắt và thấy Huyền đang nằm trong vòng tay của mình. Tuấn ngạc nhiên quá đỗi. Rồi nó nhìn thấy một giọt nước mắt lăn trên má Huyền, không, không phải chỉ có một… Mẹ nó đang khóc ư?
– Mẹ… – Tuấn khẽ nói.
Huyền không nói gì, nàng cứ thút thít như vậy. Tuấn chợt nhận ra người đàn bà trước mặt mình yếu đuối quá, mỏng manh quá, nó xiết mạnh vòng tay của mình, ghì đầu Huyền vào sát ngực mình rồi nói: – Được rồi mà, được rồi mà mẹ, sao mẹ lại khóc thế? Có phải là con đã làm gì khiến mẹ buồn không?
– Không, con không có lỗi gì cả.
Hơn lúc nào hết, giờ đây Huyền đang rất cần một vòng tay của người đàn ông, có thể che chắn nàng, có thể ôm nàng vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương, để giúp nàng vượt qua nỗi kinh hoàng từ đêm hôm qua. Nhưng người đàn ông (con trai) làm nàng tin tưởng nhất lại chỉ có Tuấn mà thôi. Tuấn hiểu điều đó, nàng càng ôm mẹ chặt hơn, đôi tay xoa xoa tấm lưng mịn màng của nàng qua tấm áo mỏng.
– Con… con làm thế này có được không?
– Mẹ thích lắm, mẹ yêu con. Cảm ơn con nhiều.
– Mẹ cứ khóc đi cho nhẹ nhõm mẹ nhé, dù con không biết vì sao, nhưng con hứa sẽ luôn ở bên mẹ, mẹ luôn có con mà.
– Cảm ơn con.
Nàng cứ thế ôm Tuấn mà khóc, khóc để quên đi nỗi sầu đau.
===
Mấy ngày sau đó, mẹ con Tuấn có vẻ thân thiết và gần gũi với nhau hơn. Tuấn thích cảm giác này. Mẹ nó dịu dàng, trìu mến, tràn đầy tình yêu thương, sáng dậy lúc nào nó cũng thấy thức ăn trên bàn sẵn, trưa dù có bận Huyền cũng cố về nhà nấu bữa cơm ngon ngọt cho con. Tối Tuấn cũng chả phải làm gì cả, cứ để mẹ nấu cơm rồi rửa bát, giặt giũ các kiểu, nó sống chả khác gì ông hoàng. Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Tuấn chợt nhận ra một ngang trái: nó nghĩ là nó đã phải lòng mẹ rồi, không phải chỉ là những ham muốn tình dục nhất thời, nó thực sự yêu Huyền, và muốn chăm sóc, bảo vệ nàng cả đời.
Một ngày nọ, khi Huyền vừa bưng mâm cơm đặt xuống bàn, nàng định ra bếp lấy thêm thức ăn nữa thì Tuấn nắm lấy cổ tay nàng nói:
– Mẹ, ngồi xuống đi đã, con có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì thế? Gì thì cũng phải lấy thức ăn đã chứ, nói thì ăn xong rồi nói.
– Không, chuyện này rất quan trọng.
Huyền đành ngồi xuống ghế, hỏi:
– Có chuyện gì thế con?
– Con… con cũng không biết phải nói thế nào. Mẹ… Con yêu mẹ.
Huyền mỉm cười:
– Tất nhiên là mẹ biết con yêu mẹ, đó là tất cả những gì con muốn thổ lộ với mẹ sao?
– Không… ý con là… con thực sự yêu mẹ… tình yêu nam nữ.
Huyền không cười được nữa.
– Con… con nói nhảm gì vậy?
Tuấn đặt tay mình lên tay Huyền, nắm chặt lấy bàn tay nàng nói.
– Con muốn trở thành người đàn ông chăm sóc mẹ cả đời.
Mặt Huyền đỏ bừng.
– Con… đừng suy nghĩ lung tung nữa. Sau này, con sẽ gặp người con gái mà mình yêu mà. Cái gì mà lại yêu chính mẹ đẻ của mình vậy.
– Không! Con đã quyết rồi, mẹ, con thực sự rất yêu mẹ. Con có thể không giỏi khoản ăn nói, không biết phải tỏ tình với một người khác giới thế nào, nhưng con muốn mẹ biết rõ tấm lòng của con. Mẹ…
– Đừng nói gì nữa Tuấn, chỉ là suy nghĩ nông nổi nhất thời thôi phải không.
– Không phải suy nghĩ nhất thời đâu Huyền. Anh yêu em.
Huyền sửng sốt nhìn con mình, nàng không ngờ Tuấn lại có thể nói ra những lời như vậy. Mặt nàng đỏ như gấc, e thẹn như một nàng thiếu nữ lần đầu nghe lời tỏ tình.
– Con… con vừa nói gì.
– Anh nói là anh yêu em, em là người phụ nữ anh yêu nhất thế gian này, Huyền à.
Huyền câm lặng, không nói được một lời nào. Tuấn rướn người đến đặt lên môi nàng một nụ hôn, nàng khẽ nghiêng đầu định tránh, nhưng Tuấn nhìn ra không có sự phản kháng nào trong hành động đó. Nó cũng chỉ giống như cử chỉ ngượng ngùng của thiếu nữ khi được người yêu hôn mà thôi. Chỉ là một nụ hôn nhẹ, rồi Tuấn lại trở về vị trí ban đầu.
– Tuấn, thế này thật sai trái, chúng ta là mẹ con.
– Đừng quan tâm đến điều đó nữa, Huyền. Giờ anh muốn em là người tình của anh, người yêu của anh, người mà anh cả đời yêu thương và chăm sóc. Em có đồng ý không.
– Tuấn…
Huyền ngập ngừng, là ngập ngừng chứ không phải phản đối hẳn, Tuấn hiểu đó là một sự chấp nhận rồi.
– Anh sẽ luôn yêu em mà Huyền.
– Tuấn… mẹ…
– Giờ chúng ta là tình nhân rồi, em phải đổi cách xưng hô chứ.