Tôi nhẹ nhàng dìu em xuống cầu thang, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt eo tôi, tôi cũng vòng tay qua hông em kéo nhẹ, mùi hương con gái xộc vào mũi thơm ngát. Xuống tầng 1, 2 anh em nói truyện vui vẻ lắm. Loáng cái cơm nước song xuôi, bụng chưa đói nên em rủ tôi chơi cờ caro.
Món này tôi không thạo lắm nên chơi toàn thua, hôm đó và sau này cũng thế, e thì đánh rất hăng, càng thắng càng máu đánh, ẩn sâu trong vẻ đẹp dịu hiền của e tôi biết là 1 cá tính khá mạnh và bản lĩnh.
Chiều hôm đó có 1 mình lại vào thứ 7 không có môn quan trọng nên tôi cũng lười đi học. Ở nhà chơi cờ và nói truyện vu vơ với em. Do đau chân đi lại không tiện nện chúng tôi ngồi ở phòng e luôn. Đúng là phòng con gái, thơm lắm, lại gọn gàng sạch sẽ, chứ không như mấy cái ảnh các bạn hay chụp bây h đâu. Em và Ngọc, xinh xắn, đáng yêu còn gọn gàng sạch sẽ nữa, về sau càng tiếp xúc tôi càng thấy 2 em mỗi người tuy một cá tính riêng nhưng theo tôi ai làm chồng 2 em người đó sẽ đều yên tâm về gia đình mình có 1 người vợ biết thu vén.
Hôm đấy, tô cũng phát hiện ra 1 điều khá thú vị, đó là cái cửa phòng tắm của bọn e bị hỏng, đóng cửa được thôi chứ bên trong không chốt được khóa. Cái này nên về sau mới phát sinh 1 truyện rất hay và liên quan đến mọi người, để đây thôi, hôm nào đến tôi kể.
Hôm đó và chủ nhật hôm sau, vì đi lại bất tiện nên tôi chăm sóc em tận tình, như đã nói tình cảm xuất phát từ tấm lòng, k một chút tà ý. Nấu cơm, rửa bát, thiếu mỗi giặt quần áo tắm rửa cho em J. Lúc này người ngoài không biết nhìn vào khéo lại tưởng tôi với em là đôi vợ chồng mới cưới mà tôi là người chồng gương mẫu đảm đang, thứ 7 chủ nhật ở nhà chăm vợ. Tối thứ 7 cũng ở phòng em buôn chuyện đến đêm, đến khi buồn ngủ díp mắt mới về phòng.
Quả thật ở bên trò truyện với e tôi thấy rất thoải mái, nhẹ nhõm, vết thương lòng như đỡ đau và đỡ day dứt hơn, vết sẹo trong tim em chắc cũng dần phai nhạt.
Hôm sau thì Ngọc ở quê xuống, thằng Mạnh cũng lên, 2 chúng tôi lại quay lại cuộc sống thường nhật. Tôi không xuống phòng em nữa, ngại Ngọc và thằng Mạnh, 1 tuần sau đó chúng tôi vẫn truyện trò cùng nhau, nhắn tin hàng đêm và đôi lúc vẫn lên sân tầng 5 nói truyện đến khuya tuy nhiên khi có đông đủ vẫn không tỏ thái độ gì là thân mật quá. Tuy nhiên ở cùng có lẽ Ngọc và Mạnh cũng nắm bắt được 1 chút gì đó không rõ ràng.
Cảm xúc của tôi lúc đó đến chính tôi cũng không biết mình ra sao. ở bên em, trò truyện cùng em đúng là rất thú vị, êm đềm, nhưng để nói là tình yêu thì tôi nghĩ chưa phải, tình cảm tôi dành cho em rất chân thành, tuy nhiên tôi lại thấy trong đó giống như thứ tình cảm anh dành cho em gái hơn, thích bảo vệ, chở che nhưng không giống với những xúc cảm tôi dành cho Minh trước đây. Nó rất khác, nhưng có lẽ lúc đó tôi cũng không nhận ra và không để ý. Có lẽ thực sự lúc đó tôi đang cần 1 hình bóng khác để che phủ đi Minh, vì thế tôi cần Huyền và muốn ở được gần Huyền truyện trò thông cảm. Tôi không nói ra nhưng có lẽ sự nhạy cảm của Huyền cũng nhận ra tình ý tôi dành cho em, thứ tình cảm mà cả em cũng đang nhìn nhận sai nó. Có lẽ đó là sai lầm của tôi, nửa muốn nửa không, nửa tình anh em nửa tình nam nữ cứ dùng dằng không dứt, cái sai lầm đó về sau cũng đã làm tôi suýt mất đi tình cảm của em và tôi dành cho nhau, dù đó là tình cảm gì đi chăng nữa.
Một hôm, khi em và tôi đang ngồi trên tầng 5, e bỗng nói với tôi:
– Em khỏi hẳn chân rồi, muốn được mời anh đi ăn gì đó để cảm ơn.
– Hi, cần gì?
– Không, e muốn đi chơi cùng anh nữa. – sau câu nói đấy trog bóng đêm tôi cũng thấy em khẽ đỏ mặt cúi đầu.
– ừ, vậy thì e chọn đi, ăn gì cũng được.
– thế ăn cháo nhé, lên bờ hồ đọc sách rồi vào ngõ huyện ăn cháo, e mời,hihi.
Nghe câu nói đó của em, bao kỷ niệm, bao cảm xúc của tôi bỗng ùa về, hình bóng của Minh bỗng ào đến trước mắt tôi, ở đó tôi và em đã có bao kỷ niệm, hôm đó tôi và em đã trao cho nhau nụ hôn đầu vụng dại.
Sao em lại chọn nơi đó hả Huyền, nếu hôm đó em chọn nơi khác, có lẽ chuyện chúng tôi đã khác. Cũng là số phận.
– a nghĩ gì mà ngẩn ra thế? K thích à?
– K, k. thế cuối tuần mình lên đấy chơi nhé.
– Hi. Vâng…..
Ngồi 1 lúc thì Huyền xuống trước, tôi nán ngồi lại thêm 1 chút, nghĩ ngợi vẩn vơ. Vào thời điểm đó sự day dứt trong mối tình đầu của tôi có lẽ đã phai nhạt đi ít nhiều, tâm hồn có lẽ đã đến lúc đón nhận thêm 1 tình cảm mới, nhưng việc Huyền nhắc đến Bờ Hồ, Đinh Lễ hay cháo ngõ Huyện đột nhiên lại làm những cảm xúc day dứt đội mồ sống lại trong tôi, tình cảm như đóa hoa chớm nở đang bị cái lạnh giá tối tăm trong tâm hồn tôi bao trùm. Ngước lên nhìn bầu trời đêm, không biết ở bên kia bầu trời đêm có khác tôi đang nhìn không? Lúc này không biết em có đang nghĩ đến tôi như tôi đang cồn cào nhớ em k? Đêm đó tôi nhớ Minh da diết.
Cuối tuần được nghỉ tôi với Huyền cùng nhau bắt xe bus lên bờ hồ chơi. Vào Đinh Lễ đọc sách, sau khi Minh sang Anh đây là lần đầu tiên tôi quay lại đây sau mấy tháng. Khung cảnh vẫn thế chẳng có gì, chỉ có người là không còn, bây giờ không phải tôi đi cùng Minh mà là Huyền, 1 người con gái khác, cũng xinh đẹp dịu dàng nhưng với tôi nó mang lại 1 cảm giác khác.
Hai người con gái đều có sở thích đọc tiểu thuyết, Minh thích đọc truyện trinh thám, Huyền lại thích tình cảm lãng mạn, đợt đấy đang Hot truyện tàu, tôi mua tặng e cuốn “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn, lúc đó tôi chưa đọc nhưng thấy có vẻ khá hot, e cũng thích nên mua tặng em. Tính tôi như thế, thích đọc sách và mua sách, nên lần nào lên đây cũng mua, không mua cho mình thì mua tặng. Huyền nhận, vui vẻ lắm, còn lấy bút ghi vào trang đầu tiên mấy chữ: “Hà Nội, kỷ niệm ngày đi chơi với anh, ngày… tháng.., năm” sau đó e ký vào, còn bắt tôi ký tên bên cạnh.
Truyện đó về sau tôi cũng có đọc, rất hay, nhân vật nam chính rất cứng cỏi, chờ đợi người yêu trong vô vọng chục năm, còn có ý định đi Mỹ để tìm, đúng là rất tuyệt. Nhưng ngoài đời ai được như vậy?
Ra hồ chơi, hôm đấy trời có nắng đẹp lắm, nắng lung linh, nắng trải dài trên vòm lá. Nắng ấm cũng làm cho tâm hồn con người ta ấm áp hơn, xua bớt phần nào cái lạnh lẽo của mùa đông. Em chủ động cầm tay tôi kéo đi tung tăng quanh hồ, thỉnh thoảng ngồi bên ghế đá nghỉ mệt.