Trong lòng nặng nề, cũng chẳng còn tâm trí ở lại nữa tôi bỏ xuống phòng nằm ngủ.
Đang nằm có tin nhắn tới:
– vừa nãy có gì cho em xin lỗi.
Tin nhắn của Huyền, hay thật, truyện có tí cũng phải nhắn tin xin lỗi. Tôi cũng không để ý lắm, nên nhắn tin lại luôn:
– ừ, k có gì đâu e chưa ngủ à?
– Em chưa? Sợ a giận!
– Có gì đâu mà giận. Mà người yêu a k thích hoa bằng lăng đâu nhé.
– Vừa nãy lúc đi về thấy a nhìn cây bằng lăng buồn buồn, về lại lên tầng 5 đứng, e biết ngay là a đang nhớ người yêu mà.hihi
Em Huyền này đúng là có cái tật rất hay đoán linh tinh vừa thế rồi mà h vẫn nói lung tung, nhưng lúc này tôi không giận, chỉ buồn cười nên nt trêu.
– Sao e biết? em cũng thế à? Nhớ người yêu là lên tầng 5 đứng à?
– Hi. Vâng, nhưng là người yêu cũ.
Tin nhắn này phải đến sáng hôm sau tôi mới biết vì lúc đó tôi ngủ quên mất nên k đọc được.
Sáng hôm sau mấy thằng hẹn chuông đồng hồ từ 6h, dậy sớm, rửa mặt rửa mắt tỉnh táo rồi cả lũ kéo nhau ngồi chồm hỗm trong nhà tắm. nghĩ lại cảnh 5 thằng ngồi vạ vật, thỉnh thoảng lại có đứa ngồi ghé mắt vào ô thông gió nhòm nhòm sang nhà bên cạnh mà hài đau cả bụng.
Lúc bọn tôi nhìn thì rèm cửa bên kia đã được kéo ra, nhưng không thấy ai, chắc chị hàng xóm vẫn chưa đến khâu thay quần áo đi làm. Ngồi chờ 1 lúc thì chị cũng bước vào, vẫn các động tác khoan thai từ tốn (giống hôm chap trước tôi đã kể, k kể lại nữa nhé), mấy thằng xem tiếp tục nhỏ nhãi tong tong ra đầy đất.
– Đẹp thật, chúng mày ở đây sướng vãi đái.
– Truyện, lần sau đến bố thu tiền đấy nhé, đéo cho xem miền phí nữa đâu.
– Mà tối nay bọn mày có ra hội trại của lớp k? tối bố ra chơi rồi bố vào đây tiếp nhé.
Sắp đến 26/03 trường tôi tổ chức hội trại cho Sinh viên các khóa ăn chơi nhảy múa.
Tôi ban đầu định không đi nhưng mấy thằng rủ mãi nên cũng đi cùng cho vui. Thằng Đạt với thằng Quang nhà Hà Nội nên buổi sáng phải về trình diện, còn thằng Sinh ở nhà bọn tôi luôn. Buổi chiều cả lũ trốn tiết cuối kéo hết về nhà tôi, ăn uống tắm rửa ào ào cho song rồi ra trường chơi.
Ra đến nơi tôi cũng vào trại bộ môn mình ngó nghiêng tí, thấy 1 lũ bên trong đang ngồi cười nhăn nhở như bọn dở, tôi cũng chẳng ngồi lâu, hẹn mấy thằng lúc nào về thì gọi điện về chung sau đó chui ra đi 1 vòng xem xét.
Trời vẫn hơi lạnh nhưng đã bị cái náo nhiệt của hội trại trường xua đi mất. Mùi hoa thoang thoảng cùng với tiếng nhạc phát ra từ các hội trại làm tôi thấy thư thái lạ. Đang hít hà cái hương đấy vào người thả hồn trôi lên cõi thiên thai, thì đột nhiên tôi lại ngửi thấy mùi thịt nướng cháy ở đâu, rồi lại nghe thấy tiếng trẻ con léo xéo. Ngó ra thì thấy 1 lũ đang ngồi nướng thịt xiên, rồi 2 đứa trẻ con nhìn béo tốt xinh xắn đang ngồi xung quanh. Tôi nghĩ bụng sao lại có đứa nào mang cả em đến đây, rồi bắt chúng nó nướng thịt để bán khổ thân thế này. Đang định vào lôi chúng nó ra báo công an vì tội dám sử dụng lao động trẻ em thì thấy nhiều thằng to con đứng bên cạnh quá tôi lại ngại. (Chẳng phải tôi sợ mấy thằng to con đấy đâu mà tôi sợ mấy miếng thịt kia k ai nướng cháy mất thì phí thôi, mấy thằng kia chỉ được cái chân tay to nhưng nướng nung được gì)
Dạo 1 vòng xem nào là bịt mắt đập niêu, nào nhảy dây nhảy xạp… đi 1 lúc tôi buồn đái quá nên tính chui vào 1 góc nào đó giải quyết tí. Đang lơ nga lơ ngơ thì tôi bỗng nghe thấy ai kêu á 1 cái, rồi tiếng cười ầm lên. Ngó ra thấy 1 cậu đang trường cái mặt ra làm bia cho nta ném lĩnh thưởng. Trò này k biết có bạn nào biết không? 1 cậu phải chịu trường cái mặt ra, đem cái đầu ra làm bia. Rồi ai muốn xả street hay đơn giản là gét cái mặt thằng kia thì xin mời bỏ mấy nghìn sẽ được phát cho 1 miếng mút ướt, rồi cứ nhè cái mặt thớt kia mà ném, ném trúng là được tiền liền. Vừa được ném, được cười, lại được tiền nên có vẻ đông người đang xếp hàng chờ đến lượt ném lắm. Thấy hay hay tôi cũng đứng xớ rớ ra đấy để đếm xem cậu kia bị ném trúng mấy lần. Không biết có phải tôi xem nhập tâm quá hay sướng quá không mà lúc đấy mặt tôi cứ nghệt ra, ai mà để ý có lẽ lại tưởng tôi là bố của c kia đang tiếc rẻ thằng con trai mình nuôi nó bao nhiêu năm để h đây nó phải trường mặt ra làm trò đùa cho thiên hạ thế này cũng nên.
Bỗng tôi gặp 1 nụ cười rất quen, giật mình nhìn thấy 1 bóng áo vàng đang cười típ mắt quên hết mọi truyện xung quanh, và cái trán cũng rất cao, nhìn rất bướng. Tôi thấy xao xuyến lạ lùng. Nhìn thấy nụ cười đó tâm hồn tôi như có dòng suối mát chảy qua, trong trẻo dịu dàng, cảnh vật xung quanh thấy đáng yêu khôn tả. Tôi lao đến gần bên em….
Tất nhiên đó không phải là Minh của tôi, cũng chỉ là 1 cô sinh viên có nụ cười rất tươi thôi, nhưng nó cứ làm tôi nhớ mãi, về nhà tim tôi vẫn cứ thổn thức không nguôi, vẫn nghĩ mãi về bóng hình đấy, hình ảnh của cô gái áo vàng có nụ cười rất tươi, hình ảnh của Minh cứ đan cài trong giấc mơ của tôi cả đêm hôm đó.
Lúc đó dù không chấp nhận thì mối tình đầu của tôi cũng đã tan vỡ rồi bạn ạ. Cho dù có không cam tâm, không phục đi chăng nữa thì mọi truyện cũng đã rồi, không muốn thì vẫn phải tiến lên phía trước, dù cô độc 1 mình cũng phải tiến lên. Nếu bị quá khứ vẫy gọi cũng quyết tâm k dừng lại, nếu còn dừng lại thì sẽ mãi vương vấn, sẽ mất kiểm soát và nhiều khả năng sẽ vấp ngã mà không đứng lên được. Khi đối mặt với sự việc trong đời, dù không muốn cũng sẽ phải cố gắng bỏ lại mà tiến lên phía trước, nếu không thì còn có giá trị gì trên đời? Mọi người cứ đi, dòng đời vẫn cứ xô, cuộc đời cũng vẫn mãi chảy, con người thì luôn phải tiếp tục tiến lên phía trước thôi.
Hai hôm sau nhà thằng Mạnh có việc với lại cũng sắp cuối tuần nên nó xin nghỉ học về quê mấy hôm, ở nhà 1 mình cũng chán nên tôi vào ký túc chơi. Buổi tối ký túc đông vui náo nhiệt, cùng với mấy thằng bạn cùng lớp vào cantin ăn uống linh tinh rồi ra ghế đá chém gió, mải ngồi chơi nên lúc đứng dậy đã muộn, về đến nhà cũng phải tầm hơn 11h, thằng Mạnh về quê nên ở lại phòng 1 mình cũng buồn, tôi lại lên ban công đứng, trên đường lên tự nhiên lại nghĩ không biết h này em Huyền có ở trên đấy k? Lúc về đi qua phòng em thấy điện đóm tối om, tôi đoán chắc là đi ngủ rồi.
Mở cửa tầng 5 ra ban công tôi thấy không khóa cửa, đẩy ra thấy đúng là Huyền đang ở đây thật. cũng tốt, đêm buồn có gái đẹp trò truyện cũng vui.
– Chưa ngủ à em? Lại có tâm sự gì mà mò lên đây thế?
– Anh T à? Cái Ngọc về quê nên cũng hơi buồn, lên đây ngồi chơi tí.
– Thế à? Mà hôm trước đang nhắn tin a ngủ quên mất. sorry nhớ.
– K có gì anh?