Về nhà anh Tuấn chủ nhà trọ thấy biết tôi đánh nhau có gọi ra nhắc nhở, bà Hương được thể còn xúc xỉa vào, đã bực mình càng bực hơn tôi với bà Hương cãi nhau 1 trận to. Anh Tuấn thấy căng thẳng quá cũng phải đứng ra can thiệp.
Lúc nói truyện với anh Tuấn tôi cũng đề cập đến việc sẽ trả phòng vào cuối tháng, sau khi đã hết tiền đóng trước, tôi sẽ chuyển đến nhà ông bà trẻ ở tạm, còn tiền nhà sẽ để lại còn trả nợ. Lúc sau Ngọc lên nói truyện với tôi:
– sao thế anh? làm sao mà sưng hết mặt mũi thế này?
– Anh bị ngã thôi, không sao cả.
– Ngã kiểu gì mà lại như thế này, lại đây em bôi dầu cho.
Ngọc kéo tôi lại gần, bôi dầu lên mấy chỗ sưng và lấy rượu thuốc chấm xoa bóp cho tôi. Nhìn em tôi thấy thương em quá, xinh gái giỏi giang thế mà chẳng hiểu sao lại dính vào tôi. Trước đây thì tôi cũng ổn lắm, nhưng bây h thì, nghĩ mà buồn.
Ngọc bình thường thì tính cách cứng rắn, mạnh mẽ nhưng cũng rất nhu mì, thấy tôi bị đau em thương lắm, vừa nắn thuốc vừa xuýt xoa lo cho tôi mãi, em có vẻ lo lắng lắm, chắc một phần lo cho vết thương của tôi,một phần lo cho cuộc sống của tôi dạo này có vẻ bệ rạc quá:
– Có đau quá không anh?
– Không, bị tím mấy chỗ thôi ý mà, không sao đâu em.
– Mà dạo này e thấy anh hay đi thế, chẳng mấy khi ở nhà mấy, cứ tối mịt tối mùng mới về.
– ừ, anh có việc phải đi ra ngoài tí.
– Vâng, làm gì thì làm phải cẩn thận giữ gìn anh nhé.
– ừ, anh biết rồi.
– Mà anh vừa cãi nhau với chị Hương kinh thế?
– Bực mình, bà đấy cứ tìm mọi cách bêu xấu anh, khó nghe quá nên anh nói lại mấy câu.
– Vâng, chị đấy có vẻ không thích anh, tối nào cũng bảo em ngu khi yêu anh.
– ừ, ý em làm sao?
– Ý em làm sao là làm sao? Anh nói thế là có ý gì? – Ngọc thấy tôi nói thế cũng to tiếng lại với tôi.
– Không, a làm gì có ý gì, hỏi thế thôi mà. Anh biết là em yêu anh nhất, và anh cũng yêu em nhất, đúng không? – sợ em dỗi tôi phải vuốt ve ngay.
– Xí, ai mà thèm yêu anh nhất chứ.
– Rồi, rồi, a biết rồi, em yêu em nhất yêu anh nhì được chưa.- vừa nói tôi vừa kéo em vào lòng, vừa ôm vừa hít hà lên tóc lên cổ em.
– Hihi. Mấy hôm nay anh toàn đi đến đêm, chẳng đưa em đi chơi đâu cả, mai ở nhà đưa em ra hồ thành công chơi nhé.
– ừ, anh biết rồi. Trưa mai đi học song anh sẽ ở nhà, chiều mai mình đi chơi nhé.
– Hihi, thật nhé, a hứa rồi nhé.
– ừ, a hứa.
– thích quá.
Em vừa nói vừa ôm tôi thật chặt, tôi nhẹ nhàng nâng cổ em lên, đưa mắt nhìn rồi hôn em thật sâu, chúng tôi hôn nhau thật nhẹ nhàng, mơn trớn bờ môi của nhau, hai mắt nhìn nhau trĩu nặng ái tình. Rồi những nụ hôn mãnh liệt dần, hàm răng bập mạnh vào bờ môi mềm, hai cái lưỡi như hai con rắn lùa sang sau, cuốn quít lấy nhau, tôi mút chặt lấy môi em, em cũng mút lấy môi tôi thật mạnh.
Vừa hôn bàn tay tôi liên tục mò mẫm xoa nắn bầu ngực em trong làn áo, da ngực mát lạnh của em làm tôi thấy kích thích vô cùng, tay tôi vân vê bầu ngực, gẩy gẩy cái lúm vú lúc này đã cương cứng của em, xoay em ngồi dựa lưng vào tôi, cái miệng tham lam đang mơn trớn liếm láp cái cổ trắng ngần, 1 tay xoa nắn ngực em, 1 tay lùa xuống dưới.
Tay tôi luồn vào trong quần em, xoa nhẹ lên nhúm cỏ đen mượt mọc lun phún trên cái mu cao vồng khiêu khích. Em rên nhẹ lên kích thích, tay tôi lại lần mò xuống dưới lách nhẹ vào trong khe suối thuần tiên lúc này đã rỉ nước, ngón tay cứ vân vê miết lên 2 mép sưng phồng, nước nhờn tiết ra làm ngón tay tôi dễ dàng chui vào sâu em trong, em rên lên nhè nhẹ đầy hứng khởi. Ngón tay tôi liên tục thò thụt trong em, thỉnh thoảng lại móc nhẹ vào vách thịt, mỗi lần như thế em lại gồng cứng người lên, ưỡn mạnh hông ra đằng trước, miệng hít hà phấn khích.
Tôi cũng quá phấn khích, lúc này định tuột phăng quần của em và của tôi ra để hòa với em làm một. Như hiểu ý định của tôi, em kéo tay tôi dừng lại:
– Đừng anh, mọi người ở dưới nhà hết, không làm được. Để trưa mai em đền nhé.
– Nhưng anh căng thẳng quá không chịu được.
– Để em giúp anh giải tỏa nhé.
Nói rồi 5 ngón tay em kéo nhẹ cạp quần tôi xuống, những ngón tay mềm mại của em nắm chặt lấy con trim tôi xục nhẹ, cúi đầu xuống dưới, bằng những kỹ thuật của mình em làm tôi bùng nổ trong cơn sung sướng tận cùng.
Xúc cảm mãnh liệt cũng trôi qua, tôi lại ôm em truyện trò:
– Cảm ơn em, em tuyệt với quá.
– Hihi, thích không anh. Vì anh em có thể làm tất cả, miễn là anh thấy hạnh phúc.
– Người nói câu đó phải là anh chứ.
– Hihi, chỉ cần anh mãi yêu em trọn đời này, không bao h lừa dối em là em hạnh phúc rồi.
– ừ, anh hứa.
– mà em hỏi anh, anh phải trả lời thật nhé.
– ừ, em cứ nói đi.
– Anh đang vay nợ nhiều tiền lắm à? Mà dạo này anh cũng nghỉ học suốt đúng không?
– ừ, sao em biết?
– hôm trước anh ngủ em đọc tin nhắn của anh, thấy có người đòi nợ anh, thấy anh với anh Quân bàn nhau. Sao chơi gì mà nợ nhiều tiền thế anh? h anh tính thế nào?
– Anh cũng đang cố gắng xoay xở, cuối tháng này phải trả cả gốc lẫn lãi rồi.
– Còn thiếu nhiều không anh?
– Cũng bình thường. mà hết tháng này anh trả phòng cho anh Tuấn rồi về Thanh Xuân ở tạm một thời gian, tiền nhà anh bù thêm vào chỗ thiếu.
– Sao lại thế? Sao anh lại chuyển đi? Thế em làm thế nào?
– Em vẫn thế chứ sao?
– Không, e không thích, e không thích anh chuyển đi đâu cả, em thích anh ở đây với em cơ. Tiền em có em sẽ đưa anh, a không được chuyển đi đâu cả đâu đấy.
– Không, không được đâu.
– Có gì mà không được, em không nói nữa đâu đấy, em xuống nhà đây.
Em dỗi, bỏ xuống nhà luôn, tôi cũng không muốn phải chuyển đi, phải xa em nhưng đúng là lúc đó tôi nghĩ mình cần phải thế.
Mấy hôm sau thì cả tôi và em đều không nhắc lại chuyện cuối tháng tôi sẽ trả phòng nữa, em nhất quyết phải ép tôi cầm số tiền mà em đi gia sư có được, đùn đẩy mãi không được tôi đành phải nhận, ghi nhớ trong đầu khi nào có sẽ trả em ngay.
Mấy ngày này ông Trung vẫn đến chơi liên tục, bà Hương thì ra sức giúp đỡ bắc cầu, em Ngọc trốn tránh mãi cũng không được nên nhiều lúc cũng phải tiếp truyện, ở nhà thì không sao chứ ông Trung rủ ra ngoài đi ăn uống linh tinh kiểu gì em cũng kéo theo cái Linh với cái Giang đi cùng. Rồi lần nào về cũng chạy lên gặp tôi kể lể, kêu ca. Tôi biết Ngọc không thích ông Trung tí nào, chẳng biết ông Trung có biết không mà có vẻ quyết tâm lắm, lần nào đến cũng quà và hoa, chắc ông ấy vẫn nghĩ là mình thừa sức đá đít được thằng sinh viên ất ơ như tôi ra khỏi em Ngọc bất cứ lúc nào.