Hẹn là thế nhưng đến tối chúng tôi cũng k đi ăn chè được do 1 việc phát sinh đột xuất tại trường vào buổi chiều.
Ngồi cùng tôi thằng Đ Bướm ( gọi là Đạt Bướm nhé) với thằng Mạnh còn có thêm 2 thằng nữa là thằng Quang Hói và thằng Sinh bướm. Buổi chiều thằng Mạnh lên kể với mấy thằng kia, cả bọn nghe phê quá, máu phụt lên não đòi ngay tối đó đến chỗ trọ của tôi check hàng chị nhà bên cạnh.
Tan học mấy thằng rồng rắn rủ kéo nhau đến nhà tôi, mua nào bánh đa, lạc rang, ngô cay, phồng tôm làm lương thực dự trữ, k quên dắt túi chai vodka, 5 thằng như thế đã là vui.
Lúc về Ngọc với Huyền đang lúi húi nhặt rau nấu cơm, mấy thằng kia đúng chất trai thiếu gái, mắt sáng như đèn pha oto, lao vào nhặt ra cùng, làm việc cho gái thì nhanh đến lúc tôi sai chúng nó đi vo gạo cắm cơm thì thằng nào cũng ngồi ị mông chả thèm dậy.
Cơm sinh viên cũng đơn giản, loáng cái cũng song, mấy thằng kia nói hết nước hết cái nhưng cũng không mời được cái Ngọc với Huyền xuống ăn cùng, chắc trông thấy mấy cái mặt dê dê lại mới quen nên các em sợ. Thiếu bát tôi phải xuống phòng 2 e mượn.
– Ngọc ơi, cho a mượn ít bát đũa, hôm nay có mấy đứa bạn đến chơi k đủ.hi
– Vâng, a vào đây mà lấy.
– ừ, a mượn nhé, mà 2 em ăn cơm chưa? Chưa ăn thì lên ăn cùng bọn a cho vui. – Thấy mâm cơm dọn ra chưa ăn tiện thể tôi mời luôn.
– Thôi bọn e ngại lắm. Thấy tôi mời cái Ngọc còn đang lưỡng lự thì cái Huyền trả lời luôn.
– Có ai mà ngại đâu em, toàn mấy đứa cùng lớp a ý mà? Coi như làm bữa bọn a ra mắt xóm trọ.
– Thế a cứ về trước đi, song bọn e lên luôn.
Thấy tôi mời nhiệt tình quá các em cũng đồng ý.
Các em lên mang theo cả cơm và thức ăn vừa nấu. ATuấn đi vắng không về mấy đứa ngồi quây quần, bữa cơm sinh viên đầm ấm rôm rả, tất nhiên không thể thiếu rượu.
Sau màn chào mâm giới thiệu quay vòng mỗi người đã làm đôi chén, có hơi rượu không khí rộn ràng tưng bừng lắm. Lúc đầu Ngọc với Huyền còn uống coca, nhưng về sau cũng cụng ly uống rượu như ai, Huyền thì bình thường chỉ nhấp môi, nhưng cái Ngọc thì chỉ có hơn bọn tôi chứ không kém.
Bữa hôm đó chỉ có thằng Mạnh, Quang hói là uống hăng nhất, 2 thằng vừa uống vừa liếc em Ngọc chằm chặp, thi nhau mời anh mời em, nói chung uống rất tợn. Truyện trò rôm rả, truyện học hành, quê quán, thi cử, các em cũng rất vui vẻ tiếp truyện các anh nói chung không khí rất vui. Khi chai thứ 2 được mở ra thì 2 thằng Quang Mạnh nói năng đã bắt đầu lộn xộn.
– Ngọc, a mời e 1 chén. – Mạnh sói nói.
– Chú từ từ để a trước. Ngọc a uống cùng e. Quang hói gạt tay Mạnh.
– K được a chủ nhà mà.
Thấy 2 thằng nói năng đã có vẻ liên thiên, cũng phải từ nãy h có mỗi 2 ông tướng uống nhiều nhất. Tôi đành phải lỡ lời.
– Thôi, các chú không phải tranh nhau để a mời mỗi chú chén.
– Vậy e cũng uống cùng các anh. Ngọc thấy tôi lên tiếng cũng nói vào.
Hôm đó tôi không uống nhiều, chỉ thỉnh thoảng làm tí, chủ yếu là ngồi xem 2 ông tướng kia biểu diễn. Tôi để ý Ngọc uống rượu cũng rất chừng mực, e uống nhưng vẫn giữ cái vẻ đằm thắm con gái, em uống rất gọn rất duyên, chứ không bỗ bã kiểu voi uống philatop như mấy đứa con gái lớp tôi. Về sau càng tiếp xúc nhiều tôi càng nhận thấy tính cách của e rất hào sảng và mạnh mẽ những cũng không kém phần nữ tính, nhu mì.
Sau cuộc nhậu thằng Mạnh với Quang chắc đã biêng biêng lắm rồi nhưng vẫn máu, Đạt Sinh tôi và 2 em lúc này vẫn bình thường nên cả lũ lại kéo nhau đi bộ sang Chùa Láng ăn ốc. Đi gần hết đường mới chọn được 1 quán mà 2 em giới thiệu ngon nhất ở đây. Lúc ra về đã gần 11 h, trời về đêm trở nên hơi rét, cả lũ túm tụm đi với nhau, vừa đi vừa suýt xoa mỗi khi có cơn gió.
Thằng Mạnh với thằng Quang vẫn xoắn xuýt lấy em Ngọc ở phía trước, Sinh Đạt đi cùng Huyền ở giữa, tôi lững thững đi ở cuối, vừa đi vừa ngắm đường phố Hà Nội về đêm.
CUối tháng 3, cây bằng lăng cuối Chùa láng đã bắt đầu khoe sắc tím, thấy nó tôi lại chợt nhớ đến Minh, nhớ những chiều bên đường Kim Mã dưới những tán bằng lăng cùng e, k biết h e đang nơi đâu. Đang thả hồn thơ thẩn tụt lại đi cuối cùng thì bỗng có tiếng hỏi tôi:
– Anh T, làm gì mà đi chậm thế? Bị cô nào hút hồn à?
Ngoảnh lên hóa ra là cái Huyền, lúc này đã đi lùi hẳn lại ngang hàng tôi.
– Đâu có, đi nhiều mỏi chân quá nên a nghỉ tí.hi
– Bằng lăng bắt đầu nở rồi a nhỉ?
1 cơn gió bỗng ào đến, Huyến hơi nép mình vào tôi chắc lạnh, theo phản xạ tôi dơ tay ra cản gió cho em. Gió đêm mang theo hơi sương, bằng lăng tím, lúc đó trong lòng tôi cào lên nỗi nhớ em. Không tự chủ bỗng buông tiếng thở dài, bên cạnh như đồng điệu Huyền cũng thở dài, mắt như nhòa lệ, hướng mắt u buồn nhìn xa xăm. Nhìn vào đó 1 kẻ như tôi bỗng nhiên nhận ra chính mình trong đó. Lúc này tôi biết chắc Huyền lúc này cũng đang nhớ tình cũ như tôi.
Trong đêm thâu, hai tâm hồn như lạc vào nhau, chẳng cần nói cũng như thấu hiểu…
Về đến nhà 5 thằng chen chúc trong cái phòng hơn chục m vuông, thằng Mạnh với thằng Quang lăn ra ngủ say như chết, thằng Sinh với Đạt bướm lên Vnzoom đọc truyện, nằm 1 lúc chẳng ngủ được, tôi bỏ lên tầng 5 đứng. Ngay từ hôm đầu đến tôi đã phát hiện ra trên tầng 5 buổi tối rất thị vị, nhất là với người đang có nỗi niềm riêng như tôi.
Tầng 5 chỉ là chỗ phơi phóng, đi ra phía ban công bên ngoài treo toàn xờ lip với xú chiếng của Ngọc với Huyền, tôi nhìn thấy toàn ren với mút. Gạt sang 1 bên, dựa tay vào lancan thả hồn vào Hà Nội đêm. Ban công có 1 góc nhìn ra đường NCT, buổi tối xe cộ đã thưa thớt, thỉnh thoảng 1 vài chiếc xe đi làm, đi ăn chơi về muộn vụt qua, tiếng động huyên náo ban ngày nay đã tắt, thay vào đó là tiếng im ắng của màn đêm, thỉnh thoảng tiếng quét đường lẹt xẹt của chổi che, tiếng rao vọng của những người bán quà vặt đêm. Khung cảnh tĩnh lặng Hà Nội về đêm có 1 nét rất riêng, Hà Nội với tôi lúc nào cũng đẹp.
Vừa nãy lúc bắt gặp ánh mắt của Huyền tôi có cảm giác rất lạ, thứ cảm xúc thân thương, muốn được che chở. Tôi nhận thấy trong đôi mắt đó chất chứa bao nỗi niềm, 1 thứ rất thân quen như chính nỗi niềm trong lòng tôi vậy.
Đêm, Hà Nội lạnh, cảm giác lạnh khiến con người ta thấy cô đơn lạ, thèm 1 vòng tay ấm, 1 cái ôm hay 1 nụ hôn vội. Lúc này em đang ở nơi đấtt khách quê người, nơi sương gió 1 thân một mình xa xứ khéo em còn đang cô đơn lạnh lẽo tôi.
Anh xin lỗi, xin lỗi đã rời xa em, bỏ mặc e đơn côi xứ người. Không biết h em có còn hận a không?
Miên man 1 hồi trong dòng suy nghĩ, tôi đang đinh xuống thì có tiếng lạch cạnh, Nhìn vào là Huyền đang lúi húi mở cửa:
– ồ, Huyền em, làm gì h này muộn thế? Tôi đánh tiếng trước sợ e giật mình.
– Anh T, làm e tưởng ai. Em phơi nốt quần áo, không để mai sợ hôi. A chưa ngủ à?
– ừ, a chưa, thấy dưới nhà nóng quá nên lên đây cho mát
Huyền vừa phơi quần áo chúng tôi vừa nói truyện linh tinh, áo sơ mi, rồi quần lót, áo lót (sao mà thay lắm quần áo lót thế). Phơi song e cũng không xuống mà ngồi lên cái ghế cũ cạnh tôi.
– thỉnh thoảng k ngủ được e cũng hay lên đây ngắm Hà Nội đêm.
– Những người có nhiều tâm sự thường hay không ngủ được nên sinh ra cái tật thích lọ mọ ban đêm, như e ý.
Em nhìn tôi lạ lắm, khẽ gật đầu cười, tôi nhìn kỹ em trong đêm, e đẹp lắm, nét đẹp của em không giống vẻ hồn nhiên tinh nghịch của Minh, không phải vẻ đẹp năng động ngời ngời giống Ngọc, Huyền đẹp vẻ đẹp nhu mì, hiền dịu lại hơi buồn buồn. Nếu so sánh Ngọc như Tăng Thanh Hà thì Huyền được ví như Jennifer Phạm, tất nhiên là so sánh về thần thái thôi nhé, như vậy cho các bạn dễ hình dung.
– Thì a cũng thế gì. Chắc anh cũng nhiều tâm sự lắm.
– À không, vừa nãy ăn ốc đau bụng nên a chưa ngủ được. Tôi bốc phét trêu em.
– A điêu, hôm trước em cũng thấy a đứng ở đây 1 lúc lâu.
– À chắc hôm đấy a cũng đau bụng.
– Hihi. Vừa nãy thấy anh nhìn mãi cây Bằng lăng, a cũng thích hoa Bằng lăng à?
– Anh không, trước thì có thích nhưng giờ thì không?
– Trước thích bây h không, vậy chắc người yêu cũ của a thích hoa bằng lăng phải k?
Con gái NT bạo thế này sao? Chẳng phải truyện của mình mà cứ đoán như thật?
– Em đi làm thầy bói được đấy nhỉ? Đúng là thầy bói nói mò. – không thoải mái lắm, giọng tôi hơi gắt lên.
– Ơ, em xin lỗi, tại e cứ tưởng.
– ừ, không có gì, thôi a xuống trước đây.