– Dạ vâng, cháu nghe tin ông bị ngã nên cháu qua thăm ông ạ, cuối tuần bố mẹ cháu cũng xuống ạ.
Tôi vừa nói vừa đi vào gian trong thăm ông, ông đang nửa nằm nửa ngồi, bên cạnh vẫn có tờ báo mở ra đang đọc dở và cái đài đang phát 1 chương trình ca nhạc dân ca. Cái chân gẫy được bó bột đang được đặt kê lên 1 cái gối.
– Hôm nọ đi đứng thế nào lại ngã thế ông?
– Ông lên tầng tưới cây, trượt chân ngã từ cầu thang xuống, may không đập đầu, nhưng chân thì bị rạn xương phải bó bột. già rồi cháu ạ.
Ông Đức rất thích cây cảnh và chim nên trên tầng nhà ông có nhiều chậu cây cảnh và phong lan, ngoài ra còn có mấy con chim cảnh, Gâu, Họa Mi gì đó tôi cũng không rõ. Ông quý mấy thứ đó lắm, ngày nào cũng lên tưới tắm rồi ngắm nghía, đúng là thú vui của người già.
– Sao, dạo này học hành thế nào rồi? ở bên ngoài có tiện không?
– Cháu học cũng bình thường, chỗ cháu ở gần trường nên đi học cũng tiện hơn ạ.
– ừ, thế chỗ XĐ còn mỗi thằng Tú ở hả? Cái thằng mãi cũng chưa thấy vợ con gì nhỉ.
– Vâng, còn anh Tú, mà a đấy cũng đi công tác suốt ý mà ông.
Tôi ngồi nói truyện bâng quơ với ông, định ngồi 1 lúc rồi về nhà đi học thì ông bà cứ giữ lại bảo ăn trưa song đi học luôn còn có truyện cần bàn. Tôi cũng đồng ý luôn, tính là lúc ngồi ăn cơm thử hỏi xem ông bà có thông tin gì về em Hiền để tiết lộ cho tôi không luôn.
– T này, ông bà định nhờ cháu việc này, không biết có tiện không?
– Có, truyện gì ông bà cứ nói đi ạ? Cháu làm được cháu làm ngay.
– ừ. Thế ông bà cũng nói với mày trước, nếu mày đồng ý thì bảo bố mẹ mày sau. Ông đang bị đau chân, đi lại bất tiện nên chú D (con trai ông) định đón ông bà lên ở cùng để tiện chăm sóc. Ông bà muốn nhờ mày đến đây ở trông nhà cho ông mấy tháng, hàng ngày chỉ tưới cây với cho mấy con chim của ông ăn và uống nước thôi.
– Thế thì đơn giản thôi có gì đâu ạ. Cháu chắc không chuyển đến đây ở được nhưng hàng ngày cháu đến tưới cây với cho chim ăn chắc không có vấn đề gì đâu ạ.
– Sao không chuyển đến đây cho tiện. Ông bà vẫn còn 1 phòng trống mà.
Ông bà Đ vừa khó tính vừa ngăn nắp gọn gàng lắm nên tôi không thích ở cùng, trước cũng bảo tôi 1 lần nhưng tôi đã từ chối rồi.
– Dạ thôi ạ. Cháu ở đấy cùng đứa bạn, với lại cũng gần trường tiện cho việc đi học với lại vào ký túc hỏi bài ạ?
– ừ, tùy mày. Nhưng chắc không thích ở cùng người già chứ gì? Nhưng mấy hôm ông bà không ở đây thỉnh thoảng mày cũng ngủ lại 1 vài đêm cho nhà đỡ vắng vẻ nhé.
– Vâng. Cái đấy thì cháu làm được ạ.
– ừ, thế từ thứ 2 tuần sau nhé. Cuối tuần này chú D đón ông bà rồi. Để tối bà gọi cho bố mẹ mày nhờ, chắc mấy tháng hè chịu khó ở lại Hà Nội giúp ông bà nhé.
– vâng ạ. Nhưng chắc thi song cháu cũng phải về quê tầm 1 tuần ạ.
– ừ, hôm nào về bảo bà để bà thu xếp.
Chủ nhật tôi cũng đến giúp ông bà chuyển ít đồ, rồi lên nhà chú D ăn cơm. Chú D còn cho tôi mượn cái xe máy của chú ít đi để tôi tiện đi lại từ nhà đến nhà ông Đức mỗi buổi chiều, tôi bảo không cần nhưng chú cứ bắt phải cầm đi lại cho tiện.
Từ hôm đó tôi lại có thêm việc đó là mỗi buổi chiều là phóng đến nhà ông bà tưới cây với cho chim ăn và thay nước cho nó. Song việc thì cứ xuống nhà ngóng ra ngóng vào xem có thấy em Hiền không nhưng chẳng thấy, đúng là em ít đi ra ngoài thật. Ngóng chán thì về nhà hoặc đi chơi.
Năm đó việc thi cử của tôi cũng khá tốt, kết thúc môn điểm tổng kết cũng khá cao. Kỳ 2 năm 2 không trượt thêm môn nào, những môn nợ năm thứ nhất cũng trả được vài môn, mối lo tăng ca đã không còn suốt ngày thường trực trong đầu nữa.
Thi song trước khi về nghỉ hè thì thằng Mạnh chuyển chỗ ở, nó bảo chuyển ra ở cùng thằng Sinh cho 2 thằng tiện cày game nhưng tôi biết nó muốn tránh mặt em Ngọc, em Huyền sau đó mấy hôm cũng chuyển trọ nốt. Tôi thì vẫn ở 1 mình, do chỗ này tiện lợi cho việc học hành nên cũng không muốn chuyển, phòng em Ngọc thì có thêm 1 người nữa chuyển đến, Hương chị họ cái Ngọc vừa học song ĐH Ngoại ngữ. Bà này có lẽ cũng đúng với cái chất ngoại ngữ, hướng ngoại và sang chảnh thôi rồi. Từ đợt chuyển về ở, ngõ chỗ nhà tôi trở nên chật chội vô cùng, mấy hàng si xếp hàng dài, mấy bà tổ dân phố nhổ mãi cũng không được.
Bà này xinh, dáng đẹp và 1 lúc cũng bắt cá 23 tay, thả thính liên tục, cá nào bà Hương bắt cũng toàn cá to dầy thịt, anh nào tôi thấy cũng cung cúc phục vụ rất nhiệt tình. Bà này cũng tài 1 cái là xếp lịch rất khít nhưng không anh nào bị chồng chéo anh nào. Cứ 1 anh vừa thả ở đầu ngõ, về nhà tắm giặt thay quần áo son phấn song là có 1 anh khác tới đón đi chơi tiếp.
Nhưng tôi để ý có duy nhất 1 anh là được quan tâm nhất, có mời vào nhà giới thiệu với chúng tôi và được dẫn lên phòng chơi. Tôi không được nhìn hết các anh kia nhưng tôi cũng đoán chắc anh này khá nhất, nhìn bảnh bao lắm.
Hè năm đó thì cả tôi, em Ngọc và bà Hương đều không về nghỉ hè. Tôi thì có việc ông bà nhờ nên chỉ về quê có 1 tuần, sau đó mẹ tôi cũng xuống chơi thêm 1 tuần nữa. Em Ngọc cũng về quê có ít ngày rồi lên để học thêm Tiếng Anh, bà Hương thì tôi chẳng thấy về ngày nào, ra trường bám trụ Hà Nội vừa đi làm lại vừa tìm việc và vừa tìm chồng.
Năm đó có xe chú D cho mượn nên tôi đi chơi ác lắm, đánh cặp vài trùng với thằng Linh 2 thằng rong ruổi đá Pes độ suốt ngày. Thời gian đó thắng được nhiều mà thua cũng không ít, tôi thì vẫn chỉ lon ton cái chân thuốc nước cầm tiền độ làm kèo, còn việc thi đấu vẫn là thằng Linh. , lê la khắp các quán từ Công Nghiệp cho đến tận Gia Lâm (nếu bạn nào đợt đó chơi pes 2 mà hay lê la các quán khéo gặp nhau rồi cũng nên ). Có đợt thắng được nhiều có tiền tôi lại sinh ra cái tật Lô đề, lúc đầu 10 điểm vui vui, rồi về sau ham hố phang nhiều hơn. Cái cảm giác thót tim, tiếc nuối rồi sung sướng, hồi hộp đến từng giây phút cuối cùng nó kích thích và khó bỏ bất ngờ. Hôm nào cũng thế, làm gì thì làm, đang ở ngoài đường hay quán pes cứ đến giờ là lại căng mắt ra so kết quả, cái máu đỏ đen cứ chầm chậm ngấm vào tôi.
Đợt đấy mải đi chơi, tôi toàn đến nhà ông Đức tưới cây với cả thay nước cho chim lúc ban đêm, khi đi chơi về, hôm nào mệt quá lười về thì ngủ luôn ở đấy. Nhưng chính mùa hè tưới cây buổi tối lại đâm ra tốt, bằng chứng là mấy tháng tôi chăm sóc, cây cảnh vẫn xanh tốt, hoa phong lan thì ra hoa tưng bừng, ông bà cứ khen tôi chăm mát tay suốt J. Em Hiền thì từ hôm thấy em kiêu kiêu mà tăm mãi vẫn chẳng gặp được em thêm lần nào nữa tôi cũng thấy chùn chùn, chán chán. Hè đến lê la với thằng Linh suốt nên thực ra cũng ít có thời gian mấy, việc chơi bời nó cứ cuốn đi, thế cho nên tôi cũng còn chẳng thèm buồn kỳ kèo con Hoa bò xin số luôn.