Đặt điện thoại xuống, mình ra ban công đứng, chồng mình và cu Bin đang ở đó, thấy mình ra, anh nhẹ vòng tay qua ôm từ đằng sau mặc kệ dòng người đang tấp nập đi ở dưới:
– Mai về nhà rồi, hôm nay có cần gặp lại ai không vợ yêu?
– Anh….
– Hi. Mấy hôm nay anh biết mà, e vẫn còn bứt dứt chắc còn việc nào chưa làm hả? em cứ làm những gì mình muốn đi, đừng để hối tiếc. anh luôn tin tưởng em mà.
Chồng mình vẫn luôn thế, bao dung và cảm thông sâu sắc, luôn cho mình cảm thấy anh là chỗ dựa đáng tin cậy để dựa vào.
– Đúng là e còn 1 người bạn chưa gặp. anh ấy là…
– Em không cần nói, a biết mà.hi. Em hẹn a ấy đi, rủ đi café 1 buổi.
– Thôi, e k đi nữa đâu, ở nhà với anh, chơi với ông bà nốt hôm nay, mai đi rồi.
– Đừng thế em, k phải ngại anh đâu. E cứ đi đi.
– Em… em..
– Đi đi.hihi
– Thế tối nay e đi café với anh ấy 1 tí nhé. Hay anh đi cùng luôn nhé, e muốn giới thiệu anh với anh ấy.
– Để lần sau anh đi cùng, lần này để vợ a riêng tư chứ.
– Nhưng… nhưng em muốn….
– Anh hiểu, thế để anh với cu Bin đưa em đến, rồi a với con chơi gần đấy khi nào e về thì gọi anh nhé.
– Vâng, em yêu anh lắm.
Mình vào nhà định lấy điện thoại ra gọi hẹn anh thì thấy điện thoại nhấp nháy báo, có cuộc gọi nhỡ.
Cầm máy thì là số của anh T gọi. Mình lúc đó như chết đứng, tim đập mạnh như lúc mới yêu. Tại sao anh biết mình đang ở VN và tại sao anh lại có số của mình, bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập đập loạn xạ trong mình cùng với cảm xúc bồi hồi, giống hệt như cô học trò nhỏ năm nào nép bên anh.
Đang đứng thì điện thoại lại rung, anh lại gọi. Lấy hết bình tĩnh mình ấn nghe:
– Alo.
Đầu bên kia im lặng 1 lúc rồi có tiếng nói.
– Minh à? Anh T đây.
Đúng giọng anh rồi, vẫn cái giọng nói đấy chỉ trầm và đục hơn.
– Anh….
– ừ. Anh đây.
Tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Phải ngồi xuống giường để bình tĩnh lại, quá bất ngờ, mình như không có 1 chuẩn bị gì, xúc cảm và kỷ niệm theo từng lời nói của anh cứ ào ạt ùa về. Khác với vài lần chát với anh qua mạng, đã lâu lắm mình mới lại được nghe giọng của anh, từng câu a nói như rung lên từng hồi chuông ký ức trong mình, như từng cơn sóng đánh mạnh vào bờ đê cảm xúc chỉ chực vỡ òa ra.
– anh đây, lâu quá rồi.
– Vâng, lâu quá rồi, h anh thế nào?
– Anh vẫn ổn, mình gặp nhau chút nhé…..
Thực ra hôm thứ 7, đang định lọ mọ mổ cò kể tiếp truyện cho các bạn nghe thì thằng Hùng gọi điện cho tôi, chắc lại rủ rê tối xem đá bóng đây:
– sao? tối nay chương trình thế nào nhỉ? tụ tập ở đâu đây?
– tùy chú, nhưng không có kênh nào chiếu đâu, không biết có hàng nào k?
– có 1 quán ở Cửa Nam chiếu thâu đêm, anh em lên đấy, để rủ thêm bọn thằng XYZ nữa.
– ừ, thế mày rủ đi nhé, tầm 12h gặp nhau trên đấy.
– đéo lâu thế, gặp sớm làm cốc bia cho mát rồi xem.
– đm, uống bia vào để ngủ mẹ hết à. Mà tao bảo.
– sao?
– cái Minh đang ở VN đấy.
– sao mày biết?
– Minh bảo tao mà, mày định sao?
– định sao mà định sao? có gì mà định?
– định gặp không?
– gặp gì, tao có biết đâu mà gặp.
– bây h mày biết rồi còn gì.
– à, nhà có ai vào, để tao xem ai đã nhé, tí tao gọi lại.
Thực ra nhà tôi có ai vào đâu, nhưng thông tin thằng Hùng nói hơi bất ngờ, tôi cần phải suy nghĩ. Lúc sau tôi gọi lại cho thằng Hùng:
– này, sao Minh không bảo tao nhỉ?
– Minh bảo lần trước gọi mày 1 lần nhưng mày k gặp. lần này nó ngại. Mà đm, mày ngu thế, nó là con gái mà.
– ừ, mày có số không. Đưa tao, để tao xem thế nào?
– xem xem cái cc. tí tao nhắn tin cho, nhưng có vẻ Minh thực sự muốn gặp mày 1 lần đấy. Minh bảo có mấy việc cần hỏi trực tiếp mày.
– à, chồng Minh lần này về không?
– có về, nhưng mà sao? mình có làm đéo gì đâu.
– ừ, không biết có phải bảo chồng Minh 1 tiếng không nhỉ? tao không muốn e bi chồng hiểu nhầm.
– Tùy mày, nhưng tao thấy đéo cần thiết.
Sau hôm đấy thì thằng Mạnh ít về nhà lắm, suốt ngày vạ vật trong ký túc hoặc ở chỗ thằng Sinh, chắc nó ngại em Ngọc quá. Em Ngọc như kiểu cũng tránh mặt tôi, mấy lần giáp mặt cũng toàn lảng lảng đi nơi khác mà không nói gì. Không khí trong nhà trầm lắng lắm, mới có mấy hôm trước đâu đâu cũng thấy tiếng cười nói, không phải tiếng chí chóe của 2 em Huyền với Ngọc thì là tiếng thằng Mạnh chém gió với các em, nói chung không lúc nào ngớt tiếng người cười nói. H tôi đi về nhà vắng ngắt, tôi cũng ngại chẳng buồn nói gì, cứ lẫm lũi đi đi về về, cơm thì toàn ăn quán.
Tối đấy, như mọi ngày đang lủi thủi 1 mình chuẩn bị vào ký túc hội họp với thằng Linh thì mẹ tôi gọi:
– Alo, mẹ à.
– ừ. Ăn cơm chưa con.
– Con ăn rồi. Bố mẹ ăn chưa ạ? Bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?
– ừ, bố mẹ ăn rồi, ở nhà vẫn bình thường. Mẹ gọi bảo mày là ông Đức đang ốm phải nằm viện đấy,sáng mai mày qua thăm ông, hôm nào bố mẹ xuống thăm sau.
– Ông bị sao đấy mẹ? nằm ở viện nào?
– Bị ngã gẫy chân, phải vào viện bó bột, h đỡ nên chuyển về nhà nằm, bố mẹ cũng mới biết. Sáng mai mày qua nhà thăm ông nhé.
– Vâng, để sáng mai con đi sớm.
Ông Đức là ông trẻ của anh Tú, ông bà mà đang chung nhau mỗi người một nửa với bố mẹ a Tú mảnh đất ở Xuân Đỉnh. Trước ở XĐ hơn 1 năm, là ở nhà nhà a Tú nhưng cũng là nhà của ông bà, lại là chỗ anh em xa, nay ông cụ bị ốm nên bố mẹ bảo tôi qua thăm, sau này bố mẹ tôi xuống sẽ qua thăm sau. AnhTú dạo này đang đi công tác nên buổi sáng tôi lóc cóc bắt xe bus đến 1 mình.
Nói là đi sớm nhưng cũng hơn 9h tôi mới ra khỏi nhà, bắt xe 27 từ Nguyễn Chí Thanh đến Thanh Xuân, đến bến bus Chợ Phùng Khoang thì tôi xuống. Lúc này đã hơn 10h, ngủ dậy đi luôn nên tôi vẫn chưa kịp ăn sáng thế nên tôi tính là qua chợ gần nhà ông bà mua hoa quả rồi ăn sáng luôn.
Mua cân hoa quả, rồi rảo bước trong chợ cuối cùng tôi cũng chấm được 1 hàng phở trông sạch sẽ xà vào. Gọi là hàng thôi chứ cũng không phải trong nhà cửa quán xá gì, chỉ có mấy cái bàn, vài cái ghế và thùng nước hàng đang sôi sùng sục bốc khói nghi ngút kê bên 1 góc chợ. Hàng có vẻ đông khách, chắc 1 phần do mùi nước phở thơm, 1 phần do mọi thứ nhìn sạch sẽ và bà bán phở trông rất phúc hậu.
– Ngồi đi cháu, ăn gì để bác làm. Bác bán phở đon đả mời tôi, trong khi tay vẫn thoăn thoắt trần thịt múc nước lèo vù vù cho khách.
– Bác ơi, cho cháu 1 bát phở bò tái chín ạ.
Mùi nước dùng, mùi ớt, mùi dấm, mùi chanh chua tỏa ra chui hết vào mũi làm tôi chảy hết cả nước miếng, cái bụng kêu lên sùng sục. Lúc này cũng chẳng phải sớm sủa gì nữa, mang tiếng là ăn sáng nhưng thực ra đã hơn 10h rồi, tôi là thực khách cuối cùng ngồi lại quán. 1 phần sau tôi không còn ai ngồi nữa, 1 phần cũng do không ăn bỏng nên tôi ăn lâu.