Màu nắng (p3)

Bắt tiếp taxi mình muốn qua thăm trường cũ, trường cũ đây, nhưng nó đã mang 1 cái tên mới, một ngôi trường khác. Không vào trường, mình rảo bước trên đường Kim Mã, qua các bến xe bus, đi bộ đến bên Hồ thủ lệ. Những tán xà cừ bây giờ đã ít hơn xưa, nhưng vẫn còn đó những cánh hoa bằng lăng tàn muộn, và còn đó, đỏ rực những tán phượng vĩ báo hiệu 1 mùa thi nữa lại đến, mùa hè, mùa thi mùa chia ly.

Bên hồ thủ lệ, nơi anh đã nói yêu mình lần đầu tiên đây. Nghĩ lại mình khúc khích cười, anh sinh viên năm nhất nhút nhát với cô học trò lớp 12 thơ ngây ngày nào như hiện lên trước mặt, bao kỷ niệm tươi vui cũng lần lượt trở lại cùng với cảnh sắc quen thuộc nơi đây.

10 năm trước, mình và anh đã có với nhau biết bao kỷ niệm vui buồn.

10 năm trước, mình đã ra đi, bỏ lại anh với kỷ niệm học trò, tình yêu đầu đời ở lại.

10 năm….

Sau buổi chiều hôm đó, buổi chiều anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắn tin bảo mình hãy rời xa anh, bảo mình sang Anh du học, sau tin nhắn đó mình đã đến nhà tìm anh nhưng không gặp, anh tránh mặt mình, không nghe điện thoại cũng chẳng trả lời tin nhắn, anh như bốc hơi khỏi mặt đất, bốc hơi khỏi mình.

Mình đã khóc rất nhiều, không có anh, ở nhà như địa ngục, bố liên tục quát tháo, mẹ thì khóc lóc tỉ tê. Trong lần mẹ buột mồm mình biết mẹ đã đến gặp anh sau lần bố gặp, như vậy dù không muốn nhưng bằng mọi cách bố mẹ cũng sẽ bắt mình đi, dù là cách cực đoan nhất.

Lúc đó chẳng lẽ anh cũng nghĩ em đi là điều tốt nhất?

Buổi chiều trước hôm mình đi, muốn được gặp anh 1 lần, ôm anh 1 lần quá, nhưng anh đã không đến. Mình nghĩ nếu hôm đó anh đến mình sẽ thêm nghị lực để sống cuộc sống xa anh, nhưng không biết nếu hôm đó anh đến mình có đủ nghị lực để đi không? Anh không đến, quyết tâm dứt khoát để mình đau đớn mà đi, như vậy có quá nhẫn tâm với mình không? 1 cô bé lúc đó vẫn còn quá nhỏ, quá mỏng manh và ngây thơ liệu như vậy là quá tàn nhẫn?

Mình không biết, lúc mới sang mình thực sự đau khổ, quá đau khổ, cuộc sống mới, môi trường mới, văn hóa mới, tiếng nói mới thực sự quá lạ lẫm với mình.

Nhiều lúc cảm tưởng mình như vỡ vụn ra, vỡ vụn vì nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ anh.

Bao nhiêu đêm mình đọc đi đọc lại nét chữ anh viết lên quyển truyện tặng mình, vuốt ve cánh hạc giấy a gấp cho mình mà nước mắt rơi ướt gối, bao đêm ngắm nhìn nét chữ thanh mảnh của anh, ngắm nhìn khuân mặt anh trong bức ảnh sticker nhỏ anh và mình chụp chung mà thầm ước lúc này có anh ở bên, tự hỏi không biết giờ này anh ở nhà thế nào, có còn yêu mình không?

Nhưng thời gian là phương thuốc thần kỳ có thể chữa lành mọi vết thương, tuy còn có sẹo nhưng những vết sẹo đó với mình mãi mãi là nhưng dấu khắc đẹp, như những hình xăm tô đẹp cuộc đời mình.

Sau 3 năm học đầu tiên, lần đầu mình về nước. Bố mẹ cũng hay sang chơi, với lại cũng một phần do trốn tránh nên phải đến tận 3 năm, khi vết thương lòng đã nguôi ngoai mình mới dám về nước. Về nước, bước chân ngẫu nhiên vô định đưa mình qua Xuân Đỉnh, đứng trước cánh cổng gỗ im lìm trước nhà anh, mình cất tiếng gọi. Vẫn nhớ, mình thực sự muốn gặp anh. Đã bao lần mình gọi anh, buzz anh trên Yahoo bao lần nhưng vô vọng, lần này về nước mình muốn gặp anh, muốn hỏi anh rất nhiều điều, dù muộn hay không?

Có 1 chị ra mở cửa:

– Em hỏi ai?

– Em chào chị, em hỏi anh T. trước ở đây ạ, không biết…

– À, e là bạn nó à? Chị là chị của T, nó chuyển đi lâu rồi. sao e không gọi điện cho nó.

– Chuyển rồi ạ?

– ừ, số nó đây: 09….

Nghe chị đọc, vẫn số điện thoại cũ của anh, tôi vẫn chưa thể quên được. Những con số đó đã bao đêm mình lần bấm trong đêm, trong tuyệt vọng và trong nước mắt.

– Vâng để e gọi ạ. Thôi xin phép chị, em về ạ.

– ừ. Chào em. Có cần nhắn gì k?

– dạ không ạ.

Anh vẫn dùng số điện thoại cũ. MÌnh định gọi cho a ngay, song lại thôi. Gọi làm gì khi chỉ vài ngày nữa mình lại qua lại bên kia, biết bao h mới quay lại khi mình định học lên tiếp. Gọi làm gì khi biết h anh liệu còn có nhớ đến mình không? Biết đâu h này a đã có người mới, 3 năm rồi mà, như mình bên kia cũng đã bắt đầu mối tình mới rồi đó thôi.

Trở lại Anh, mình muốn chôn chặt mối tình đầu lại, mãi mãi coi đó là một kỷ niệm đẹp của mình, sống với cuộc sống mới và cầu chúc cho anh cũng hạnh phúc và tìm được tình yêu mới.

Một lần mình tìm thử anh trên Fb, search thử tên anh, rồi số điện thoại, ra luôn anh. Anh ít cập nhật lắm, vẫn là anh đây, vẫn khuôn mặt đấy, ánh mắt đấy, anh có vẻ ổn, trông rắn rỏi nam tính hơn. Anh cũng đã có bạn gái mới, chị ấy thật xinh, nhìn cũng có nét giống mình (mình thấy thế), anh chị vui vẻ hạnh phúc lắm, mình cũng thấy thật mừng cho anh, thấy anh cười mình cũng thấy hạnh phúc lắm.

Mình cứ thế, chỉ âm thầm theo dõi anh, chồng mình nhiều lúc thấy mình vào fb anh rồi cười có hỏi nhưng mình chỉ bảo là 1 người bạn cũ, mình không muốn kể, không phải là sợ chồng mình ghen hay sao mà đơn giản mình chỉ muốn giữ anh cho 1 khoảng của riêng mình. Nhưng một người nhạy cảm như chồng mình và từ lâu đã được bố mẹ mình kể nên có lẽ cũng biết anh là ai, nhưng chồng mình luôn tôn trọng và không hỏi han gì nhiều. Mình luôn yêu và khâm phục chồng vì lẽ đó.

Rồi cái ngày anh thông báo sắp lấy vợ, lúc này mình cũng đã có gia đình và có cu Bin, khi đọc được tin đó, mình cũng nhói lên 1 chút, nhưng nó rất nhanh qua mau, mình thực sự vui mừng, vui mừng cho anh, cuối cùng anh và chị cũng đến được với nhau. Nhìn anh rạng rỡ trong bức ảnh cưới, nước mắt mình hình như cũng lăn, nụ cười rạng rỡ của anh giống hệt với nụ cười của anh nhiều năm trước, nụ cười của anh trong bức ảnh nhỏ mình vẫn mãi mang theo.

Lần này về VN, mình muốn gọi hẹn gặp anh, lần trước đã không gặp được. Lần này mình muốn gặp ôn lại 1 chút kỷ niệm với anh, gặp mặt như 2 người bạn tốt phương xa, nhưng lần lữa mãi mình vẫn chưa gọi.

Những ngày đầu tháng 6 năm nay nóng khủng khiếp, tối mai mình và gia đình sẽ bay, những ngày về mình đã gặp được nhiều người quen cũ, có người biết cả mình và anh, nghe được vài chuyện của anh trước và bây giờ. Cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, số anh mình biết vẫn không đổi, những con số đó mình vẫn luôn ghi nhớ trong đầu, nhưng vẫn chưa đủ dũng khí để bấm những phím số.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28Next page
Back to top button