Nghĩ lại lúc đó tôi hâm thật, ờ cùng nhà trọ có 2 thiên thần xinh tươi đều có tình cảm với tôi mà tôi lại chẳng có ý gì, chỉ coi như em gái. Lúc này lại đi bỏ 2 mối tình cảm trước mặt trông ngóng vào cái tình yêu sét đánh tận đẩu tận đâu, chưa có tí % khả thi nào cả. Nghĩ lại ngu vãi đái. Hai em đều xinh tươi giỏi giang vãi, tính cách mỗi người một vẻ mười phân vẹn cả mười, người hiền dịu nhu mì, người cá tính đáng yêu, sau này so sánh với Hiền thì đúng là kẻ 9 người 10, chẳng hơn kém nhau là mấy. Âu cũng là số phận, lúc đó mình mà có thuật phân thân ra làm 3 người, mỗi người tán 1 em thì tuyệt
Về nhà thì thằng Mạnh nằm bết thật, qua hôm nay cả tôi và nó đều thấy cu cậu hết cửa tán em Ngọc, tôi cũng không kể vụ tôi với em Ngọc vừa đi dạo ngoài ngõ với nhau cho cu cậu biết làm gì. Chỉ bảo nó là cứ từ từ, mưa dầm thấm lâu không việc gì phải vội, nó lè nhè lèm bèm trong cơn say gì mà bố đéo thèm nữa hay đại loại thế tôi cũng không nghe rõ
Hôm sau đi học mọi việc vẫn như bình thường, tôi hỏi con Hoa ngốp xem đã có số điện thoại em Hiền cho tôi chưa, con này vẫn cứ ậm ừ bảo chưa có. Tôi mới hạ sắc lệnh cho nó đến ngày mai phải đưa số cho tôi gấp nếu không sẽ biết tay tôi. Biết tay kiểu gì thì tôi cũng chưa nghĩ ra. Nghĩ mày không cho thì ông vào ký túc gặp Hiền hỏi trực tiếp, cần qué gì mày.
Tối về thằng Mạnh đi uống rượu với mấy thằng bạn cấp 3 của nó, nó rủ tôi đi cùng nhưng tôi bận vào ký túc học nên không đi
Đến nơi, tôi bảo thằng Linh vào thám thính cho tôi xem có em Hiền trong phòng con Hoa bò không, nếu có thì tôi với nó sẽ vào hỏi bài con Hoa bò và lân la nói truyện với em Hiền, không có thì 2 thằng đi đá Pes.
– Sao lần nào cũng là bố vào trước thế?
– Mày giúp tao đi Linh, mày vẫn biết tao nhát gái lắm mà.
– Mẹ, vào song làm đéo gì nữa.
– Thì tao với mày hỏi bài con Hoa, thể hiện là 2 sinh viên gương mẫu chăm học với em nó trước, ấn tượng đầu hơi bị quan trọng đấy.
– Mịa, nhưng đã biết đéo gì đâu mà hỏi bài, đề cương tao đã đọc được chữ nào đéo đâu.
– Chú lười học vãi, anh đọc rồi để tí vào anh thể hiện cho.
Buổi sáng ở nhà tôi đã lôi đề cương ra đọc 1 lượt thật, vừa sợ tăng ca nên phải học vừa cũng muốn không dốt quá trước mặt em Hiền. Nhưng đọc được 1 tí đã buồn ngủ díp cả mắt, nên nhớ mang máng được mỗi trang đầu, lúc thằng Linh chui vào phòng con Hoa tôi cũng phải mang đề cương ra xem lại chút để tí còn có cái mà chém gió.
Thằng Linh đi vào loáng cái đã ra ngay.
– Không có ở đây nhé, con Hoa ngốp cũng bảo là lần sau học hành thì ra giảng đường không vào phòng nó chật chội nhé. – ừ, không có thì thôi, tao với mày đi đá PS…
Tối đó tôi lại bị thằng Linh vùi dập cho 1 trận tơi bời hoa lá. Về nhà đã gần 11h, thằng Mạnh đi uống rượu vẫn chưa về. Trời nóng vãi chưởng, trước khi đi ngủ tôi phải đi tắm cái cho mát. Tắm song đang nằm nghịch linh tinh thì có tiếng cạch cửa, chắc là thằng Mạnh đi chơi về. Tôi thấy tiếng bước chân xiêu vẹo của nó lên tầng 1, lên tầng 2, lên tầng 3 rồi dừng lại đéo thấy đi tiếp nữa. Rồi bỗng có tiếng con gái hét lên A A A A A A… gào to lắm, tôi trên tầng 4 nghe mà giật hết cả nảy.
Tôi chạy từ tầng 4 xuống thì a Tuấn cũng chạy lên. Đến tầng 3 thì thấy thằng Mạnh đang gục đầu vào trong nhà vệ sinh tầng 3 gọi tên em Huệ, bãi nôn lênh láng từ đầu nhà vệ sinh kéo dài đến tận bồn cầu. Bên trong là em Ngọc đang đứng, mắt trợn trừng, người ướt sũng và không có 1 mảnh vải che thân. À, nhầm, có cái khăn tắm rộng che phủ từ ngực xuống đùi. Em Huyền cũng đứng như trời trồng ở trước cửa phòng.
– Có truyện gì thế? Anh Tuấn hỏi.
– Em…. em….. đang tắm thì đột nhiên anh Mạnh… anh Mạnh mở cửa xông vào vào rồi nôn ọe hết ra đây….
Em Ngọc lắp bắp trình bày rồi khóc rưng rức.
Hóa ra là ông tướng Mạnh đi uống rượu về say quá, lên tầng 3 đến phòng tắm ngay chỗ cầu thang không biết có biết đấy là tầng của Ngọc với Huyền không hay lại tưởng phòng mình rồi, cứ thế nhắm mắt tông cửa vào, cái cửa buồng tắm tầng 3 bị hỏng từ trước, không chốt trong được nên mở cái là bung ra ngay. Ông tướng Mạnh xộc vào thấy tấm thân nõn nà đang phơi mình trong đó, cu cậu không chịu được ọe luôn ra đấy rồi gục mặt vào bồn cầu. Em Ngọc vừa bất ngờ, vừa sợ, vừa xấu hổ kêu toáng lên vớ cái khăn che chắn rồi cứ nhè lưng với đầu thằng Mạnh mà phang cái gáo nhựa vào. 1 lúc anh Tuấn với tôi chạy lên chắc mới hoàn hồn mà buông tha cho nó.
Thằng Mạnh chắc vừa ngại vừa say nên đơ luôn, tôi hết lời xin lỗi em Ngọc hộ nó rồi cũng cố dìu thằng Mạnh lên phòng nằm.
– Ê mày, có sao không đấy?
– Không? Em Ngọc thế nào?
– À, hóa ra vẫn tỉnh táo biết đấy là em Ngọc hả, sướng nhất chú nhé. Thôi nằm đây để anh xuống xem tình hình thế nào.
Bỏ nó nằm đấy, tôi xuống tầng 3 xem tình hình em Ngọc thế nào. Lúc này Ngọc đã quần áo chỉnh tề ngồi trên giường thút thít khóc, em Huyền ngồi bên cạnh, anh Tuấn cũng trong phòng mặt ngắn tũn, tình huống đúng là vừa buồn cười vừa đáng thương lại vừa đáng giận. Buồn cười chắc là tôi với ông tuấn buồn cười, thương là thương em Ngọc tấm thân gìn giữ bao nhiêu năm nay bị thằng say rượu nhìn thấy, chẳng biết thấy được gì nhưng mà cũng mất trinh mắt, ông tướng Mạnh thì đáng giận quá, xem mảnh mà đéo thèm rủ anh em.
Đúng mười lần sinh nhật đã trôi qua kể từ ngày được ngắm sen quê anh. Năm nay nhân tiện ông bà ngoại sang mình cũng đưa cu Bin về Việt Nam chơi luôn. Mình thì công việc thu xếp được nhưng chồng thì không nên 2 mẹ con về trước, bố cu Bin sẽ về đón sau.
10 năm bên kia, mình mới về thăm nhà được 3 lần, 3 năm 1 lần, cảnh vật thay đổi từng ngày, phố phường đã khoác lên mình những chiếc áo mới, khung cảnh đổi thay, con người cũng đã khác, người còn người mất nhưng những kỷ niệm vẫn còn nguyên đây.
Gửi cu Bin cho ông bà ngoại, mình muốn được 1 mình dạo phố, muốn được 1 mình yên tĩnh đắm chìm lại trong những kỷ niệm đã qua. ĐƯờng phố thay đổi nhiều quá, đường Xuân La, đường Lạc Long Quân đã to và đẹp hơn rất nhiều, nhưng con đường rẽ ra hồ Tây vẫn còn nguyên đấy. Hồ Tây nơi gắn với nhiều kỷ niệm đẹp của mình và anh, nơi mình và anh vẫn đứng cùng nhau ngắm ánh chiều tà buông trên hồ nước gợn sóng, hồ Tây vẫn thế, vẫn bao la rộng lớn, vẫn những hàng dương, vẫn những con đường. Đứng nơi đây, mình như trẻ lại, trẻ lại làm cô học sinh cấp 3 ngây thơ ngày nào, trẻ lại đứng nép mình vào anh, rụt rè giấu mặt mỗi khi có ánh mắt mọi người nhìn vào lo sợ gặp người quen. Mình như trở lại là cô học trò nhỏ, e ấp ngây thơ trao cho anh nụ hôn đầu khó quên tại chính nơi đây.