– Dạo này cứ thấy anh là lạ.hi. Huyền mở lời trước.
– Có gì lạ đâu em, anh vẫn thế mà?
– Hôm trước em nhắn tin rủ a cuối tuần đi lên Hồ Gươm chơi, không thấy anh nhắn lại?
– À ừ, cuối tuần a bận mất rồi, quên mất chưa bảo với e.
– Thế bao h anh dỗi ạ?
– Dạo này a cũng bận lắm, chưa biết lúc nào rỗi đâu, cuối kỳ sắp thi mà, chắc bọn e cũng thế chứ.
– Vâng….
Im lặng.
– Anh này, truyện của chúng mình….
Em bỏ lửng câu nói, tôi cũng lặng im, tất cả lại chìm trong im lặng.
– Huyền à, mình đi dạo tí đi.
– Không, e không muốn đi dạo bây h. Anh không thích em đúng không? Anh không có tình cảm với em đúng không? Huyền nói nhỏ, nhỏ lắm, nhưng tôi nghe rất rõ, từng lời em nói rót thẳng vào tôi.
– Anh xin lỗi…
– Anh không có lỗi gì cả, không có lỗi gì cả. Thời gian, anh hãy cho em thời gian, thời gian sẽ làm anh quên cô ấy, lúc đó e sẽ có cơ hội phải không anh?
Nói những lời này, có lẽ Huyền đã phải thu hết cam đảm, việc tỏ tình đâu phải là chuyện đơn giản, nhất là với 1 cô gái. Nhưng có lẽ Huyền đã nhầm, e nhầm giống như tôi cũng nhận định nhầm lúc đầu, vẫn tưởng tôi còn đau buồn về mối tình đầu nên chưa sẵn sàng đón nhận tình yêu mới.
– Không, không phải như em nghĩ đâu.
– Đúng mà. Chắc anh vẫn luôn nhớ đến cô ấy phải không? Hãy cho a cơ hội ở bên anh nhé, e muốn ở bên chăm sóc anh.
– Đừng Huyền, anh không xứng đáng đâu em.
– Đáng mà, huhu – Lúc này e đã bật khóc – anh là 1 người tốt, biết đi đâu tìm một người tốt như anh chứ. Nhớ người cũ có gì sai chứ, trọng tình cảm có gì sai chứ, a cứ như thế đi, e chờ được mà.
– Anh…
– Anh suốt ngày nhớ cô ấy cũng không sao cả, hãy cho e được 1 lần thay thế cô ấy. anh T, em yêu anh, thực sự yêu anh. E đã yêu anh ngay từ lần đầu gặp anh, càng yêu a hơn lúc anh chăm sóc cho em, a đã gạt đi nỗi buồn trong e, làm e thấy cuộc sống đáng yêu hơn. Anh T, e yêu anh, hãy cho em cơ hội.
– Tình yêu không đơn giản như em nghĩ đâu. Thực sự a chỉ coi e như e gái của a thôi, a không lừa dối em và chính bản thân a được.
Nghe em nói tôi cũng đau lòng lắm, nhưng thực sự tôi không muốn lừa dối em, trái tim tôi không thể ép nó phải yêu em được. Lúc này em khóc ghê lắm, nước mắt chảy ướt hết má, tôi lại gần muốn đưa tay gạt nước mắt cho em song lại thôi, thấy tôi bước lại gần, e nhoài tới ôm chặt tôi nức nở. Tôi cứ để yên cho e ôm, nước mắt em rơi ướt hết 1 vạt áo tôi.
Em cứ ôm tôi một lúc lâu.
– Anh T, a tốt thật, bao h ai được làm vợ a sẽ rất hạnh phúc.
– A chỉ là 1 thằng ngốc, 1 thằng ngốc khù khờ trong tình cảm, suốt ngày ăn mày dĩ vãng thôi.
– Hi. E vẫn còn cơ hội chứ anh?
– Thôi mình đi về đi em, không các bạn chờ.- tôi không trả lời câu hỏi của em.
– Kệ chúng nó, em muốn được ôm anh thêm 1 lúc nữa, nếu được em muốn giữ lại giây phút này để khi nghĩ lại nó sẽ mãi sưởi ấm cuộc đời em…..
Lúc tôi quay vào nhà thì nhà cửa cũng đã dọn dẹp song, Huyền chắc buồn nhưng em cũng không nói gì, lẳng lặng dọn dẹp nốt rồi lên nhà, tôi cùng Ngọc ra đầu ngõ tiễn mấy em gái ra về.
– Chết nhá, anh với Huyền vừa thủ thỉ đi đánh lẻ nhé. Lúc quay về còn có 2 đứa Ngọc trêu tôi.
– Này này, mới uống có tí nào mà đã say thế á? Lẻ mới chẵn gì đâu chứ.
– Hi. Chuyện anh với nó thế nào rồi? bao h công bố đây?
– Có gì đâu mà công bố em. Anh với Huyền chỉ là bạn thôi, anh coi Huyền như em gái thôi.
– Anh làm thế có được không? Em thấy con Huyền…
– Anh vừa bảo Huyền rồi, chắc cách đối xử của anh làm Huyền hiểu nhầm, chắc anh phải xem lại.
– Có gì đâu anh. Mà anh tốt thật đấy.
– Em khen nữa anh nổ mũi lăn đùng ra đây đấy.hi
– Hi,e nói thật mà anh. Hay em yêu anh nhé.
Ngọc đang nói cái gì đây không biết.
– Anh T, em cũng thích anh đấy.hihi
– Em say quá rồi đấy Ngọc ạ. Vào đây anh mua cho e 1 que kem ăn nhé.hihi
– Hihi. Uống 1 ít e cũng thấy lâng lâng thật. mà vừa nãy vụ bát rượu, e cảm ơn anh nhé.
– Hôm nay a cũng đang thèm uống rượu mà. Thôi, kem đây, ăn đi cô.
Tôi dúi vào tay em que Merino Chanh Muối, e một que, tôi một que. Vị kem thanh thanh, mát lẹm làm tinh thần thư thái hẳn.
– Kem ngon quá anh ạ. E chưa bao h ăn vị này, sợ nó chua, ăn kem mà ăn chua thì chán lắm, không ngờ ngon thế.
– Hihi. ừ, anh thích kem này lắm, lần nào ăn cũng ăn vị này.
– Anh T trước h yêu ai chưa?
Trên đường về Ngọc hỏi tôi. Tôi ngồi xuống ghế đá trong khu dân phố gần đấy, câu hỏi của em làm tôi hơi chạnh lòng. Em cũng ngồi xuống cạnh tôi, trời cũng không còn sớm, trên khu tập thể mọi người hầu như cũng đóng cửa tắt điện hết, ánh đèn đường vàng vẫn bật, leo lét soi sáng hai chúng tôi trên ghế đá. Tự nhiên hôm đấy tôi lại muốn bộc bạch lòng mình, hôm đó tôi kể cho em nghe mối tình đầu của tôi và Minh.
Em ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe, chắc do câu truyện của tôi thu hút cảm động lắm nên tôi thấy em lặng đi, hình như còn rơm rớm nước mắt Nghe song Ngọc khen y như các bạn trên này vẫn khen tôi:
– Mối tình đầu của anh đẹp nhưng sao buồn thế! Em mà như thế này chắc em buồn chết mất.
Mới nghe chuyện của tôi mà đã thế chắc em Ngọc mà được nghe các Pro trên này kể truyện tình chắc em khóc hết nước mắt mất. Lúc đó tôi định giới thiệu em vào diễn đàn của mình đọc để tăng thêm kinh nghiệm sau này đỡ bỡ ngỡ song lại sợ e tôi hiền lành giới thiệu vào đây khác gì dâng dê vào miệng sói nên lại thôi (đùa tí chứ đợt đấy tôi cũng chưa biết truyện trong này hehe
– Hihi. Mà a thấy cô cũng lắm vệ tinh ghê nhỉ, vừa nãy sơ sơ đã 4, 5 anh.
– Mấy ông hâm đấy. – nghe nhắc lại truyện vừa nãy có lẽ Ngọc cũng không thích- em có mời đâu, tự nhiên mò đến đấy chứ.
– Được nhiều người yêu quý càng thích chứ sao. Anh mà được nhiều bạn bè yêu mến đến chơi thế anh thích lắm.hihi
– Nhưng mà em không thíchhhhhhhhhhhh. Người em thích thì lại không thích emmmmmmm.
Ngọc kéo dài 2 tiếng cuối nghe rất đáng yêu.
– Thôi, muộn rồi, về đi cô. Cái gì đến sẽ đến thôi. – không muốn động đến vấn đề này tôi đứng dậy rủ em về.
– Đúng là đồ nhát gái. – có vẻ không bằng lòng lắm, Ngọc nó với theo tôi.
– Gì. Dám nói anh thế à? – Nghe thấy thế tôi quay lại cũng giả vờ dơ nắm đấm lên trêu em.
– Đâu, em nói gì đâu, em xin lỗi.aaaaaa
Ngọc thấy vậy cũng giả vờ chạy trốn tôi về phía nhà.
Nghĩ lại lúc đó vui lắm các bạn ạ. Ngồi vừa nghĩ lại vừa mổ cò mà tôi đang cười tủm tỉm như thằng hâm này.