– đấy, có 2 đứa mới tiện nói truyện chứ, Hoa thích ăn gì cứ gọi nhé.
Được lời như cởi tấm lòng, menu có 12 món thì nó gọi đến 13 đĩa, rồi bắt đầu vừa ăn vừa đưa ánh mắt hình viên đạn ra soi tôi. Trong khi tôi đang đần mặt ra, mặt méo xẹo tính toán số lượng đồ nó vừa gọi, nhân với giá tiền rồi chia xem mình sẽ phải ăn mì tôm bao nhiêu bữa để bù lại nó đã táng song 1 hộp sữa chua, ăn song cái bánh rán, đang tiếp tục nhấm nháp đĩa xoài rồi hỏi tôi:
– sao có truyện gì? Nói nhanh trong khi thức ăn còn chưa tiêu hóa hết.
– à Hoa này, tớ hỏi truyện này cậu phải nói thật nhé.
– ừ, thật, mà nói luôn, tao chưa yêu ai đâu nhé, muốn tán cứ việc.hehe
Mẹ, đúng bản chất gái GT, đéo ai hỏi việc đấy.
– cái đấy tớ biết, nhưng tớ không hỏi truyện đấy. Tớ muốn hỏi cái bạn phòng cậu đeo kính, mặc áo phông hồng, buộc tóc cao ngồi ở giường gần giường cậu ý.
Mặt con Hoa trầm tư lắm, giả bộ đăm chiêu suy nghĩ, thỉnh thoảng còn lúc lắc cái đầu.
– bạn nào nhỉ, sao tao không nhớ?
Đm, biết thừa còn giả vờ với bố:
– Cô ơi, chuẩn bị cho cháu 1 túi xoài dầm cầm về ạ. Tôi gào lên với bà bán cantin.
Con Hoa tinh như cún, thấy thế cái phọt ngay:
– À à, nhớ rồi, nhớ rồi, đúng vừa nãy có thấy.
– Đấy, tớ hỏi bạn ý đấy. Tên là gì thế?
– Hihi. Đúng là có thấy, nhưng không phải phòng tao.
– Thế à? THế ở phòng nào đấy?
– Tao không biết phòng nào.
Mịa vừa này vào phòng thấy mày nói truyện thân thiết thế h lại bảo không biết phòng nào là sao?
– Hoa cố nhớ lại đi, nhớ xem bạn đấy ở phòng nào? Để tớ lấy thêm hộp sữa chua nữa vừa ăn vừa nhớ nhé?
– Chắc phải thế mới nhớ được thật đấy.
Mịa, biết là ải này vất vả nhưng không ngờ vất vả đến cỡ này.
– Hoa nhớ ra chưa?
– ừ, nhớ rồi,hehe. Không phải ở trong ký túc, nhà ở Hà Nội và Ký túc chơi thôi, bạn cùng lớp với cái Trang phòng tao.
– Tên là gì thế?
– Bạn cái Trang mà, phải hỏi cái Trang chứ, sao lại hỏi tao? Nhỡ tao nói ra cái Trang về chửi tao thì sao?
– Có mỗi cái tên thôi mà, tí nữa về ngoài túi xoài ra cầm thêm hộp sữa chua cho cái Trang nữa nhé.
– ừ, thế chắc là được đấy. Tên là Hiền nhé….
Như kiểu lúc đó sữa chua và xoài mới đến được dạ dầy của nó nên nó mới bắt đầu phun cho tôi 1 tràng thông tin về Hiền.
Hiền học cùng lớp với cái Trang phòng con Hoa, chắc cũng thân nhau nên hay vào Ký túc chơi lắm. Con gái học kỹ thuật nhưng mà xinh lắm, trước làm mẫu ảnh cho H2T nhưng giờ không làm nữa, có rất nhiều vệ tinh ở trong lớp và trong trường theo đuôi, vào ký túc chơi mà các anh ký túc cũng năng đi qua phòng con Hoa hỏi lắm, lúc thì hỏi mượn cái lọ, lúc lại hỏi mượn cái chai. Đi ở sân trường thì cũng thu lại hết mọi ánh nhìn, thằng đi qua gặp hiền lành thì mải nhìn đến ngã gẫy cả cổ, bạo dạn hơn 1 tí thì buông lời trêu trọc, còn bản lĩnh đầy mình nữa thì sẽ chạy theo làm quen. Nhưng mà Hiền kiêu, kiêu lắm, không bao h thèm đáp lại, cũng chẳng chơi bời bỡn cợt với bất cứ ai. Ở trường chỉ chơi với mấy đứa con gái cùng lớp, trò truyện với mấy đứa con trai cùng lớp nhưng đều chặn hết mọi ý đồ định tấn công của đối thủ, nghe kể ban đầu em chơi thân với 1 bạn trai trong lớp, nhưng chỉ cần em phát hiện ra đối phương có ý đồ với mình là e lập tức xa cách, tránh đối phương như tránh tà, gần như xua đuổi hắt hủi làm cho đối phương hoang mang không biết mình đã làm gì.
– Thôi, đừng mơ nữa em ạ. Chú có mà xếp hàng đến tận sông Hồng cũng không đến lượt.hehe. Chị lên phòng đây.
Mịa cái con Hoa ngốp, ăn bao nhiêu của bố, 1 câu an ủi cũng không có, khi về lại còn phán thêm câu xanh rờn như thế kia. Xin số e Hiền thì không cho, còn bảo phải về hỏi ý kiến. Cầu cho ăn nhiều tối nay mày đau bụng chết mẹ.
Đi về nhà, tôi gặp cái Ngọc đang đứng dưới tầng 1, đang tránh mặt Huyền nên tôi cũng không trò truyện nhiều mà định đi lên tầng luôn.
– Anh T mới đi chơi về à?
– Đâu có, a đi học đấy chứ. Tôi cãi ngay.
– Hihi. Vâng, mà anh ơi, mai sinh nhật e, tối mai anh ở nhà xuống chúc mừng e nhé. K được thiếu a đâu đấy….
Tối hôm đấy tôi bắt mình phải nhìn nhận lại tình cảm thực sự của mình hiện tại, suy nghĩ về Minh, về Huyền và về Hiền. Nằm trên giường, bên cạnh là thằng Mạnh lạch cạch với cái máy tính, tôi muốn lên tầng 5 quá nhưng sợ giáp mặt Huyền trên đó nên thôi. Mấy tuần nay tôi thực sự tránh mặt Huyền, em nhắn tin hỏi thăm tôi cũng chỉ trả lời nhát gừng, tin được tin mất. Tôi đã quyết là sẽ không thể đón nhận tình cảm của Huyền dành cho mình được, nhưng vẫn cứ dùng dằng chưa nói. Ngày mai sinh nhật Ngọc chắc chắn sẽ không tránh được, lúc đó tôi sẽ nói rõ cho Huyền biết, mong rằng em sẽ hiểu.
Hôm sau, tôi rủ thằng Mạnh đi mua quà chung tặng sinh nhật cho e Ngọc nhưng nó bảo muốn tặng quà riêng – đang tán có khác. Buổi chiều về sớm, qua chùa Láng mua tặng Ngọc 1 cái áo phông trắng có hình trái tim ở giữa, Ngọc trắng, vòng 1 cũng căng, mặc cái áo tôi mua chắc đẹp phải biết. Tối đến mấy đứa bạn Ngọc cũng đến, trai gái đủ cả, mấy em gái xinh tươi nhí nhảnh, mấy cậu thì quần áo là lượt nước hoa thơm lừng, cậu nào cũng mang bó hoa rõ tươi, nghe giọng tôi đoán chắc cũng nhăm nhé tán tỉnh Ngọc đây, ngồi cùng nhau mà cậu nào cũng gườm gườm cậu nào, tôi nhìn thấy buồn cười lắm.
Mạnh sói hôm nay cũng cắt tóc cạo râu tắm rửa bảnh chọe lắm, hoa quà đủ cả, hôm qua lúc nằm nghe mang máng nó bảo thời cơ đã chín muồn tối nay sẽ tỏ tình, được ăn cả ngã về không, đánh bài ngửa luôn. Mạnh sói lườm lườm mấy cậu kia như đấu sĩ đang đánh giá đối thủ trước khi vào trận chiến, tôi ngồi gần nó mà cũng thấy căng thẳng lây.
Kể ra cũng lạ, tính ra hôm đấy nam thì ngoài tôi với anh TUấn thì 3 cậu bạn Ngọc với thằng Mạnh là 4 người còn lại hình như ai cũng đang tán em Ngọc, chả hiểu em mời khách kiểu gì lại nhốt chung mấy quả bom nổ chậm này vào cùng 1 chỗ như thế này. Tí nữa rượu vào không biết có sảy ra cơ sự gì không? Nhìn thằng Mạnh rồi đánh giá mấy đấu thủ còn lại tôi thấy nếu mà có đổ máu thì chắc chắn thua thiệt thuộc về ông Mạnh nhà này, mấy cậu kia nhìn đều có vẻ to con là người ưa thích thể thao chứ không kiểu lèo khèo mê game lười vận động như Mạnh sói.
Em Ngọc hôm nay mặc cái váy trắng, bó, khúc nào ra khúc nấy. Chiều dài thì ngắn hơn đầu gối 1 đoạn, đùi trắng cứ phơi hết ra nhìn phê lắm. Tôi huých huých thằng Mạnh ngồi bên cạnh, bảo: