Buổi trưa hôm ấy là lần đầu tiên mà Nguyễn thị Diệu Phương, lớp trưởng gương mẫu của 12A1 trường phổ thông trung học Phú Nhuận trốn học. Cô bé lấy cớ đau đầu xin nghỉ hai tiết cuối để đạp xe thẳng về nhà. Từ nhiều ngày nay mẹ đi vắng, Diệu Phương đã phải vừa học vừa lo cơm nước hầu hạ một người chị tàn tật khó tính nên hôm nay thật sự nghe kiệt sức.
Thật thì Diệu Thanh, người chị tàn tật của Phương, chưa hẳn đã hoàn toàn tàn phế. Bị một tai nạn xe đò trên tuyến đường SG-Long Xuyên cách đây năm năm cắt cụt hai bàn chân, Thanh vẫn cố gắng sống và làm việc gần như một cô gái bình thường. Nàng kiếm được hợp đồng thêu máy gia công tại nhà, ngoài ra còn học thêm Anh văn, dự trù xin thêm việc dịch thuật sách mà ông giáo Thịnh bạn mẹ Phương có lần đã giới thiệu. Cái gắt gỏng khó ưa của Thanh, cũng dễ hiểu, đã đến từ việc một cô gái trẻ cả ngày phải ngồi trên xe lăn quanh quẩn trong nhà, không người yêu không cả bạn bè. Không có ngày nào mà Diệu Phương thoát khỏi những cơn la mắng liên miên của cô chị.
Mới sáng nay thôi, đang tìm cách dắt xe đạp ra cửa, Diệu Phương đã bị cái giọng chua ngoắt của Thanh gọi giật lại : « Con bé mày đùa với tao đó hả ? Đứa nào vất cái áo nhỏ ngoài phòng khách thế này ? Bộ không biết hôm nay nhà có khách hả ? Mày có dẹp ngay đi không hay chờ tao xách chổi ra nựng cho mấy cái ? Đồ cái thứ con gái gì mà… » Gương mẫu ở trường thôi, chứ về nhà thì bé Phương bê bối có hạng. Ngày thường thay quần áo vất bừa bãi trong nhà đã có mẹ dọn dẹp cho. Hôm nay mẹ vắng nhà, lại sợ trễ học, quả thật bé thay quần áo trong phòng khách đã bỏ quên chiếc áo lót trên ghế nệm… Diệu Phương giận dữ quay vào nhà, nghĩ bụng : « Khách khứa gì hôm nay ? ngoài thầy Lãm dạy Anh văn và bà Sương đi thu hàng thêu máy ? » Phương không thèm dẹp, chỉ lượm cái áo lót nhỏ xíu màu hồng nhét xuống dấu dưới nệm ghế. Bà Thanh có phát hiện ra… thì mặc kệ bả, mặc kệ cả ông Lãm với bà Sương !
Khi Phương về tới nhà đã hơn 11 giờ trưa. Vừa bước chân vào phòng khách cô bé đã ngẩn người vì cảm giác một sự khác thường. Nhà cửa sao có vẻ bề bộn bừa bãi là lạ sao ấy ? Người khó tính ngăn nắp như Diệu Thanh có bao giờ cho phép đồ đạc nằm ngổn ngang trong phòng như thế ? Mấy bịch hàng thêu chờ giao bà Sương nằm ngả nghiêng nơi cửa vào bếp, rơi cả vải ra ngoài. Quyển sách Anh văn quý báu của Thanh đang nằm mở tung các trang dưới đất… Và trên bàn, bên cạnh vở Anh văn và bút là… Phương há hốc mồm, trợn mắt. Thôi chết rồi ! là chiếc áo lót nhỏ xíu màu hồng mà sáng nay cô bé đã dấu kỹ dưới nệm ghế ! Ai lôi ra thế này ? Không xa đấy, nằm trơ trọi dưới đất là quần của Thanh, quần ngoài quần trong, bị vất lăn lóc, tả tơi, rách nát. Và trong hành lang tối tăm dẫn ra nhà sau, chiếc xe lăn của Thanh nằm ngã nghiêng… không người.
Phương nghe tim như ngừng đập, muốn kêu lớn tên Thanh nhưng chưa kịp mở miệng ra đã nghe như có tiếng ai kêu khóc phía nhà trong…
Nửa như tiếng tỉ tê khóc của đứa trẻ, nửa như tiếng rên của mèo cái khi đêm khuya được mèo đực ôm ghì trên nóc nhà… Phương rùng mình, sợ đến tê dại, cố thu hết can đảm bước vào nhà trong. Cô bé đứng khựng lại như bị sét đánh trước cửa phòng Thanh.
Hai chân cụt của Thanh là vật đầu tiên mà Phương nhìn ra trong bóng tối mờ mờ của căn phòng đóng kín cửa sổ. Chân Thanh cụt từ đầu gối trở xuống, chỉ còn hai phần đùi trắng muốt đang dãy dãy như trong cơn động kinh…
Phương mở lớn mắt nhìn, kinh hoàng.
Diệu Thanh đang nằm ngửa trên giường khóc thút thít, áo sơ mi ca rô màu hồng bị lật ngược đến cổ để lòi ra đôi vú tròn lẳng cũng trắng muốt y như hai đùi nàng. Phải mất hai mươi giây cho mắt quen với bóng tối Phương mới nhìn ra thêm nhân vật thứ hai trong phòng, để hiểu ra vì sao mà Thanh khóc.
Người đàn ông đang quỳ gối dưới chân giường úp mặt vào giữa hai đùi Thanh mà hôn say đắm… không ai khác hơn là thầy Lãm !
Cũng như Thanh, thầy đang nhắm mắt nên không phát hiện được sự có mặt của Phương nơi cửa. Bộ râu lởm chởm của thầy đang hòa vào chùm lông êm như nhung của Diệu Thanh. Thầy đang nút chùn chụt cái khe trinh nhểu nước, những cú quét lưỡi trên hạt le làm Thanh phải rướn người lên mà bật khóc. Không chỉ bú, Lãm còn đút một ngón tay vào thám hiểm lớp thịt da nóng hổi bên trong âm hộ, như thể muốn vuốt ve màng trinh… Thanh tê tái, quằn quại, muốn xỉu. Bất ngờ Lãm đứng thẳng lên, ưỡn người, giương ra cái khúc dương vật to lớn gân guốc chĩa thẳng vào âm hộ đang phập phồng hé mở của Thanh.
Cú thụt đầu tiên bị chận lại… không chỉ vì tiếng kêu đau đớn của Thanh, mà còn vì tiếng rú kinh hoàng của Diệu Phương đứng nơi cửa !
Phương rú lên rồi ôm mặt bỏ chạy.
Lãm giật mình quay lại. Gương mặt hiền hòa nghiêm nghị ngày thường của thầy nay trở nên dữ tợn như cướp biển. Thầy gầm lên giận dữ, xoay người muốn nhảy ra cửa tóm lấy Phương. Nhưng Thanh đã kịp níu lấy tay thầy kéo giật lại :
« Anh ơi… »
Trong lúc nhấp nhỏm trên nệm tìm cách giữ tay Lãm, một cú chống tay hụt làm cô gái tàn tật mất thăng bằng rớt khỏi giường. Cái té nhào này của Thanh đã cứu Diệu Phương. Lãm, chỉ còn một bước nhảy nữa là chụp được Phương, đã phải vội vã quay trở về với Thanh.
« Anh ơi, đừng bỏ em mà, mặc kệ con đĩ chó đó đi… »
« Ừ, anh không bỏ Thanh đâu. »
Khi bé Phương vừa chạy thoát vào phòng mình khóa chặt cửa lại… thì ở phòng bên cạnh thầy Lãm cũng vừa khóa cửa để bắt đầu phá trinh Diệu Thanh.
***
Diệu Phương khóa chặt cửa rồi ngồi co ro trên giường, nước mắt ứa ra. Trong đời chưa bao giờ cô bé lại bị một cú sốc mạnh đến thế. Thầy Lãm, người mà mẹ nàng và cả ông giáo Thịnh đều khen là còn trẻ mà nghiêm túc đạo mạo hiếm có, đã lộ nguyên hình quỷ dữ. Và bà Thanh không ngờ lại hư hỏng như vậy.
Điều mà Phương không biết được, ấy là tất cả chuyện này đã xảy ra chỉ vì lỗi của chính cô bé.
Sáng hôm ấy, giữa giờ học Anh văn, Lãm đã phải ngạc nhiên lôi ra cái vật cân cấn dưới nệm ghế chàng ngồi : một chiếc áo lót nhỏ xíu màu hồng ! Thanh nghe máu nóng dồn lên mặt, đỏ hết hai tai và gò má, phần vì mắc cỡ, phần vì giận bé Phương, ngượng ngập nói lí nhí trong mồm :
« Em xin lỗi thầy đừng giận, cái này là của con bé… »
Lãm không giận, chỉ bối rối. Chiếc áo nhỏ trên tay chàng còn ấm hương thơm da thịt con gái. Người thầy trẻ tuy không phải hạng trăng hoa, nhưng có chàng trai nào trong hoàn cảnh này mà còn giữ được bình tĩnh ? Chỉ trong chớp mắt, chàng đã mất đi cái vẻ nghiêm nghị thường ngày. Lãm nhìn Thanh chăm chăm, cười nhẹ nhàng, giểu cợt :
« Thật hả ? Chiếc áo dễ thương như thế này mà không phải của Thanh sao ? Thế… áo nhỏ của Thanh đâu ? »