Tôi thất kinh ra mặt, đâu ngờ dì thẳng tay như thế. Đành líu ríu bước theo dì. Dì lôi tôi ra giếng sau nhà, ra lệnh thẳng boong ; lột quần ra rửa cho sạch tao xem. Mày ương với ai thì được, chứ ương với tao có nước bị bẻ gãy mẩu gậy hồi nào không hay.
Khốn nỗi trước giờ có khi nào tôi tắm truồng trước mặt liền bà con gái nên tôi lúng túng làm sao. Dì chẳng oong đơ gì sất, áp ngay vào ấn tôi kẹt nơi thành giếng rồi phăng phăng tuột quần xà lỏn tôi ra.
Điếng cả người, nổi da trăn gờn gợn, nhưng tôi đâu dám chống cự. Thằng cu con của tôi đúng lúc này dở chứng ngỏng phắt lên thách đố mới kinh. Dì có vẻ cáu : mày còn muốn thách thức tao nữa hả.
Vậy là tiện tay dì tóm lấy cái lõi ngô, xoay một vòng, làm tôi nhăn cả măt : mày muốn nhìn, tao cho nhìn. Tôi còn chưa hoàn hồn thì dì đã lôi và xoắn thằng cu con làm cho nó nhừ tử.
Trời lành lạnh, tôi vừa run vì ở nơi trống, vừa bị dì hành nên bải hoải cả chân tay. Dì chẳng nói chẳng rằng cú cầm thằng em tôi mà thụt. Tôi đau nhói vì da qui đầu còn múm, nhưng tay dì nắm chặt quá tôi không sao cục cựa.
Dì cũng có vẻ chùn tay khi nhìn tôi mỗi lần dì thụt mạnh thì tôi lại phải nhón chân lên mà hét. Dì hơi lơi tay nhìn chằm chằm, gật gù, chả hiểu dì định thế nào. Tôi định bụng dì sẽ buông, nhưng không dì vẫn nắm thằng em hơi lỏng, còn người dì xoay tìm cục xà bông.
Khi đã với được cầm trong tay cái món làm trơn rồi thì dì xoa đều lên khắp thằng cù lần. Xà bông nổi bọt bong bóng, dì xoay cho ngấm đều rồi cà khịa nói với tôi : mày thư giãn tự nhiên đi, đừng lo lắng gồng người mà đau đấy, con ạ !
Giờ phút này nghe dì gọi tôi là con làm tôi phắt rùng mình. Nhưng biết làm sao gỡ ách nạn đang đeo vào mình nên tôi ngây ra. Thình lình dì giả vờ nói tào lao xịt bột gì đó cho tôi không để ý, chỉ thấy nhột nhột ấm ấm suốt dọc dài khúc mía, hồi hộp chi lạ.
Bỗng dưng tôi nghe dì gắt bẳn : này muốn cương, tao cho cương.Thế là tôi nghe xoẹt một cái như có ai cầm dao cứa vào khúc mía lùi, đau đến chảy nước mắt.
Dì chẳng gượng thì chớ, còn sẵn đà xốc thêm vài cú mạnh nữa. Tôi la toáng lên : ôi, đau quá, chết con rồi. Dì lơ đãng nhứ không nghe, cố dằn tay mà tuốt như tuốt cỏ.
Tôi tưởng như muốn đổ nhào vì xót và buốt quá, chừng đó mới nghe dì thở phào gọn lỏn : xong rồi. Dì lơi tay ra, một chút máu vấy lên lòng tay dì, tôi vẫn còn đau rát.
Chỉ nghe dì lẩm bẩm :có chút đó mà bà chị cũng chẳng đưa đi cắt, để túm túm, khí đóng dầy cui, thằng bé ngứa ngáy, nên mớ bậy. Còn tôi càng rúm người thêm và sợ nữa, bởi thấy máu thì lo.
Có lẽ biết tâm lý cháu nên dì nói cho tôi yên tâm : không sao đâu, chỉ một hai hôm là khỏi thôi. Tuột ra được,nó sạch sẽ, rửa ráy dễ dàng, và đột nhiên dì cười chúm chím nói ” sau này lấyvợ sẽ được nó khen và nể.
Tôi ngây ra, chả hiểu mô tê ất giáp gì. Mơ hồ tôi dự đoán vậy là tôi đã bị lột vỏ chuối nhưkhi nghe lóm các bác, các chú kháo nhau như thế. Từ đó tôi nghiễm nhiên thành người lớn và nhớ đời cách trị tội của dì.