Trái lại dì thấy tôi ngủng ngoẳng thì càng trêu tợn, cứ nguyên xi cái nơi tôi nhột mà ngoáy tít thò lò. Của đáng tôi nếu cứ cái đà này lấn tới chắc tôi gãy độ, phun bừa phun bãi chứ chẳng phải chơi.
Khốn nỗi làm sao tôi tìm ra cách để dì hiểu sự lấn cấn này. Thôi thì đành tới đâu hay đó, hên xui, phó mặc sự đời. Lạy giời, dì sẽ chóng nhận ra nỗi khổ của thằng cháu mà tha nó khỏi sớm gục ngoài quan ải.
Ấy vậy mà nào dì có chịu tha. Dì khoắng tùm lum làm thằng cháu kieễng mãi chân lên, rồi mặt đỏ rần và không còn giữ được nữa, cứ gục gặc như con gà sống chết rũ.
Dì hiểu ra thì đã muộn. Dì tội nghiệp thằng cháu hích hích nấc lên dập dồn và chấp nhận cho nó bíu lấy vai dì mà trút sạch cái của nợ đang như hỏa diệm sơn phun mạnh.
Tôi chỉ kịp á lên một tiếng rồi buông xuôi. Cũng maydif biết lỗi tại dì nên lần đầu tôi nghe dì âu yếm bảo tôi : anh dựa vào dì, để mặc cho nó tuôn hết đi, đừng cố nán, không nên.
Và như một triết gia sành điệu dì nhận xét : giai nào chẳng thế, lớn lên vỡ nợ là thường. Có vậy mới chứng tỏ thành người lớn và chưa gì dì đã trêu :chóng lấy vợ đi, cho dì ăn cỗ.
Tôi còn nói được lời nào, chỉ biết đu lấy dì mà mửa thốc, mửa tháo…
Tôi thở hào hển, người rũ ra như hết sinh khí. Có lẽ lần đầu dì nhìn thấy cảnh này nên cũng nhốn nháo hỏi dồn dập : có sao không ? Tôi vừa mỏi lại vừa muốn tức cười. Khi không dì quậy cho tôi trào nhựa tèm lem rồi lại sợ hỏi líu tíu.
Và để chọc dì, tôi phang ngang bửa củi : ai biết, nó phun như vòi rồng chữa lửa rồi giờ tay chưn mềm oặt nhấc lên không nổi, thì trăng sao thế nào, ai giảng giải được.
Dì càng đăm chiêu nên thả máy dò: thuở giờ có biết thứ này bao giờ đâu mà hiểu. Tưởng giúp anh khỏi bệnh ai dè làm anh nổi bệnh ngang xương. Tôi nín cười không nổi nên oạp oạp phun ra : có chết đâu mà dì lo, tai nó ứ nên phụt mạnh, chỉ một lúc là hết.
Dì như vỡ lẽ nên hớn hở : dzị mà làm người ta hết hồn, tưởng đâu bịnh rồi chớ. Tôi đột ngột thấy thương dì nên thành khẩn kể lại những trường hợp ngủ mớ cũng bị vỡ vòi phun ra như thế.
Dì có vẻ chăm chú lắng nghe, bớt dần nỗi lo toan rồi nhong nhóng hỏi : hay ạ, con trai có những thứ kỳ cục, mơ mà phun ì ầm. Rồi như tò mò, dì khích bác hỏi tôi : mà anh mơ thấy gì lại phun tà la như thế ?
Tôi ngượng chín cả người, lúng túng như gà mắc để. Tôi gãi muốn bứt hết tóc ra mà vẫn không tìm được câu đáp suông sẻ. Dì thấy tôi lúng túng, càng nâng cao độ muốn biết thêm, nên khuyến khích tôi : dì cháu trong nhà cả, có ai người ngoài đâu mà anh ngại. Kể thật dì nghe, biết đâu may ra dì có kế giúp anh chăng ?
Tôi nghe cũng có lý, nhưng vẫn rào đón : nhưng chuyện này nói với dì không tiện. Dì có vẻ chưng hửng : sao lại không tiện, bộ anh làm điều gì bậy bạ nên muốn dấu chăng ? Tôi lại gãi trầy cả đầu lần nữa. Dì thì trợn tròn mắt hong hóng chờ nghe. Tôi phân vân, nửa đành nửa đoạn. Rặn mãi tôi mới nói trọn lỏn : tại có dính líu tới giới nữ nên ngại, sợ dì chê cười.
Dì không kịp bưng miệng nên cười xả láng : ô hô, nghe coi bộ dzui nha. Thì liên can giới nữ có gì mà ngại, anh có trực tiếp dính dáng vào đâu mà lo, anh ngủ mơ mà.
Nghe nói thế tôi bạo dạn lên nói lí nhí : tại mơ thấy gần giới nữ rồi bị kích thích không giữ được đành chịu vỡ đê kè. Dì phá ra cười nắc nẻ : hà hà, coi bộ lạ nhen. Anh nói anh thấy gần giới nữ, vậy anh học ai mà biết gần người ta.
Khoản này làm tôi bí nặng. Mà nào dì có chịu để tôi yên, một mực dì mở rộng vùng trời ra bất tôi phải kể hết .Dì dọa tôi : anh mà không thành thật, dấu diếm quanh co chỗ nào, tôi méc mẹ thì đừng trách.
Tôi sợ rúm người, mẹ mà biết tôi mơ tầm phào chắc no đòn của bố. Tôi tìm cớ hoãn binh : dì để thư thả, suy nghĩ rồi sẽ nói hết. Dì không chịu, một hai đòi kể ngay, không mai dì sẽ trả về mẹ cho mẹ xử.
Khi không ách giữa đàng tự đâu quàng vào cổ. Thì đành nói quấy nói quá miễn sao dì nghe lọt, chấp nhận cho rồi. Tôi cũng phải ụ ợ mấy lần rồi mới lấy hết can đảm mà khai.
Dì khoanh tay ngồi nghiêm như quan tòa, xét nét khuôn mặt và giọng nói tôi để đánh giá hư thực. Tôi kể vanh vách : nào ai biết thế nào gọi là gần, chỉ nghe mấy ông mấy chú nói loáng thoáng gần vợ, gần gái thì cũng nói đại như thế.
Dì có vẻ khoan khoái cứ ngồi lắng nghe giọng đều đều của tôi. Chợt dì chặn ngang lời tôi : anh nói lờ mờ trong đêm anh không thấy gì rõ mà sao anh lại bể vòi phun ồng ộc ra vậy ?
Tôi lại phải cố nhớ thêm chi tiết mà mở lời khai : thú thiệt vì thấy cô ta ở truồng xinh quá, cái gì cũng rành rành, lồ lộ nên hứng chí, cho nên dù không biết thực sự chỗ nào cũng thọt đâị mà ra nông nỗi.
Đoạn này dì gập cả người mà phê một câu búa bổ : không biết chỗ mà thọt đại lỡ thọt xuống chiếu thì sao. Tôi cũng ờ hơ vì ngạc nhiên, nhưng nói phứa : bởi mới ngu, cũng may chưa đến nỗi mà chỉ bể vòi thôi.
Đến nước này thì dì mới chịu buông tha tôi : tội nghiệp chưa, may mà cháu chỉ mớ, chứ thực tế mà cháu thọt đại như vậy có ngày vỡ nợ. Dì còn lên mặt kẻ cả an ủi : lần sau chớ dại mớ tầm xàm, không hiểu phải hỏi cặn kẽ người lớn rồi có thọt, hãy thọt.
Dì nói tỉnh bơ, như người ăn củ khoai bùi, còn tôi thì trơ mắt ếch ra uống những lời dì phán. Đột nhiên tôi hỏi một câu a thần phù hết sức vô duyên :vậy dì chỉ coi ai là người lớn có thể hỏi để học những điều dì dặn ?
Dì đâm ú ớ ngang nhưng rồi cũng nói chắc nịch :không ai chỉ, thì hỏi dì vẽ cho.
Tôi vốn đã khổ vì kém bản lãnh, không kềm giữ được để vấy đầy ra quần trước mặt dì, giờ càng đến khổ thêm vì dì khăng khăng buộc tôi phải đi tắm gột ngay cho sạch sẽ.
Tôi buồn ngủ muốn chết, hai mí muốn sụp xuống, chỉ mong đánh một giấc, nhưng một hai nhất định dì không chịu. Dì hối tôi còn hơn hối chạy giặc. Dì la toang toang : con giai con nứa mà dở như hạch, mới xoa sơ sơ đã xịt vòi rồng. Có đi mà rửa ngay, để nó bết vào có mà toi.
Tôi già mồm năn nỉ dì : bị ra nhiều nên mệt quá, dì cho nhắm mắt một tẹo rồi con rửa. Một cũng không, hai cũng không, trăm vạn lần cũng không, dì ra uy quyền kẻ cả hỏi móc tôi ” tao bảo mày nghe ngay hay muốn tao lôi mới chịu đi ? “
Tôi cũng thử làm già xem dì tính thế nào nên nói lẫy :nhất định không đi,dì muốn làm gì thì làm. A lê hấp, một tay dì túm gáy áo sau lưng tôi, một tay dì nắm lấy cạp quần, mồm lảm nhảm : này thì thi gan xem đứa nào thiệt.