Tình hình giữa 2 dì cháu có vẻ dịu lại. Tôi thấy dì hòa hoãn cũng chẳng muốn xốc vào thêm, e dì giận, lại bỏ đi nữa thì khốn. Còn dì thấy thằng cháu lầm lì thì cũng nín luôn, càu nhàu nó lại khùng hỏi nhăng hỏi cuội, có khi dì khó trả lời. Thôi thì mỗi người nhịn một tí cho lành.
Khốn nỗi tâm tính thì định thế mà đầu óc thì luôn bấn vì mấy cái khoảng hở nơi ngực áo dì. Da dì trắng đã là một nhẽ, còn cái khoản u u tròn trịa lùm lùm vừa gọn bàn tay tôi úp vào nó mới khiến tôi xốn xang làm sao.
Tâm thì bảo đừng chuyên chú vào đó mà mắt thì muốn quay chỗ khác lại không nỡ. Mỗi lần gió đồng thổi se se, cái vạt lụa như chờn vờn nơi ngực dì làm tôi muốn nín thở.
Rồi chẳng biết vô tình hay hữu ý tôi nhìn rõ hai hạt đậu ở chỗ đó nổi cộm lên. Cha mẹ ơi, chúng giống như hạt lựu rõ rành rành trên áo. nếu tôi không kềm chế, chắc đã nuốt ực ực nước miếng mấy lần thì còn ra thể thống gì.
Đúng lúc đó, tôi nghe dì than : mới chớm hè mà oi dữ. Thời tiết lúc này kỳ cục, thay đổi chẳng ra làm sao..Tánh tôi ưa cà rỡn, định buột miệng xúi dại dì, may sao còn bưng kịp.
Dì còn đủng đỉnh nói tiếp : trời nắng trưa, chứ gặp buổi tối, chạy ra giếng tắm ào cái cho sướng. Tôi nghe chữ sướng từ phía dì mà cũng thấm rần rần. Đó là tiếng kêu bộc tuệch, nhưng lại nói lên tâm trạng gì đó,tôi không sao phân tích được.
Tôi tẩm ngẩm tầm ngầm nghĩ bụng : có gì cản mà dì ngại. Thử làm đại coi có chết thằng tây con đầm nào chăng. Phương chi giờ còn có tôi, bất quá dì bào tôi canh chừng thì còn sợ ai lẻn vô nhìn nhỏ gì nữa, hổng biết.
Tuy vậy mà tôi lại nín khe. Còn dì càng lúc càng bứt rứt, vươn vai, vươn cánh làm 2 hạt lựu càng nổi luềnh duềnh. Thế này thì có bằng giết thằng tôi đứ đừ không chớ,vốn thằng cháu dì vẫn khát khao muốn nhìn vú đàn bà kia mà.
Nghĩ vậy, tôi phải đánh trống lảng, tìm cách tháo lui: nóng quá, con ra vườn một lát cho mát. Dì gọi giật phắt tôi lại chỉnh sửa : đã dặn rồi mà không nghe, chỉ coi dì như người chị thôi, xưng con nghe làm sao ý. Dì đâu đẻ ra được anh mà gọi nghe già khằn cả đi.
Tôi tuôn đi như cơn gió vì biết nếu đứng lâu thêm chắc sẽ làm bậy. Ra ngoài vườn, tôi chợt nổi ngứa ngáy đầy người, y như có hàng triệu triệu con rôm con sẩy đang bu vào tấn công khó chịu.
Tôi vớ lấy cái gáo dừa, múc đầy ắp, uống ực ực, mong dằn được cơn ấm ức đang phùn phụt trào dâng. Vì vội và tham nên nước đổ ào ra khỏi miệng gáo làm ướt người tôi như tắm.
Nước mát và ngọt làm tôi tỉnh táo phần nào, nhưng điều làm tôi ngây ra và sợ là vì dì ra theo hồi nào tôi không hay. Mãi khi nghe dì kêu : uống chi mà ướt mem ra vậy, tôi giựt mình tỉnh lại.
Tôi nói cho xuôi : tại nước mát nên ham. Tôi bỏ lửng danh xưng con để dì khỏi trách, nhưng dì lại cười hỏi vặn :chớ hổng tại muốn dằn cơn nóng trong người ha.
Tôi như bị dì bấm đúng mạch nên ầu ơ ví dầu, dì lại buông lửng thêm câu khác : tuổi các cậu bây giờ dễ sợ lắm. Hỏa đâu lúc nào cũng bốc đùng đùng, chả biết có món thuốc nào hiệu nghiệm để giúp hạ mau đây nữa.
Hai dì cháu tôi lằng nhằng với nhau như thế, ngô không ra ngô mà khoai cũng không ra khoai. Hình như cả hai đều bị cột chung vào một rọ do trời xanh cắc cớ muốn dìm chung vào nỗi đoạn trường nào vậy.
Rồi như sực nhớ ra, dì kêu lên rối rít : có vào thay ngay áo ra, để nước ngấm vô, bịnh chết. Tôi ngần ngừ, chưa có phản ứng gì, dì lại dỗ : ngoan nghe dì đi, để dì phụ lau khô, trời nóng mồ hôi đang vã, lại bị lạnh đột ngột, dễ cảm lắm.
Tôi lại vớ vẩn nghĩ bậy chữ cảm của dì. Tôi lầm bầm trong bụng hải, nhất định tôi đang cảm dì chứ còn nghi ngờ dì nữa. Thế nhưng nghe dì hứa phụ giúp thì tôi ngoan ngoãn làm theo ngay.
Tôi líu ríu đi theo dì, ngoan như chú chó con đi cạnh chủ. Còn dì cũng hạ giảm tư cách người lớn để tôi đỡ mặc cảm hơn. Dì âu yếm nắm lấy một bàn tay tôi,cùng đánh đòng xa thoải mái.
Tôi cảm nhận ra tay dì cũng nóng hơn lúc trước. Tôi vờ ngây ngô hỏi dì : chắc dì cũng đang bốc hỏa nên tay nóng rực cũng nên. Dì bảng lảng chạy chữa : tại trời hôm nay nóng chứ dì có thấy ngột ngạt gì đâu.
Tôi tủm tỉm cười khi liếc nhìn thấy mồ hôi đọng trên trán và hai bên tóc mai của dì. Dì không có vẻ giận, trái lại còn khen tôi : con trai mà để ý, để tứ gúm. Sau này cô nào lấy về ở chung chắc bị xét nét suốt ngày chứ chẳng chơi.
Vào nhà dì điềm nhiêm mở xách tay chọn một áo thun và bảo tôi : anh lại gần đây dì lo cho. Xong dì từ tốn kéo cái áo đang mặc của tôi qua khỏi đầu, dùng chính nó lau những vệt nước còn loang trên ngực.
Dì lau rất chậm, nhưng chính thái độ chậm đó làm tôi lịm đi vì được vuốt ve âu yếm. Tôi lim dim mắt lại để thưởng thức sự chà xát của dì. Dì xoa vòng vòng nhè nhẹ nơi cạnh sườn tôi, khỏa lấp lên hai núm vú, có lúc ngập ngừng như nghe ngóng khiến tôi nao cả người.
Nhất là lúc dì xoay vòng tròn quanh vú tôi làm tôi lâng lâng sung sướng. Tôi nhận ra hai núm vú như săn lại, óc ách vô cùng. Có hồi tôi phải bặm mấy đầu ngón chân để trụ vững vì nó gây cho tôi nỗi bứt rứt quá.
Tôi phải đưa tay giữ lấy bàn tay dì, lịm đi cả mấy giây. Dì phải hỏi gắt : sao thế ? Tôi chỉ ấp úng thưa khẽ : con nhột quá, chịu không nổi. Dì lại phê phán tôi : đã nói không được xưng hô con mà cứ vi phạm hoài.
Đến lượt tôi lại phải dàn hòa : tại quính quá, không giữ được. Dì nhìn tôi đăm đăm : người ta đồn trai thành phố khôn ngoan, đáo để và lì lợm lắm cơ mà. Sao anh dở ẹc vậy.
Tôi định nói với dì : tôi cũng không dở đâu, tại còn e dè, chứ thả cửa thì tôi cũng bạt mạng có căn. Dì nói vậy mà nào chịu ngưng, bàn tay vẫn xoa đều khắp ngực và chệch dần xuống bụng.
Nhiều lúc tôi cứng cả người, phải gồng lên chịu đựng. Nhưng bàn tay của dì như có phù phép, xoa tới đâu làm tôi nổi da gà tới đó. Và ô kìa tự dưng tôi cảm nhận chỗ đũng quần tôi như vón lại.
Một cái gì khang khác đang hành tôi đều đều. Tôi những muốn xin dì ngưng, song tôi lại muốn dì tiếp tục. Tôi nhìn dì, dì cũng hì hụi thở như nặng nhọc chứ không còn nhẹ nhàng như trước.
Lắm khi dì còn mắng át tôi : có chịu đứng yên cho dì lo hay muốn để thành bịnh rồi uống thuốc. Tôi như người vừa nhắp một ngụm rượu cực mạnh lần đầu, lảo đảo, chỉ chực đổ chầm vào dì.
Đã thế dì còn muốn thử thách hay sao mà bàn tay dì cứ ngập ngừng xoáy nới dưới rún làm tôi riết róng muốn chết. Chả lẽ tôi laị úp tay bịn tay dì giữ nguyên tại chỗ vì nó gây cho tôi nhức nhối, như có ai cù léc vậy.