Dì thình lình lên thăm mẹ khi tôi vừa bước vào kỳ nghỉ hè. Kết quả học tập cũng khá nên mẹ hứa sẽ có quà thưởng cho tôi. Sẵn dịp có dì, mẹ bảo ngắn gọn : mai chị gởi cháu về quê để dì chăm sóc nó mấy tháng hè. Dì nhanh nhẩu nhận lời.
Phần tôi thuở giờ loanh quanh nơi thành phố, nên nghe về dưới quê thấy cũng ham, nhưng không lẽ mẹ vừa nói đã vội tớp lời ngay thì coi bộ không ổn. Phương chi tiếng tôi phải gọi bằng Dì,nhưng tôi e Dì không lớn hơn tôi mấy tí vì dáng dấp Dì cũng tầm tầm cỡ tôi thôi.
Sở dĩ mẹ gọn lỏn ấn định vai vế như vậy là vì Dì là con nuôi của bà nên mẹ coi như em trong nhà. Còn tôi được đi là khoái, kể số gì khoảng cách và danh xưng lớn nhỏ mà tính toán. Trái lại có Dì bên cạnh,tôi còn thích và dễ nhõng nhẽo hơn.
Có những điều xưa nay tôi háo hức tìm hiểu, hỏi xin mẹ nhưng đều bị mắng át nên còn lơ mơ lẫn lộn dữ lắm. Chẳng hạn có lần tôi xin mẹ cho tôi nhìn vú mẹ thì bị nạt : con trai lớn không được đòi hỏi kỳ cục như thế.
Tôi đã ngây ngô hỏi lại : chớ hồi nhỏ con bú mẹ oạp oạp thì được mà giờ xin mẹ cho nhìn lại bị cấm là sao. Mẹ vẫn giữ nguyên quyết định : hồi trước khác, bây giờ khác.
Tôi nào vội chịu đuối lý nên vẫn cố gân cổ cãi : sao mẹ cấm con mà bố thì được. Mẹ giật mình đỏ mặt lên quát : mày rình thấy hồi nào mà hồ đồ hỏi vậy. Tôi cũng quính nên bào chữa :con có rình và thấy gì đâu, nhưng nghe đồn ông nào cũng thích ôm vú vợ nên con muốn hỏi cho biết.
Mẹ giận lắm nên hăm he :mày còn hỏi cắc cớ, tao méc ba mày trị thì đừng trách. Tôi nghe là run ngay vì tôi biết bố rất nghiêm, ông ra đòn thì có nước quắn đít, nên im bặt.
Không hỏi thêm được mẹ, nhưng trong đầu tôi câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp. Định bụng cứ ghim gút như thế, nhất định chờ có dịp may nào sẽ hỏi người lớn coi tại sao.
Có phải vì lý do đó mà nghe mẹ gởi tôi về Dì tôi đon đả nhận lời liền chăng ? Vì tôi nghĩ dù gì với đám sàn sàn tuổi nhau tôi dễ đặt vấn đề và dẫu có sai sót cũng không bị thẳng rẳng rầy la như với mẹ.
Tôi yên chí đi ngủ sớm, mai kịp thức ra bến xe. Sáng mẹ thức tôi,lo cho điểm tâm rồi giao túi xách mẹ sắp sẵn mấy bộ quần áo để tôi lon ton theo Dì. Trời mát mẻ, lòng rộn ràng, tôi líu ríu đi bên cạnh Dì như chú chim non.
Dì cũng tự nhiên nắm tay dắt đi như sợ tôi bị lạc. Chao ôi ! sao tay Dì ấm như thé, tôi như mê muội vì bị một luồng điện âm ỉ truyền nhanh sang. Tôi lén ngước nhìn Dì, nghe loáng thoáng lời nói : về quê sẽ thấy nhiều thứ lạ, hổng giống trên phố.
Tôi làng màng không có ý kiến, Dì lại dặn dò thêm : tuyệt đối nghe nói sao phải làm vậy. Dì tránh lối xưng hô kẻ cả, không dùng tiếng Dì và cháu, có lẽ để tôi đỡ lúng túng và thoải mái hơn. Tôi ngắn gọn chỉ thưa Dạ như chấp nhận lời răn dạy.
Suốt hành trình xe chạy qua những cánh đồng thơm mùi rạ mới, tôi thả hồn hít sâu ngọn gió ban mai và thỉnh thoảng loay hoay vì tà áo lụa của Dì khều nhẹ nơi tay.
Xe đông khách, nên tôi phải rón rén sợ làm Dì phật ý, nhưng cảm giác được mơn trớn không làm tôi ngưng sự tưởng tượng về Dì ở ngay cạnh. Có lần tôi như ngây ngất khi loáng nhìn khoảng lụa áo bị gió nén chặt phấp phới nơi ngực Di làm tôi xao xuyến nghĩ chi chi đâu.
Cho nên khi xe ghé bến hồi nào tôi không hay. Phải nghe Dì nói : tới nơi rồi, tôi mới bàng hoàng tỉnh mộng. Dì cùng tôi xuống xe, băng qua con hẻm nhỏ đầy vựa chành, leo lên chiếc đò băng qua rạch vô miệt xóm lèo tèo bên kia bờ rồi đi bộ một hơi mới tới nhà.
Dì nói không chờ tôi hỏi : ở vườn ăn cơm sớm, không như ở phố trưa lắc mới ăn. Nghỉ chút cho ráo mồ hôi, rồi tắm rửa đánh chén và ngủ trưa cho lại sức. Dì vẫn dùng lối chỏn lỏn nói với tôi.
Quả thực miệt quê thứ gì cũng lạ. Nhà cửa trống hoác, gió lùa tứ phía, như mặc muốn lòn đâu thì lòn và nhìn trước nhìn sau chẳng thấy ngăn che kiểu ở trển.
Tôi đinh hỏi Dì, nhưng nghĩ sao lại im khe. Dì lại tưởng tôi nhớ mẹ nên treu : mới xa có mấy tiếng mà coi bộ ngơ ngáo nhớ má. Tôi cười cười, ngập ngừng, Dì gặn hỏi :bộ có điều gì thắc mắc hỏi trả lời cho nghe.
Tôi bạo dạn nêu câu hỏi : ở đây đâu có che chạp thì tắm chỗ nào ? Dì cười ngặt nghẽo, rung cả người :thì ở quê như vậy đó. Đàn ông tắm lúc nào hổng được, cứ ra giếng múc mước xối là xong, đàn bà con gái chờ tối thì ai thấy.
Tôi thú vị lối nói thiệt tình của Dì, nhưng vờ ngây thơ hỏi : tối hufcos thấy gì thì sao sạch. Dì lại cười rả rích : vậy chớ có ai chê hôi mùi đâu nà. Tôi định nhân cơ hội vặn thêm, song lần đầu nên cũng lơ đi.
Đói với tôi, dưới quê thứ gì cũng thấy ngộ ngộ. Nhà nào nhà nấy rộng rinh, vườn tược tha hồ chó mèo rượt nhau hay gà vịt lăng xăng đi dạo. Dì ở một mình,coi bộ tỉnh queo, hổng sợ ai vô phá khuấy.
Đã vậy dì còn rinh một cái khạp để trước nhà, có giá đỡ cao cao và lúc nào cũng đầy ắp nước, với cái gáo dừa có cán úp để sẵn. Tôi tò mò hỏi dì chớ để nước chi ngày này qua ngày khác, dì cười khặc khặc làm tôi mắc cỡ.
Tuy vậy rồi dì cũng giải thích cho tôi hiểu người miệt quê hết lòng giúp đỡ nhau, để nước ai khát cứ việc múc uống, khỏi xin hay hỏi lôi thôi chi cả. Tôi còn định hỏi dì thêm nhiều chiện khác, nhưng dì làm tôi mất hứng đâm dè dặt chưa dám hỏi.
Có điều từ khi đặt chưn vô nhà, tôi để ý hổng thấy ba cái món lỉnh kỉnh thường đàn bà, con gái trên phố ai cũng đua sắm. Chẳng hạn như mẹ, thôi thì đủ màu, đủ sắc, bày la liệt toòng teng khắp nhà.
Một lần tôi cà rỡn chọc mẹ : chà bữa nay lễ lớn nên cờ treo la liệt. Mẹ ngẩn ngơ nhìn quanh,đến khi gặp cặp mắt gian manh của tôi lướt nghía qua mớ chuối chiên và quần lót của bà, mẹ liền nạt toáng lên : thằng này mất dạy, học ở đâu mấy điều ba láp rồi dìa chửi tao.
Tôi quính lên thiệt sự nên xin lỗi rối rít và từ đó hổng dám bờm xơm với mẹ nữa.Thực thà mà nói, mấy cái áo lót của mẹ coi cũng ngộ. Có cái dầy cui giống như hai gáo dừa tròn trĩnh, có cái nhẹ tênh thêu hoa hòe chi chít, mới thoạt dòm thôi đã thấy mê liền.
Tiếc rằng tôi chưa tận mắt nhìn mẹ mặc những thứ ấy bao giờ, nhưng mỗi lần liếc ngắm xe sửa soạn đi đâu ăn diện, khiến tôi cũng muốn nuốt nước miếng ực ực.
Chả mẹ thuộc típ người rong rỏng, lại biết sửa soạn, nên khiến ai nhìn cũng bát mắt. Ba tôi có vẻ say mê nên dường như không mấy khi thấy xa rời.mẹ Ba có vẻ hãnh diện về mẹ nên đi đâu ba cũng dẫn mẹ theo. Nghe ai khen mẹ, ba mừng ra mặt và luôn liếc nhìn mẹ say đắm.