Mẹ con Lan cười sung sướng.
Ăn cơm xong cả hai nắm tay nhau ra ngồi bờ sông hóng gió. Mẹ con Lan ngập ngừng một lúc rồi nói với Cậu Ba:
– Mình nè, em có chuyện quan trọng muốn nói cho mình.
Cậu Ba cười :
– Cái gì mà em lại lấp la lấp lửng vậy. Em cứ nói thẳng với anh đi mà.
– Em sẽ nói nhưng mà mình hứa đừng cắt lời em.
Cậu Ba gật đầu.
Mẹ con Lan im lặng một lúc trước khi nói tiếp :
– Mình nè …con Lan có kể hết chuyện cho em nghe trước khi nó hấp tấp về Sài-Gòn … mình để em nói tiếp. Con nhỏ thương mình hết lòng hết dạ, nó còn nhỏ dại nhưng nó được mình thương, bảo bộc cho nó. Em biết tánh nó, nó sẽ thương mình suốt đời. Không có mình bên cạnh nó sẽ mòn mỏi chờ mình chứ không đi tìm ai khác đâu.
Mẹ con Lan ứa nước mắt :
– Mình mà có thương em thì hãy chăm sóc cho con Lan nhe mình. Phần em thì có được mình mấy hôm nay là em đã mừng lắm rồi. Hôm đó khi bước ra thấy mình em thiếu điều đứng tim vì em không ngờ mình trở lại đây. Mình trở lại em nghỉ là mình cũng có thương em. Nhất là mấy ngày qua, em thấy mình cũng vui khi có em bên cạnh, phải không mình ? em cũng rất sung sướng được chăm lo cho mình. Nhưng …
Mẹ con Lan nghen ngào không nói được tiếp. Cậu Ba chỉ biết ôm người thiếu phụ vào lòng mà vỗ về.
Ðêm hôm đó tuy không ai dám nói ra nhưng cả hai đều biết đêm đó là đêm cuối cùng của cuộc tình giữa hai người. Vì vậy họ không muốn ngũ, sợ uổng thì giờ. Họ làm tình xong thì lại ôm nhau nói chuyện trên trời dưới đất. Nói chán rồi thì họ lại làm tình với nhau.
Gần sáng, Mẹ con Lan cố cười:
– Mình gần đi rồi, em muốn làm cho mình một lần cuối một cái gì đó mình thích. Cái gì cũng được, miễn là em làm được thì em làm cho mình.
Cậu Ba suy nghỉ rồi từ từ nói :
– Anh muốn được em gọi anh là chồng của em.
Mẹ con Lan sững sờ trước đề nghị bất ngờ của người tình, cô ôm Cậu Ba ứa nước mắt:
– Mình, mình là người chồng tốt của em, người chồng thật sự mà em yêu quí nhất trên đời.
Cô quẹt nước mắt rồi nói:
– Bây giờ đến phiên em bắt mình phải làm một việc cho em, nhưng em sẽ viết lên trong một tờ giấy. Khi em chạy ra chợ mua đồ điểm tâm cho mình ăn sáng thì lúc đó mình mới được quyền mở giấy ra mà đọc. Ðừng ăn gian nhe.
Cậu Ba gật đầu. Mẹ con Lan cười :
– Thôi bây giờ em muốn một chuyện khác dể hơn, em muốn bắt thằng nhỏ của mình vào thăm em.
Khi cô Liên xách giỏ đi chợ thì Cậu Ba lật tờ giấy ra đọc.
«Gởi người chồng yêu quí của em. Khi mình đọc mấy dòng này thì em đả đi ra chợ. Ðiều cuối cùng em mong muốn mình làm cho em là đừng có mặt tại nhà nửa khi em về. Mình hảy lên đường bây giờ đi. Em năn nỉ mình đó vì em không có can đãm chia tay với mình đâu. Em hôn mình thiệt là nhiều. Mình đừng quên em nhe mình. Người vợ của mình, Liên».
Về lại Sài-Gòn, Cậu Ba nghỉ ra được một phương án cho Bé Lan. Cậu biểu nó báo cho ông Tư là nó may mắn trúng được hai vé số độc đắc, mỗi vé 50 triệu. Với số vốn đó, nó xin nghỉ việc mà ra mướn một căn nhà để đi học nghề.
Ông Bà chủ nó mừng cho nó, chỉ có thằng Trí là buồn vì mất đi một người bạn gái.
Cậu Ba mướn được cho Bé Lan một căn hộ trong một chung cư. Cậu dễ dàng đến thăm nó và cứ cách vài ngày thì lại ở đêm với nó. Con Lan tung tăng vì đây thật là một khúc quanh quan trọng bậc nhất trong đời nó. Không bao giờ nó có thể tưởng tượng là nó sẽ có được cuộc sống như ngày hôm nay.
Một tháng đả trôi qua, Cậu Ba cần thời gian đó để xem coi mình có thật sự yêu con bé hay không. Khi biết đích xác rồi thì tối hôm đó cậu mua một bó bông hồng lớn đem đến. Cậu biểu Bé Lan ngồi trên ghế rồi cậu đưa cho nó bó bông hồng. Bé Lan thích thú nhưng cũng bỡ ngỡ không biết Cậu Ba làm trò gì:
Cậu Ba giả bộ quỳ trước mặt nó mà nói :
– Bé nè, cậu đưa bó bông là quà hối lộ đó.
Bé Lan cười hì hì :
– Vậy cậu hối lộ để xin xỏ cái gì ?
– Cậu muốn hỏi bé có chấp nhận làm vợ của cậu hay không?
Con Lan mừng quá ôm cậu khóc nức nỡ. Cậu biểu nó từ đây đổi cách xưng hô, không gọi là cậu cháu nữa. Con Lan cười trong nước mắt :
– Em được làm vợ anh là đúng như ước mơ của em, có làm vợ bé hay vợ thứ một trăm em cũng chịu. Nhưng em còn nhỏ, khờ lắm, anh phải dạy cho em, đừng để em làm sai mà phật lòng anh, nhe anh.
– Anh hứa đó. Anh có phước mới có được một người vợ trẻ mới 16 tuổi tròn. Anh già hơn em gấp đôi, người ta thường nói : chồng già vợ trẻ là tiên trên đời, không biết có đúng không? Phần em, có ông chồng già khụ thì cũng đừng chấp nhất nhe, nếu anh lú lẫn làm sai thì em nhớ sửa giùm cho nhe.
Bé Lan cười ngặc nghẹo.
Ðêm hôm đó là lần đầu tiên Cậu Ba mới thật sự đụ con Lan. Tuy đã từng bú lồn nó, từng cho nó bú cặc mình nhưng trong thâm tâm Cậu Ba vẫn muốn chờ một dịp thật quan trọng mới làm tình thật sự với nó.
Qua lần đầu hơi bị đau đớn vì cặc Cậu Ba to bự, Bé Lan sung sướng được Cậu Ba đụ suốt đêm, sáng hôm sau nó phải nghĩ ở nhà vì đi đứng không ổn. Cậu Ba phải đi mua thuốc xứt lên lồn của nó và cho nó đi tắm hơi để thư giãn toàn thân.
Con Lan viết thư về nhà báo cho Ba Mẹ nó biết chuyện. Một tuần sau, nó nhận được thư của Mẹ nó chúc mừng nó. Nó điện thoại về để nói chuyện và sau đó thì nó có nói với Cậu Ba :
– Em có nói chuyện với Mẹ. Em thấy lạ một điều …
– Ðiều gì vậy ?
– Em thấy lạ là nghe giọng Mẹ buồn. Em biết là Mẹ khóc khi nói chuyện qua điện thoại. Sao kỳ vậy anh ?
Cậu Ba nói trớ đi :
– Thì chắc là Ba em trở bệnh chứ gì.
Cậu Ba giúp ý kiến con Lan và cho nó vào học nghề thẩm mỹ.
Cậu Ba nói :
– Học xong, em đi làm công trong vài năm để lấy tay nghề. Sau đó nếu em có chí thì anh sẵn sàng giúp em mở một mỹ viện để có được một cuộc sống ổn định và tự túc.
Công việc của Cậu Ba cũng rất khả quan dưới Cần Thơ. Con Loan đả tỏ ra là một nhân viên rất đáng tin cậy, nó đả làm việc rất tích cực và giúp Cậu Ba đạt được nhiều hiệu quả đáng kể.
Một lần nọ, Cậu Ba về Cần Thơ làm việc và tự nhiên cậu lại sực nhớ đến con Sương, đứa con gái đả bán trinh cho cậu cách đây gần một năm. Cậu tự hỏi không biết bây giờ nó đã ra sao, nó đã thật sự trưởng thành hay vẫn còn là một đứa con gái mộng mơ, cuộc sống vật chất của nó có thay đổi hay không ! Càng nghỉ Cậu Ba càng nhớ nhung đến nó. Cậu quyết định đi tìm con Sương.