Nụ hôn nồng nàn của Cậu Ba làm cô không nói được nửa. Bên ngoài hình như trời đổ mưa, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà làm át đi tiếng rên sung sướng của người đàn bà đầy nhiệt tình khi con cặc của Cậu Ba căng đầy khe lồn phập phồng của Mẹ con Lan.
Một lúc lâu sau, Mẹ con Lan nằm úp gò má trên ngực của Cậu Ba mà cười ngượng ngùng :
– Mình rõ ràng là …là …
Cô không nói tiếp được làm Cậu Ba phì cười :
– Là con ma dâm dục phải không?
Mẹ con Lan lại véo Cậu Ba :
– Sao mình đoán trúng ý của em hay vậy ?
– Anh chưa quen ai mà lại thật thà như em. Em như cái suối nước trong. Có gì trong đó cũng thấy được hết, không biết dấu diếm, che đậy.
– Mình chê em vậy chứ em thấy hồi nào giờ chỉ có mình là đoán được lòng của em mà thôi, đâu phải ai cũng vậy !
– Anh đâu có chê em, ngược hẳn lại, anh nói thiệt nghe, anh thương em là tại thấy em vừa thật thà mà lại vừa …
Thấy Cậu Ba bỏ dở câu nói, cô Liên phụng phịu :
– Mình rõ ràng hay ăn hiếp em, tối nay em không thèm nấu ăn cho mình.
Cậu Ba thấy thật vui vẻ khi ở gần cô Liên, cô có một cái gì đó thật thà mà lại đáng yêu làm Cậu Ba thấy thoãi mái một cách lạ lùng.
– Thôi thì anh nói tiếp, không thôi em cho anh đói meo bụng. Anh nói em vừa thật thà mà lại vừa ưa thích chuyện chăn gối nên anh mới thương em !
Mẹ con Lan ngồi bật dậy :
– Mình nè, em nghỉ cũng lạ. Hồi trước giờ em đâu có quan tâm nhiều đến chuyện ái ân chăn gối đâu. Em nói thiệt, em lấy chồng lúc 19 tuổi vì Ba Mẹ đặt đâu con ngồi đó. Lấy chồng rồi đẻ con Lan, xong đến thằng Tú. Chồng em cục mịch nhưng em cũng thương ảnh, vì nghĩa hơn là vì tình. Rồi ảnh bị bệnh, không để ý gì đến chuyện vợ chồng nữa, em cũng buồn nhưng không coi đó là điều quan trọng. Mang danh là có chồng nhưng cũng như là không. Vậy rồi từ khi gặp mình … mình đả làm em khám phá ra một thế giới em không ngờ, em nói thiệt, mình đừng cười em nhe, trước khi gặp mình em không hề biết cái sung sướng khi làm tình là cái gì. Khi mình đi Cần Thơ, lúc đầu em tưởng là em sẽ quên mình ngay nhưng không ngờ là em cứ nhớ đến bàn tay của mình trên em, đến từng câu nói chọc ghẹo của mình, có đêm em thèm có mình bên cạnh đến ứa nước mắt.
[imageleft]http://www.coithienthai.com/TNLPHOTOS/LamTinhVoiBeLan03.jpg[/imageleft]Cậu Ba nghe mà thấy lòng mình thương Mẹ con Lan vô cùng, cậu cố chọc ghẹo để tránh không để cho tình cảm chi phối quá mức:
– Vậy em có nhớ thằng nhỏ của anh không?
Mẹ con Lan thật thà trả lời:
– Em nhớ mình, nhớ thằng nhỏ thiếu điều muốn chết luôn.
Rồi cô ngượng ngùng nói :
– Em tự hứa nếu mình trở lại đây một lần nửa, thì em xin mình cho em bú thằng nhỏ một lần.
Cậu Ba hôn Mẹ con Lan thật nồng nàn, rồi bắt chước cách nói của người tình:
– Anh thèm được em bú thằng nhỏ muốn chết luôn. Nó đang chờ em đó.
Mẹ con Lan đặt đầu lên bụng người tình cho thật thoãi mái rồi ngậm con cặc của Cậu Ba mà bú ngon lành.
Cậu Ba được bữa ăn tuy đơn sơ nhưng thật đậm đà. Cậu Ba đói meo sau cuộc hành trình mệt nhọc từ Cần Thơ và buỗi chiều lại làm tình hết mình với Mẹ con Lan rồi sau đó còn được Mẹ con Lan bú cặc nên cậu đả rả rời, hết «xí hoách». Mẹ con Lan mừng quá vì có Cậu Ba nên suốt bữa ăn, chỉ chống tay nhìn Cậu Ba mà quên ăn luôn. Phần Cậu Ba thì được chăm sóc như chưa bao giờ bởi một người đàn bà hợp ý cậu trên nhiều phương diện, hơn nữa trong một khung cảnh nhà vườn yên tĩnh gợi lên bao kỷ niệm xa xưa trong tiềm thức nên cậu mềm lòng. Cậu ra đứng ngoài sân nhìn vườn chuối mà thầm nghỉ : «hay là mình bỏ quách bao lo âu ưu phiền của cuộc sống phức tạp mà về đây sống an nhàn với một người vợ hiền thục như Liên?» lý trí của cậu báo cho biết ngay đó chỉ là một giấc mơ! Trong thâm tâm cậu cũng biết đó cũng chỉ là một giấc mơ mông lung trong một lúc yếu mềm, nhưng tối hôm nay cậu không đủ nghị lực để bóp chết cái ý tưởng đó.
Mẹ con Lan lăng xăng đem ra cho cậu chén chè chuối thật thơm mà cô vừa làm xong. Rồi lại đi pha ấm trà cho cậu. Cậu Ba phải kéo tay cô Liên bắt phải ngồi xuống thì cô mới cười hì hì mà ngối xuống bên cạnh người tình trên cái ghế dài đằng sau vườn. Mẹ con Lan ngã đầu vào vai Cậu Ba, cả hai im lặng nhìn chân trời đang tối dần. Chợt người thiếu phụ cất tiếng hát. Ðó là tiếng hát hò của người miền quê, âm điệu thì đơn sơ nhưng mỗi câu lại có cái phong phú tự nhiên của vùng đất dừa này.
Mẹ con Lan thầm thì :
– Mình thấy lạ chưa ! cả chục năm nay có bao giờ em hát đâu. Chứ hồi trẻ em hay thích hát lắm. Không hiểu sao, tối nay ngồi bên mình thấy trong lòng vui quá nên đâm ra hát cho mình nghe. Mình không thích thì em ngừng nghe mình.
Cậu Ba cố nén làn sóng dạt dào đang dâng lên làm cậu nghẹn giọng. Cậu lắc đầu:
– Không em cứ hát đi.
Mẹ con Lan sung sướng tiếp tục hát, đến lúc bất chợt cô thấy người cậu run run, cô ngưng hát bật dậy thì thấy Cậu Ba đang âm thầm khóc, hai dòng nước mắt chảy dài theo gò má. Tuy không hiểu nguyên cớ nhưng cô Liên mũi lòng khóc theo :
– Em có làm gì để mình không vừa ý hả mình ?
Cậu Ba cười trấn an:
– Không phải đâu. Chỉ vì nghe em hát anh mới biết là mình dù có đi tuốt chân trời gốc biễn, có đi qua Tàu hay qua Tây thì vẫn còn là người Việt Nam. Chỉ có ngườiViệt Nam mới nghe thấm được những câu hát hò của em.
– Vậy em vô lấy ly nước trà cho mình, em quên hồi nẩy, không biết trà có quá đậm hay không. Rồi em ngồi hát nửa cho mình nghe.
Ðêm hôm đó đả để lại cho Cậu Ba một kỷ niệm thật mênh mông. Tiếng hát của người thiếu phụ mộc mạc đả in sâu trong từng tế bào của cậu trong suốt cuộc sống sau này. Cả đến trước khi chết, cậu cũng còn nhớ những câu hò đó.
Sáng hôm sau, trong bữa ăn sáng, Cậu Ba nhìn Mẹ con Lan với đôi mắt đỏ hoe thì lại không đành lòng bỏ ra đi, Cậu lại hoãn thêm vài ngày nửa để được ở lại bên cạnh Mẹ con Lan làm cô Liên mừng rở. Cả ngày hai người quấn quít bên nhau, Cậu Ba vụng về giúp Mẹ con Lan trong những công việc đồng áng làm cô Liên cười nắc nẻ :
– Rõ ràng, mình là dân thành thị, không thể nào làm nông dân cho được!
Ðến chiều khi trời đã trở mát thì Mẹ con Lan lấy ghe ra chèo, chở Cậu Ba đi vòng vòng vào những con kinh, con lạch quanh vùng.
Cậu Ba nhìn cô Liên với bộ bà ba nâu thô sơ và cái khăn choàng quấn trên đầu mà nghe niềm vui dâng trào trong lòng. Cậu lấy máy hình chụp Mẹ con Lan dưới mọi hướng làm cô mắc cỡ la toáng lên. Nhưng khi Cậu Ba đưa máy cho cô xem những hình vừa mới chụp thì cô rất hài lòng :
– Mình coi bộ vậy chứ cũng là phó nhòm khá đó.
– Anh thấy trong mấy cái hình, hình nào em cũng tự nhiên và đẹp thiệt. Nhìn mà thấy mê mẩn tâm thần.