Cậu Ba do dự là vì cậu nhớ Bé Lan khuây khoắc, cậu biết nó đả về Sài Gòn nôn nóng chờ cậu. Nhưng điều con Loan vừa gợi lên làm cậu cũng rạo rực vì hồi nào giờ cậu chưa từng nếm mùi phá trinh cô gái nào hết, ngoại trừ lần đầu tiên với chị Hương thì không kể. Cậu không chú tâm đến chuyện đó cũng vì chưa có cơ hội.
Cậu cầm ly cà-phê xoay qua xoay lại, con Loan thấy vậy, nó mới nói :
– Hay là em gọi nó lên đây liền uống nước với mình. Anh ngắm xem nó rồi lấy quyết định sau, để nó thoãi mái, em sẽ không cho nó biết ý định. Anh chịu không ?
Thấy có lý, Cậu Ba gật đầu. Con Loan gọi ngay điện thoại về nhà. Cũng may hôm nay là chúa nhật nên con Sương ở nhà, không có đi học. Nó vui vẻ đồng ý, hẹn con Loan nửa tiếng đồng hồ nửa để nó kêu xe ôm chở lên.
Con Loan nói thêm về con Sương cho Cậu Ba nghe. Ba Mẹ con Sương nghèo nhưng cũng có được một cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu ở làng. Họ cố sức cho con Sương tiếp tục học để mong nó có được cuộc sống sau này khắm khá hơn mà nhờ. Thấy Ba Mẹ lo cho mình như vậy, con Sương mời nẩy ý định kiếm một món tiền lớn giúp Ba Mẹ làm ăn xôm tụ hơn, chứ cứ lây lất như vầy thì lúc nào cũng thiếu trước hụt sau. Con Sương rất thẳng thắn nên nó bàn với Ba Mẹ nó về ý tưởng bán trinh của nó. Lúc đầu Mẹ nó không tán thành nhưng sau cùng thì nó cũng thuyết phục được Ba Mẹ.
Bước vào quán ăn, con Sương hơi khựng lại vì nó tưởng chỉ có chị Loan. Ai ngờ lại có một người đàn ông bên cạnh. Con Loan giới thiệu đó là bạn của nó. Con Sương liếc nhìn thấy Cậu Ba cao ráo, sáng sủa. Phong cách của cậu thật khác hẳn người Việt Nam, hỏi ra thì biết cậu sống ở nước ngoài. Con Sương rụt rè hỏi cậu về cuộc sống bên đó vì nó cứ có ước mơ được đi ra nước ngoài. Cậu Ba vui vẻ trả lời cho nó làm con bé nghe mê. Con Sương đâu có cơ hội ra khỏi cái khung của nhóm bạn học thiếu niên của nó, được dịp tiếp xúc với một người đàn ông thật sự như cậu làm nó thấy vui vô cùng.
Phần Cậu Ba thì vừa thấy con Sương cậu đả ưa nó ngay. Con Sương cao và mảnh khảnh như cậu thích, mặt nó tươi tắn. Cậu thích cặp mắt mơ màng của nó, cậu nghỉ : «con bé nầy chắc hay mộng mơ, lãng mạn», nhưng cậu lại chấm đôi môi của con Sương, dầy và cong cong như lúc nào nó cũng phụng phịu làm nũng …Cậu nhìn ngực của nó, chỉ mới nhú lên, cậu chặc lưỡi: «vú nó còn nhỏ nhưng cũng đúng thôi, nó mới 16 tuổi, mà với tuổi nầy, không biết nó đả có lông nhiều hay không ?», cậu Ba hồi nào giờ vẫn thích những người con gái có ít lông lồn, nhiều lông che kín hết khe lồn làm mất vẻ đẹp của lồn. Bé Lan, con Loan được cậu ưu ái cũng là những đứa con gái ít có lông lồn.
Cậu Ba mời con Sương tối đến đi xem ca nhạc phòng trà với cậu và con Loan, con Sương thích chí vì hồi nào giờ nó làm gì có được cơ hội như vậy. Nó cũng vui ngầm vì được tiếp xúc nói chuyện với anh bạn trai chị Loan, người đàn ông nầy thật là cởi mở vui tánh. Ngồi giữa hai người bạn, con Sương thấy mình thật thoãi mái. Nó để ý thấy Cậu Ba rất chính chắn, lúc nào cũng giữ một khoãng cách với nó. Một vài lần nó vô ý đụng đầu gối vào đùi cậu làm nó ngượng ngùng nhưng hình như Cậu Ba không quan tâm làm nó cũng yên lòng.
Ðêm ca nhạc thật thành công làm cả ba người đều vui vẻ cười đùa. Ðến một lúc, con Loan kéo con Sương về phía mình, nó rủ rỉ vào tai con em họ nó :
– Nè Sương, em chấm anh Nguyên mấy điểm ?
Con bé cười khút khít :
– Chị hên thấy mồ, bồ của chị số một rồi, em cho 10 điểm trên 10.
– Ê, đừng nói bậy nghe, anh Nguyên là bạn chị chứ đâu nói là bồ chị hồi nào đâu ?
– Vậy mà em tưởng …
– Sương nè, em có biết là anh Nguyên thích em lắm đó !
Con Sương giật mình, lúng túng :
– Chị nói gì kỳ vậy ?
– Con nhỏ nầy ! tuần trước em có nhờ chị chuyện gì, bây giờ quên rồi sao ?
Con Sương lấp bấp :
– Ủa vậy thì … vậy thì …
Con Loan cười nhỏ :
– Chị kiếm được cho em ông chồng mà em chấm 10 điểm trên 10, hay là bây giờ lại chê?
Con Sương luống cuống, mặt nó hết đỏ rồi tái … Khi nó lấy quyết định bán mình thì đó là một quyết định hoàn tòan của lý trí, thật ra nó đâu biết bao nhiêu gì về sinh lý. Nó cứ cho đó là một sứ mạng, nhắm mắt bán trinh để lấy tiền giúp gia đình, đó là một khái niệm hoàn tòan lý tưỡng. Thật ra nó chưa bao giờ nghỉ đến những chi tiết của tình huống, Mà có nghỉ chăng nửa thì nó cũng chỉ hình dung một bức ảnh trừu tượng trong đó nó nhắm mắt cắn răng trong khi một người đàn ông không có gương mặt ôm xiết nó vậy thôi, nó chỉ tập trung vào cái bức ảnh đẹp khi nó cầm một xấp tiền về đưa cho Ba Mẹ nó.
Vậy mà bây giờ, chị Loan vừa báo tin cho nó thì nó chới với vì thực tế đập mạnh vào mặt nó làm nó ngộp thở. Nó hấp tấp đứng dậy bỏ chạy ra ngoài để thở, hai bàn tay nó đặt lên ngực như để ráng điều hòa con tim đang nhẫy rối loạn … Người nó giao động mạnh, đầu óc nó sôi xụt, nó đứng đó một lúc lâu thì chị Loan bước ra, ôm hai vai nó mà cười :
– Anh Nguyên nói chị ra báo với em, ảnh thấy em bị sốc quá nên ảnh nói thôi, không bàn đến chuyện đó nửa, em vào mình ra về.
Con Sương níu tay con Loan khẩn trương gần ứa nước mắt :
– Chị Loan, giúp em đi, em sợ quá không biết phải làm gì bây giờ. Em còn nhỏ, chị chỉ cho em đi chị Loan. Em năn nỉ chị đó.
– Chị hiểu tâm trạng của em lắm nhưng em đả nhờ chị giúp em thì chị muốn nói với em điều quan trọng nhất : anh Nguyên là người đàn ông rất chu đáo, em không tìm ra người đàn ông nào tốt hơn cho ý định của em đâu. Anh rất sòng phẳng và sẽ giúp em đạt được ý nguyện một cách tốt lành nhất. Nếu em chấp nhận thì ảnh còn biểu chị là ảnh muốn chị mướn một căn nhà vườn thật yên ổn để em sống bên ảnh vài ngày, nếu sau đó em thấy được thì em sẻ chia sẻ chăn gối với ảnh còn nếu em không chịu thì ảnh không bao giờ ép uổng em đâu. Ðể cho em an tâm, ảnh còn biểu chị theo ở bên em và ảnh mấy ngày đó nửa. Em thấy không ? làm sao em có được những điều kiện đó, chị đả kể cho em chuyện của chị, em thấy đó, không phải dễ dàng đâu.
Con Sương ngước đầu lên nhìn con Loan với ánh mắt đầy biết ơn :
– Nhưng mà em vẫn thấy run quá chị ơi.
Con Loan nắm tay nó :
– Mà nè, chị hỏi thiệt nghe, em có thấy thích anh Nguyên không
Con Sương thẹn đỏ mặt :
– Chị hỏi kỳ quá, làm sao em trả lời được!
– Tại vì chị thấy đối với đứa con gái mới lớn như em, muốn đi xa hơn thì phải có ít nhiều tình cảm với người ta mới tốt chứ em đâu có thể chai lì như chị được ?