Ðược lên vai cô, con Lan cười hì hì. Cậu Ba đưa cho đứa nhân viên 20.000 đồng làm nó mừng rở cám ơn không ngớt.
Ăn xong cả hai lại lên giường. Con Lan hạnh phúc quá nên nó nhảy nhót như đứa con nít làm Cậu Ba cũng bị lây, cả hai lấy gối đập vào nhau mà cười nức nẻ. Rồi Cậu Ba đè con bé xuống mà nút lồn nó. Cậu hứng tình nên nút nó đến mấy lần liên tiếp làm con Lan ngồi dậy không muốn nổi.
Xế chiều Cậu Ba và con Lan về đến nhà ở Phước Thành, một ấp không xa Bến Tre cho lắm. Gia đình con Lan cũng mộc mạc. Căn nhà gổ sạch sẽ có 3 gian, nằm trên miếng đất ruộng gần sông. Con Lan nắm tay Mẹ nó mà ra chào Cậu Ba. Cậu Ba ngạc nhiên không ngờ Mẹ con Lan vẫn còn trẽ mà lại còn có duyên ngầm. Mẹ nó có cặp mắt giống y cặp mắt con Lan. Cậu Ba nhìn không chớp mắt làm Mẹ con Lan ngượng ngùng. Cô thấy Cậu Ba rỏ ràng là người thành thị, ăn mặc chỉnh tề mà lại thật lịch sự. Nhìn gương mặt cậu, cô thấy giông giống như người diễn viên nào đó trên tivi mà cô hâm mộ.
Nghe con Lan kể đầu đuôi câu chuyện, Mẹ con Lan ríu rít cám ơn Cậu Ba. Cô mời Cậu Ba ngồi uống nước trà. Từ lúc có Cậu Ba trong nhà sao cô cứ thấy bồn chồn lạ lùng. Mấy lần ngước mắt lên, Mẹ con Lan bắt gặp tia mắt của Cậu Ba đang nhìn mình làm cô bối rối không biết đặt tay đặt chân ra sao. Lần cuối, không hiểu tại sao, cô không quây mặt nhìn ra phía khác được. Mắt Cậu Ba như cục nam châm làm cô cứ như bị thu hút, không rời được mắt cậu. Cũng may lúc đó con Lan đang chạy ra đầu làng để mua mấy cái bánh chuối đãi Cậu Ba. Cậu Ba mỉm một nụ cười thật hài hòa :
– Chị có mấy cháu rồi mà sao thấy chị còn trẻ quá vậy ?
Mẹ con Lan lấp bấp :
– Tui có con Lan đó … còn thằng nhỏ …thằng Tú nửa. Thằng Tú đi học chưa về.
– Tôi nghỉ chị chưa đầy 30 phải không?
Mẹ con Lan ngượng ngịu :
– Tui không biết … à … quên mất tui đả 35 tuổi rồi.
– Như vậy chị hơn tôi 2 tuổi.
Mẹ con Lan tự giận mình sao tự nhiên lại ăn nói không xong chút nào, để cho Cậu Ba nầy thế nào cũng chê cười mình. Cuộc sống chị tẽ nhạt từ mấy năm nay, từ khi chồng chị bị bệnh tiểu đường, anh không còn vui vẻ như xưa nửa cứ ra ruộng làm cả ngày rồi về ngũ. Có khi cả ngày hai vợ chồng không nói một lời. Cả về chuyện chăn gối cũng tẻ nhạt theo với căn bệnh … Mang tiếng có chồng mà cũng như sống độc thân. Ðả vậy con Lan lại đi lên Sài Gòn thành ra cả ngày chị âm thầm lũi thũi một mình.
Rồi thì chồng chị phải vào nhà thương khám lại. Anh phải nằm thêm mấy ngày. Ở nhà tiền hụt trước sau, chị đành phải kêu con Lan về mà gánh vác bớt với chị.
Rồi bây giờ chị ngồi tiếp Cậu Ba nầy, không hiểu sao chị cứ luống cuống. Chị thấy khó thở lạ kỳ. Chưa khi nào chị có cảm nhận như vầy. Người đàn ông nầy có cái gì đó làm chị sợ hãi vô cớ. Chị muốn đứng dậy bỏ chạy ra sau bếp nhưng chị không dám. Chị thầm trách con Lan sao đi lâu quá.
Cậu Ba nhìn Mẹ con Lan mà cười thầm. Người đàn bà quê mùa nầy không quen dấu diếm. Ðọc trong lòng cô ta dễ như đọc tờ báo. Rỏ ràng là Mẹ con Lan đang bị cậu chi phối tâm thần. Cô ta có vẻ đàng hoàng nề nếp thì chắc chắn là cô đang bị thiếu thốn về mặt tình cảm hay tình dục, chứ đây không phải là người đàn bà trăng hoa.
Tánh phong lưu đa tình của cậu lại nổi dậy. Cậu quên mất đây là Mẹ con Lan. Cậu quên là hồi sáng mình còn ái ân với con gái người đàn bà nầy. Cậu lại thấy thèm của lạ mà không cần biết đến hậu quả.
Trước đó cậu định tiếp tục lên đường đề đi Cần Thơ nhưng khi Mẹ con Lan mời thì cậu lại nhận lời ở lại ăn cơm chiều. Bửa cơm thật ấm cúng, ai nấy đều vui vẻ ngay cả Mẹ con Lan cũng thấy hài lòng vì đả lâu rồi chưa có tiếng cười đùa trong nhà như hôm nay… Thằng Tú đeo theo Cậu Ba làm Mẹ con Lan phải rầy nó. Nhìn con mình chơi giởn leo lên người Cậu Ba mà Mẹ con Lan không khỏi thương cho nó : nó mới 8 tuổi mà ba nó lại cứ rầu rỉ nghiêm nghị, ít tỏ tình thương với con trai mình. Thành ra bây giờ gặp được Cậu Ba vui tính cười đùa làm sao thằng Tú không đeo theo được ? phải chi Cậu Ba làm cha nó thì hay biết mấy. Nghỉ đến đó Mẹ con Lan giật mình bối rối. Cô tự trách: «mình hồ đồ quá, nghỉ bậy bạ không ra gì hết». Cô nhìn con Lan thật thân thiện với Cậu Ba mà Cậu Ba cũng đối với nó thật là thân thiện. Cô lại nghỉ : « con Lan hiền lành, mong sao nó kiếm được một người chồng tốt với nó như Cậu Ba nầy thì mình cũng mừng ».
Ăn xong Cậu Ba nhờ Mẹ con Lan kiếm xem trong xóm có ai cho cậu mướn được một căn nhà ngũ qua đêm. Cũng may là có người hàng xóm độc thân dễ tính, đồng ý nhường căn nhà nhỏ của mình lại một đêm cho Cậu Ba, ông ta sang nhà người anh ở xóm trên mà ngũ nhờ.
Thừa dịp Mẹ con Lan ra sân sau để lấy nước, Cậu Ba nhanh nhẹn bước theo.
Ðang múc nước từ trong lu, Mẹ con Lan giật mình quây lại thì thấy Cậu Ba đang đứng thật gần mình. Cô càng luống cuống khi thấy Cậu Ba nắm tay cô mà nói :
– Sẳn dịp tôi muốn nói cho chị là tôi rất cám ơn buỗi cơm tối nây.
– Có … có … gì đâu mà … anh … mà cậu … tui … tui
Giọng cô thật thãm hại. Bàn tay cô run mạnh khi được bàn tay người đàn ông chạm vào. Cô tức cho mình sao không có can đảm để rút tay ra. Nhưng quả thật là dễ chịu, đã bao nhiêu năm rồi chưa có người đàn ông nào nắm tay cô, cô cũng không còn nhớ. Cả đến chồng cô cũng đã lơ là không có được những cử chỉ đơn thuần như vậy.
Biết mình đả đánh đúng tâm lý người đàn bà và đả chiếm được thượng phong, Cậu Ba buông tay Mẹ con Lan ra rồi cười cười :
– Chị ơi. Bên nhà tôi mướn đó, không biết có đủ chăn mền hay không vậy ? Tôi sợ lạnh lắm. Chị làm ơn đem qua cho tôi cái mền.
Thở phào như vừa thoát nạn, Mẹ con Lan lại thấy tiếc nuối cảm giác được nắm tay :
– Tui … sẽ coi lại cho anh … ờ cho cậu.
Ngồi chơi thêm một lát Cậu Ba từ giả mẹ con con Lan rồi băng ngang vườn chuối để về nhà mướn của mình.
Phần Mẹ con Lan thì cứ bối rối đi ra đi vào. Cô lớ xớ không biết phải làm gì. Ðến nổi cô còn bực mình tự trách : « sao mình lại kỳ cục quá vậy, làm như là con gái mới lớn không bằng !». Cô tự nhận là sự có mặt bất ngờ và sống động của người đàn ông có tia nhìn quyến rũ đả làm cô mất bình tĩnh. Như cái cây đang bị khô héo mà lại nhận được mưa rào … sự sống trong cây chỉ muốn tuôn trào vươn lên. Nhưng đối với người đàn bà mộc mạc như cô thì cái nguồn sống đó mạnh mẽ quá làm cô bàng hòang sợ hãi.
Con Lan rầy Mẹ nó :
– Mẹ sao kỳ ghê, cứ đi ra đi vô như người mất thần. Nhà mình có khách mà Mẹ cứ thơ thơ thẩn thẩn, không khéo làm người ta chê cười mình không biết tiếp khách.