Trời càng lúc càng về chiều và chiếc xe Honda Cup 81 của cô Tình cứ theo quán tính chạy miết chạy miết ; hai cô cháu tuy chẳng có ai say cả nhưng vì không để ý đường nên hoàn toàn không hề biết là tai họa đang dần dần ập đến với mình. Lòng đường càng lúc càng thu hẹp lại và tuyệt nhiên chẳng hề thấy một chiếc xe nào qua lại như lúc nãy nữa. Mãi đến khi cô Tình thấy hơi là lạ, vội lên tiếng bảo Lợi dừng xe lại thì cũng vừa đúng lúc xe tự động tắt máy. Lợi xuống xe, dựng xe lên và mở nắp bình xăng thì thấy trong bình cạn khô, không còn một giọt. Nó ngao ngán nhìn quanh hai bên đường thì chỉ thấy toàn là những hàng cây bạch đàn xanh ngắt, rậm rạp.
– Cô ơi, giờ tính sao đây cô?
Giọng cô Tình thật bình tĩnh :
– Ban nãy, con chạy đến ngã ba mà cô không nhắc con rẽ phải nên con cứ chạy thẳng miết. Giờ thì xe hết xăng rồi, có muốn quay lại cũng không được.Vậy mình cứ dắt bộ đi tới xem phía trước có xóm làng gì không rồi hẵng tính.
Cô Tình quả thật là sáng suốt vì lúc bấy giờ, trời đã bắt đầu chạng vạng và hai cô cháu dắt xe lầm lũi đi tới một chút thôi thì trời đã tối hẳn. Lúc này, Lợi mới cảm thấy hơi sờ sợ vì bóng tối thường là nơi trú ẩn của bất kỳ tội ác nào ; dù là hết xăng nhưng chiếc xe Cup 81 70cc là một tài sản đắc giá nhất ở nơi khỉ ho cò gáy này, vả lại cô Tình tuy đã có chồng con nhưng nhan sắc cô vẫn còn mặn mà như vậy thì nếu gặp bọn dâm tặc thì dễ dầu gì mà bỏ qua một bông hoa chưa tàn như thế này. Bụng cứ đánh lô tô, Lợi vừa dắt xe rảo bước vừa giục cô Tình đi nhanh lên. Cũng may là bữa nay là ngày rằm nên trăng lên rất sớm và do vậy, hai cô cháu cũng thấy được đường để mà đi. Một hồi lâu sau, hai cô cháu dừng lại vì trước mặt là một cái hồ rộng, bốn bề gió lộng thật mát mẻ. Thấy cái hồ này, bỗng dưng Lợi bồi hồi nhớ lại cái hồ Cá sấu ở dưới Núi nhọn, nơi từng chứng kiến mối tình loạn luân giữa nó và chị Ba Hường. Cạnh bồ hồ có một doi đất hình chữ nhật khoảng 10m2 và trên đó có cất một cái chòi chăn vịt nhỏ bé, thấp lè tè, mái lợp bằng lá dừa nước.
– Nè con, con coi cái chòi kia có ai ở không? Nếu không, hai cô cháu mình dắt xe vào đó ngủ đỡ đêm nay rồi sáng mai hãy trở ra đường về vậy.
Lợi lập tức dựng xe chạy vào chòi rồi trở ra liền, báo cho cô Tình biết là trong chòi chẳng có ai cả. Nó quay chiếc xe Honda lại và dắt thẳng vào bên trong chòi ; cô Tình đi sau nó, vẫn bình tĩnh ung dung như mọi khi. Bốn vách chòi được ốp bằng lá buôn rất kín đáo và trong chòi, ngoài một cái chõng tre trãi tấm chiếu sờn mòn cũ kỷ và có một cái gối ôm mốc meo ra thì không còn vật dụng gì khác. Nhờ có bóng trăng bên ngoài soi tỏ nên Lợi nhặt được ở dưới đất nơi chân chõng mấy cây nến và cả cái hộp diêm quẹt. Nó bật diêm, đốt sáng một cây nến và cắm vào một chổ khuất gió nơi đầu chõng.
– Cũng may là chủ nhà có cho mình thức ăn mang về, chứ nếu không thì chắc chắn hai cô cháu mình sẽ chết đói thê thảm cho mà coi! – Cô Tình nói giọng vui vẻ rồi cuốn một phần chiếu lên, lấy túi thức ăn nơi giỏ trước xe máy bày ra chõng nào bánh mì, nào chả lụa, nào xôi, nào gà luộc.
Hai cô cháu vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ và tưởng chừng như không có cuộc vui nào trên thế gian bằng cuộc vui này. Tiếng cười giòn tan của hai cô cháu như xé tan không gian tĩnh mịch của đêm tối. Khi đã no nê, cô Tình cột túi thức ăn còn dư, bỏ vào giỏ trước xe máy rồi cùng Lợi ra khỏi chòi, đến mé hồ khoát nước súc miệng, rửa mặt và tay chân ; nước hồ hơi lờ lợ nhưng cũng có thể uống được từng ngụm để đỡ qua cơn khát. Trở vào chòi, cô Tình trãi tấm chiếu trên chõng ra như cũ rồi cô nằm xuống ở mé trong chõng, gối đầu lên chiếc gối ôm ; cô nhường cho Lợi nằm ở mé ngoài. Vì chẳng may gặp cơn khốn đốn thế này nên đành phải chịu không thể nào thay quần áo để ngủ ; Lợi nằm xuống mé ngoài chõng và cả hai cô cháu lại tiếp tục trò chuyện.
– Nè Lợi, kể ra thì cô cháu mình đi lạc mà cũng sướng chứ bô! Có nến đốt, được ăn no, có nước uống, lại có chổ nằm, chỉ tiếc là không thay được quần áo và chẳng có mền đắp thôi.
– Cũng tại con chạy xe bị lạc nên mới làm phiền cô như thế này! Giọng Lợi bùi ngùi.
– Con có lỗi gì đâu. Tại cô mà! Hồi nãy, đến ngã ba nếu cô mà nhớ ra là rẽ phải thì đâu có lạc như thế này.
– À, con nhớ rồi! Ở ngã ba có quán café hồi sáng mình ghé uống, có phải không cô? Giá như hồi nãy mình mà vô quán uống café nữa thì chưa chắc gì đã bị lạc.
– Thôi mà, đừng có tự trách mình nữa mà! Dù sao thì nhờ vậy nên hai cô cháu mình lâu rồi mới được dịp ngủ chung với nhau như thế này. Con có nhớ không vậy hả?
Bất chợt cô Tình giựt mình, với vẻ hốt hoảng cô ngồi dậy và tuy thái độ cô khá bình tĩnh nhưng giọng nói cô thì không được bình thường cho lắm.
– Nè Lợi, con coi giùm cô có con gì vừa mới bò vào bên trong áo cô!!!
Lúc này, Lợi mới nhận ra là từ sáng tới giờ, cô Tình mặc cái áo đầm màu kem loại tròng cổ ; loại áo này hở rộng nhiều ở dưới nên nếu không cẩn thận khi nằm thì rất dễ bị bất cứ con vật gì hễ nhỏ hoặc dài chui vào. Trong cảm giác sợ sệt, cô Tình không nhận định được đó là con vật gì và nó đang bò đến đâu trên người cô ; cô chỉ biết nó hơi dài dài, lành lạnh, làm cho cô nhột nhạt khó chịu mà thôi. Lập tức, Lợi ngồi dậy và nhanh như chớp, để giải thoát cô Tình, nó nhanh chóng luồn hẳn hai bàn tay vào bên trong áo đầm cô, từ phía dưới bắt đầu mò lần lên trên để tìm cho bằng được con vật nào đó đã dám ngang nhiên xúc phạm thân thể ngọc ngà của cô. Dĩ nhiên, tuy đây không phải là quan hệ tình dục nhưng hai bàn tay Lợi gần như mò hết cả người cô Tình và một hồi lâu, nó mới bắt được một con rắn mối dài khoảng 1 tấc và to bằng ngón tay cái ở chổ nách phải cô. Nó giơ cao con rắn cho cô Tình thấy rồi chạy ra ngoài, vứt con rắn xuống hồ rồi khoát nước rửa tay. Lúc Lợi trở vào nằm xuống bên cạnh cô thì cô Tình bỗng kéo tay nó ngồi dậy.
– Nè, trời đất ơi! Không có con, chắc cô chết mất. Cô cám ơn con nhiều!
– Thôi mà, ơn nghĩa gì đâu cô! Con còn phải xin lỗi cô là đằng khác.
– Tại sao con phải xin lỗi cô?
– Tại…tại…con dám mò… trên người cô! – Giọng Lợi hơi ngập ngừng.
– Thôi đi, ông thần ơi! – Cô Tình cười – Thì con có mò thì mới bắt được con rắn chứ, có phải không nào? À mà này, chứ hồi nhỏ con vẫn thường mò người cô đó sao? Cô Tình cười bí hiểm
– Dạ, hồi nhỏ khác giờ khác chứ cô, đâu có giống!