Sau khi dùng bữa trưa xong, Lợi phụ cô Tình rửa chén bát, mở tủ lạnh rót nước uống rồi vào phòng ngủ, bật quạt máy lên và ngã lăn xuống tấm đệm. Tuy trời bên ngoài khá nóng nhưng không khí trong phòng rất dễ chịu nhờ chiếc quạt máy quay qua quay lại điều hòa. Lợi cảm thấy cô Tình yêu thương, cưng chìu nó thật lòng như hồi nó còn nhỏ, chứ không phải là gượng gạo và khách sáo cốt chỉ để lấy lòng bố mẹ Lợi ; bởi dù gì đi nữa thì Lợi lớn lên cũng chính là nhờ dòng sữa của cô chứ của ai. Mười năm trôi qua, tuy hồi đó nó chưa có khái niệm gì về nhan sắc cô nhưng nó quả quyết là cô cũng vẫn khôi ngô, trẻ trung, tươi tắn như ngày nào. So với những tấm hình chụp trong đám cưới chị Hoàng, cô Tình có phần nổi nét hơn cả chính mình.
Cũng đều cùng ở lứa tuổi 38 nhưng sao so với mợ Yến thì cô Tình lại gần như trẻ hơn đến những 10 tuổi? Còn về nhan sắc thì khi mợ Yến đạt 1 thì cô Tình phải là 9, 10. Mái tóc cô hay là mây là suối? Nói ví von như vậy có nghĩa là mái tóc cô thật bềnh bồng, thật thướt tha, thật óng ả và thật mịn màng với những lọn tóc uốn xiton hơi quăn, mềm mại phủ xõa quá hai vai cô một ít. Khuôn mặt trái xoan đầy sắc nét và góc cạnh cũng như toàn bộ da thịt cô đều trắng nõn như bông gòn. Là một phụ nữ sinh ra trên đất Huế kinh đô nên vầng trán cô khá cao và đặc biệt, đôi mắt lá liễu đen nhánh, long lanh, ngời sáng, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau dễ dàng hạ gục bất cứ gã đàn ông nào dù là già hay trẻ. Sống mũi dọc dừa thanh cao nằm cân đối, gọn gàng giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền. Vầng cổ cô cao, lộ rõ ba ngấn và nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là hai làn môi mọng đỏ đều đặn hình trái tim thật tươi thắm, thật mềm mại ; khi cười thì đôi môi ấy luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe miệng.
Hai bờ vai cô tuy mảnh mai nhưng đầy đặn, vòng lưng cô mềm lại, hai gò ngực căng tròn, vòng bụng thóp vào và hai vòng eo thon thả ; cặp đùi cô săn chắc, cặp giò thon dài và hai bàn chân trắng nuốt. Tất cả đã không quên kết nối những đường nét tuyệt mỹ, yêu kiều và diễm lệ để mà tạc nên một cơ thể Tây Thi của Ngô Phù Sai hồi sinh trong ánh hào quang rực rỡ chói chang. Dù sao đi nữa thì Lợi cũng chỉ là tơ tưởng vậy thôi, chứ nào nó dám có ý nghĩ nào không trong sáng với cô Tình – người mẹ nuôi ; nếu có thì ông trời cứ trừng phạt nó. Nó mau chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành, mê mệt, say sưa và thoải mái làm sao. Quả là cuộc đời có nhiều chuyện thật éo le, không sao có thể ngờ được đã đưa đẩy nó và cô Tình, chẳng khác gì loài thiêu thân lao vào cuộc tình loạn luân tội lỗi đầy hào quang của lạc thú nhục dục ở tại một vùng đất xa xôi, hẻo lánh chưa hề đặt chân đến trong một đêm lạnh lẽo về sáng. Khi Lợi bừng tình dậy thì đồng hồ đeo tay điện tử của nó đã chỉ 5 giờ chiều ; nó mệt mỏi xuống phòng tắm rửa mặt. Cô Tình đang làm món gà kho gừng và canh cải ngọt, thấy Lợi, cô lên tiếng :
– Bộ ở Bà Rịa thiếu ngủ hả con sao mà ngủ như chết rồi vậy?
– Dạ, tại hồi sáng ngồi xe mệt quá cô ơi! À cô, ngày mai cô làm gì để con phụ?
– Chứ con không nghĩ là mới lên đã bắt con làm việc rồi à? Bữa nay thứ mấy rồi con?
– Dạ, thứ năm cô!
– À, vậy thì mai và mốt, con với cô ra vườn café sau nhà lặt hạt nhé. Đến chủ nhật, con chở cô qua nông trường Bình Sơn ăn đám cưới nhà một người bạn cô, có nghe không?
– Xin tuân lệnh sư mẫu! Nhưng… Bình Sơn ở đâu vậy cô? Có xa không cô?
– Từ đây qua đó, tính cả đi lẫn về khoảng gần 200 cây số. Sáng 8 giờ mình đi, qua tới đó khoảng hơn 10 giờ. Còn chiều thì 3 giờ, mình sẽ về cho mát, cố gắng chạy nhanh sao 5 giờ về đến nhà là vừa.
Sáng chủ nhật, cô Tình dậy sớm để soạn sửa quần áo sau khi vào bếp làm xong cho cô và Lợi hai phần bánh mì ốpla. Ăn sáng xong, cô Tình vào phòng ngủ và chút sau, cô trở ra gọn gàng và tươi tắn trong bộ đầm màu kem ; cô chỉ trang điểm khuôn mặt phớt nhẹ một chút chứ không diêm dúa cầu kỳ nhưng cũng đủ làm cho cô tự nổi bật lên. Lợi thì thật là đơn giản, chỉ một chiếc quần tây gapardin màu xám và một chiếc áo thun kiểu màu xanh dương. Nó cầm chìa khóa chiếc xe Cup 81 phân khối 72cc từ nơi tay cô, dắt xe từ nơi phòng khách ra, nổ máy xe depa một chập rồi chạy qua cổng. Cô Tình sau khi khóa cửa nhà và cổng cẩn thận, một tay cầm dù, một tay cầm bóp xách tay, ngồi lên yên sau chiếc Cup 81 ; theo hướng chỉ của cô, Lợi từ từ rồ ga cho xe chạy ra đường lớn, rẽ tay trái chay thẳng. Vì tối qua trời mưa một trận khá lớn nên mặt đường lúc này thật quang đãng và hoàn toàn không hề có bụi. Chạy được một quãng, cô Tình bảo Lợi chạy vào cây xăng cạnh đường đổ 3lit xăng vào xe rồi chạy tiếp. Đây cũng chính là một trong những lý do đưa đẩy hai cô cháu yêu nhau đêm nay, bởi lẽ nếu lúc này cô bảo Lợi đổ 4lit xăng thì bảo đảm là sẽ không xảy ra chuyện gì trục trặc cả. Trên đường đi, vì thấy còn sớm nên sau khi chạy được khoảng 1 giờ đồng hồ, hai cô cháu dừng xe tại một ngã ba, vào quán uống café một hồi lâu rồi tiếp tục rẽ trái đi tiếp. Khi đến nơi, hai cô cháu thấy khách mời cũng đã bắt đầu nhộn nhịp đi đến dập dìu. Sau khi bước qua cổng hoa, tự tay cho phong bì đựng tiền mừng vào cái hộp hình trái tim và ký tên vào miếng vải lụa, hai cô cháu chọn ngồi nơi một bàn tiệc gần cửa ra vào ; lúc này, trong bàn đã có 4-5 người ngồi sẵn và hình như đó là bạn bè của cô Tình nên Lợi thấy họ nói chuyện với nhau thật vui vẻ, thoải mái.
Đúng 11 giờ 30 phút, lễ cưới bắt đầu với các nghi thức tuyên bố, giới thiệu cô dâu – chú rễ và đại diện hai họ, khui và mời rượu…Đám cưới diễn ra thật vui nhộn, linh đình với tất cả 5 món ăn sang trọng, ngon lành. Cô Tình vừa ăn vừa gắp thức ăn cho đầy vào chén của Lợi và cứ giục nó ăn ; thỉnh thoảng, Lợi cũng “nịnh đầm”gắp lại cho cô Tình một vài miếng. Sau đó, có một số người lên hát và trong đó có cả cô Tình ; cô hát bài Đám cưới trên đường quê thật hay vì khi cô hát xong, mọi người đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng cô. Đến gần 1 giờ trưa, tiệc mới tàn ; cô Tình và Lợi được chủ nhân mời vào nhà trong nghỉ ngơi. Trong khi cô Tình vào buồng ngủ cùng bà chủ nhà vốn là bạn của cô, Lợi ngồi nơi phòng khách xem phim video cùng với một số thanh thiếu niên. Khoảng 30 phút sau, buồn ngủ quá, Lợi chạy ra sau bếp thì thấy có một cái võng xếp trống không thì liền nằm xuống đó và ngủ ngay, không còn biết trời trăng chi nữa. Cũng may là khi nãy, Lợi chỉ dám uống nước ngọt mà thôi còn cô Tình thì cũng uống khoảng 4-5 ly bia nhưng xem chừng thì tửu lượng cô khá mạnh vì thấy cô vẫn tỉnh táo như thường. Khoảng 3 giờ chiều, cô Tình đánh thức Lợi dậy để đi về ; nó lật đật đi rửa mặt rồi xin phép chủ nhà, dắt xe ra khỏi cổng. Cô Tình chào hỏi chủ gia xong, để cái túi nilon màu xanh đựng thức ăn bà chủ nhà cho nơi giỏ trước xe máy rồi ngồi lên yên sau xe và xe từ từ giã biệt nông trường Bình Sơn bỏ lại phía sau. Đường về chậm hơn đường đi vì gió ngược chiều khá mạnh. Hai cô cháu nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
– Cô ơi, ngộ nhỡ bữa nay chủ nhật, dượng Hải về nhà rồi sao hở cô?
– Trời ơi, có Tết đi nữa, ổng cũng chẳng về đừng nói chi là ngày thường, mà nếu có về thiệt thì cũng đâu có sao con, ổng có chìa khóa nhà riêng mà!