Sáng sớm nay Nam đã gọi cho Dũng, tính để Dũng đi cùng mình và Liên cho Liên đỡ ngại nhưng với chuyện xảy ra tối qua, Dũng còn chưa thấy đủ. Một ngày nghỉ, nó sẽ quyết định ở trong nhà với mẹ cả ngày. Hôm nay nhất định không đi đâu hết. Nam đành lấy hết sức lôi Liên đi về nhà. Quãng đường không xa lắm mà mất gấp mấy lần thời gian mới kéo Liên tới được…
Lại nói về Dũng. Sau đêm qua, tâm lý Dũng đã thay đổi về chất, nó yêu mẹ và tối qua nó hiểu được mẹ yêu nó đến đâu. Nó không còn rụt rè nữa. Ngủ dậy trời đã sáng tỏ, mọi ngày vùng ra khỏi giường mà khoác thêm một cái áo phông vào, hôm nay nó không mặc nữa. Nhìn chiếc quần đùi đội một cục mặc dù đã chỉnh quần lót kĩ mà vẫn không che được, nó hơi xáu hổ. Nhưng nghĩ mẹ còn lạ gì người mình nữa nên cũng đã ái ngại.
Tiếng lách cách phái bếp là biết mẹ đang chuẩn bị đồ ăn sáng rồi. Vệ sinh cá nhân xong, tinh thần tươi mát nó xuống bếp với mẹ.
– Mẹ!
– Ừm
Mẹ quay mặt lại mỉm cười với nó, nụ cười hết sức ôn nhu. Dũng như quả bóng xì hơi vì tiếc nuối. Ban ngày ánh sáng rực rỡ như vậy nhưng làm sao có thể xuyên được mấy tầng vải. Một bộ pijama đầy những họa tiết hoa bướm bao mẹ từ đầu tới chân, kín như đấu sĩ trung cổ mặc giáp vậy. Mẹ bê nốt đồ ra bàn lớn tiếng:
– Lại ăn đi con
– Dạ
Há miệng ăn từng miếng to Dũng không quên liếc nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của mẹ. Mái tóc buộc cao làm khuôn mặt trứng ngỗng của mẹ sáng như bóng đèn trăm oát vậy. Da dẻ bóng mịn như em bé, chỉ nhìn thôi cũng muốn thò tay béo một cái. Mẹ như quên hẳn sự kiện tuyệt điệu tối qua rồi, nếu không có sự ngượng ngùng thoáng léo lên trên đôi mắt mẹ nó còn tưởng loạt tinh trùng phóng vào lồn mẹ hôm qua chỉ là một giấc mộng nam kha.
Nói DŨng là một thằng ngốc thì có vẻ không đúng. Tuy nó học chẳng ra sao nhưng không ngốc, cực thông minh gian sảo, nhưng về phần nam nữ ái ân thì hơi ngốc chút. Hôm qua nó đã phụt tinh vào lồn mẹ nó rồi thì có nghĩ là mẹ nó đã chấp nhận ái ân với nó. Đơn giản nó chỉ cần lựa đúng lúc áp sát tới rồi… lột trần mẹ ra mà đâm tới là được. Chắc chắn mẹ nó giờ cũng hi vọng nó làm vậy nữa
Giờ mẹ nó coi như không có chuyện gì xảy ra, nó cũng vậy. Thành ra cả hai vẫn bình thường như mọi ngày.
Ăn xong, nó không chịu được áp lực khi đối mặt với mẹ vội chào mẹ rồi phắn đi chơi. Tới công ty bảo vệ, nơi đây đã thiếu vắng anh Nam. Nó cũng biết nên không để ý tìm kiếm. Ngồi uống trà đàm đạo với mấy tên du con đã “hoàn lương” làm máu trong nó lưu động nhanh bất thường.
Câu truyện của lũ này không đâm chém thì cũng gái gú. Mặc dù “hoàn lương” được một thời gian rồi nhưng tâm tính của đám này vẫn chưa lương thiện được. Mặc dù hành vi đã chính nghĩa hơn nhưng khi gặp chiến hữu thì cứ nói phét tướng lên, ai quản được.
Một đống kinh nghiệm cua gái, tán gái, hại gái được Dũng tiếp thu. Những hình ảnh về “gái” tiến vào trong óc Dũng thì lập tức lại biến thành mẹ. Nó hận không thể bay về mà áp dụng với mẹ ngay lập tức, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi. Mẹ nói trưa ở nhà tự ăn nên nó chẳng buồn về nữa. Không như hồi trước, móc thủng túi không có đồng nào, giờ vứt nó ra giữa đường cũng không chết đói được.
…
Lang thang một mình trên đường, bụng nó kêu ọc ọc mấy tiếng. Liếc nhìn ven đường là một hàng bún rách vắng người, chỉ có mỗi một cái bàn nhựa “không màu” vì nó đã bạc hết màu rồi và 2 cái ghế nhựa cùng tuổi thọ. Bên cạnh là một cái xe đẩy nhỏ, là nơi sản sinh ra bún.
Do dự mãi cuối cùng nó cũng tạt vào. “thôi coi như số mình phải ăn ở đây đi”. –
– Cho 1 tô đi bà chủ ơi
Chỉ 1 lát sau là có liền. Một bé gái nở nụ cười tươi rói bê tới cho nó một tô bún bốc mấy tầng khói. Chẳng cần nghỉ nó ăn luôn. Hương vị cũng được, chẳng khác gì chỗ khác, tất nhiên là không có gì nổi trội.
Số trời không cho nó ăn được 1 bữa ra hồn. « két » một tiếng. Một chiếc xe tải nhỏ phanh gấp lại. Dũng giật mình, tưởng có đội CA nào đang truy sát tội phậm. Mấy anh áo anh thẫm mặt hầm hầm một đống từ trên thùng xe lao xuống với tốc độ kinh thiên. Và ngay sau đó nửa tô bún của nó bay lên cùng với cái bàn, những sọi bún tung bay trong đôi mắt tôi nghiệp của nó.
Một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, nó vẫn còn chưa tỉnh lại, nhìn xác tô bún của nó dưới đất. Một loạt tiếng động lớn đánh thức nó. Hình ảnh trước mặt nó giống như hai bang hội đang sống chết với nhau. 5 tên áo anh đang dùng hết tốc độ với những hành động nhanh, cương quyết, dứt khoát ném mọi thứ trên vỉa hè lên thùng xe. Hai mẹ con nhà « chủ quán » liều mạng giữ chặt chiếc xe đẩy. Tiếng van xin, tiếng quát tháo loạn xì ngầu. Chợt Dũng thấy đưới mông mất sự chống đỡ mới biết chiếc ghế nhựa đã biến mất một cách thần kì.
Mọi hành động chớp nhoáng của chiếc xe tải biến mất. Để lại một không gian yên ắng, vắng lặng. Hai bên đường, những người chỉ trỏ bàn tán đã biến mất. Không một ai tới xem kết quả của sự càn quét ra sao. Tất cả khôi phục nguyên trạng, chỉ có hàng bún này từ nay có lẽ sẽ phải tìm kế khác. Hai mẹ con hàng bún rúc đầu vào nhau khóc.
Vẫn tư thế mông chạm đất, giờ Dũng mới tỉnh lại nhìn hai mẹ con thu dọn đồ đạc. Sống mũi Dũng cay cay, nó cũng yên lặng góp một phần sức coi như an ủi họ. Người mẹ mặc bộ quần áo không màu, vá vài chỗ, cô con cái cũng vậy, nhìn là biết nghèo túng đến đâu. Thấy Dũng giúp đỡ hai người cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn qua. Lúc về, Dũng trả tiền tô bún nhưng hộ không lấy, Dũng mặc kệ cứ để trên xe đẩy rồi đi.
Nó nghĩ nhà mình được coi như là nghèo rồi, cả năm trời mà không có bà trợ cấp chắc nó 1 xu cũng không có. Mẹ làm giáo viên, lương cũng đủ trang trải cuộc sống, không dư chút nào. Vậy hai mẹ con họ nghèo đến đâu. Lang thang miên man suy nghĩ, chợt nó dừng chân xoay mạnh người chạy vọt lại. Nó muốn xem nhà mẹ con nhà kia ở đâu, và để chứng thực quyết tâm của nó. Cứ đi cách xa một đoạn để họ không phát hiện ra, mãi tiếng sau, sau khi luồn lách qua mấy con đường to đường nhỏ hai mẹ con mới dừng lại. Nơi này là phía sau một khu dân cư, nhìn giống bãi giác của khu dân cư thì đúng hơn. Một ngôi nhà làm bà những chiếc cọc gỗ, tấm tôn và những miếng bạt rách. Cũng quá khoa trương đi. Kiên nhẫn núp theo dõi, nó thấy hai mẹ con lúi húi đủ mọi công việc trù bị cho buổi đi bán hàng vào chiều tối nay, khoảng gần tiếng sau cô bé chào mẹ đi học. Cô đã thay đi bộ đồ khá hơn, có lẽ chỉ lúc đi học cô mới mặc. Chỉ còn mỗi mẹ cô ở nhà, Dũng nấn ná củng cố quyết tâm mãi mới dám đi tới.