Hôm nay mẹ lại ngủ cùng Dũng, không biết có phải do mãi suy nghĩ hay không mà mẹ không sờ chim Dũng :
– Mẹ, ấy ấy chim con đi
Mẹ mỉm cười hì hì. Dùng chủ động kéo quần đùi xuống cho mẹ sục cho mình. Bàn tay búp măng của mẹ sục nhẹ nhàng mà phê hết biết, còn hơn sự phối hợp giữa Dũng và cái điện thoại. Đầu Dũng lướt qua những bộ vị của mẹ mà nó đam mê. Như bao chàng trai với mối tình của mình bao giờ cũng phải từ xa đến gần, từ trên xuống dưới. Dũng bắt đầu suy nghĩ tới cặp vú của mẹ, làm sao để chiếm hữu được nó. Nghĩ tới việc chiếm được bầu vú mà nó từng bú để lớn lên từng ngày mà chim nó cứng hơn bao giờ hết, bàn tay mẹ sục những cái nhẹ nhàng mà cảm giác phê thật sâu lắng. “à, có cách”.
– Mẹ!
– Ừ?
– Con đang nghĩ tới ti mẹ
– Hử, sao? Tự dưng lại thèm ti hả, cũng phải, nhiều anh lớn tướng rồi mà con chưa cai sữa đó
Mẹ mỉm cười nói mát, Dũng lại không ngần ngại vì điều này:
– Mẹ cho con bú tí nhé?
– Lêu lêu, anh Dũng nhà ta thềm ti mẹ kia
– Đi mẹ
Vừa nới, tay Dũng đã không nhịn được mà luồn vào trong áo mẹ phủ ngay lên trái tim mẹ. Hà chợt giật bắn người. Dù là con cô nhưng đó là chuyện mười mấy năm rồi, cơ thể cô mười mấy năm nay chỉ có tay cô động vào nó còn nhạy cảm hơn trinh nữ nữa. Nghĩ không ra lời nào để cản con với lại nó là con cô, cũng chẳng sao mà thêm nữa… cô thấy thích quá. Cô bối rối:
– Từ từ không đau mẹ
“lạ nhỉ, mình có làm gì đâu mà đau”. Dũng nghĩ hoặc
Cũng chẳng sao mà, cô chủ động kéo áo lên. Đôi thỏ căng mọng lộ ra ngoài. Mắt Dũng sáng hơn đèn xe hơi, lần đầu tiên nó được nhìn thấy tận mắt, không tính thời còn vô tri. Thật đẹp quá, đẹp! Đôi tay Dũng run run nhẹ nhàng cảm nhận từng sợi mát lạnh, từng tia mịn màng, từng thớ mềm mại.
Cảm giác ban đầu của cô là ngượng nhưng nhờ có bóng tối che trở, cổ vũ lại nghĩ Dũng là con mình, Hà không ngại ngần mà kéo áo lên cao. Những cái vuốt ve, nắm bóp của Dũng làm cô thấy lòng mình ngổn ngang. Một bó cảm xúc dan xem với nhau nhưng rõ ràng nhất là SƯỚNG. Bao nhiêu năm rồi, đã bao nhiêu năm, cô còn nghĩ là mình đã quên mắt cảm giác của người phụ nữ. Dù là con trai cô, nhưng cảm giác bàn tay khác phái làm cô ngây ngất. Chiếc môi mọng chín hé mở phun ra từng luồng hơi nóng hổi, da gà cô nổi sần từng đợt, từng đợt, cặp đùi khép chặt mà không ngăn được từng cơn nghẹn ngào rỉ ra bên dưới. Một bàn tay như vô thức, như đấu tranh dừng lại hay tiếp tục đi xuống dưới, cứ nắm rồi buông cạp quần.
– Ớ…
Một cảm giác lan tỏa toàn thân, cô không nhịn được mà thốt ra một tiếng sướng khoái, tay kia cô sục nhanh hơn, mạnh hơn, giường vì thế rung lên từng hồi như từng gợn sóng mênh mong trong lòng cô. Nó như 17 năm trước anh đã từng ngân lấy một bên của cô. Giờ đây là con cô.
Dũng sướng quá, vú của mẹ thật tuyệt vời, đây là vú của người nó yêu, ngâm trong miệng, bóp trong tay. Không giống như 16 năm trước nó ngậm hàng ngày, cảm xúc khác biệt hoàn toàn. Chim nó được mẹ tăng cường sự kích thích nó cảm thấy mình sắp bùng phát rột.
– Ứ… … … …
Hai mẹ con như đồng thanh. Dùng cắn mạnh, bóp mạnh và phun mạnh, chẳng biết tới đâu nữa. Rồi thì cùng thở. Bàn tay mẹ quay lại sự dịu dàng. Với Dũng, nó coi như đây là lần đầu tiên người nó yêu cùng nó tiếp xúc thân mật “ôi, thật tuyệt vời, thật sướng quá”.
– Thôi, ngủ đi tướng, bóp gì nữa, cắn mẹ đâu quá trời, y như hồi bé ý
Dũng cười hì hì rồi ngoan ngoãn nằm xuôi nhắm mắt và nhanh chóng đi vào mộng mị. Tuổi ăn, tuổi lớn, dễ ngủ. Bỏ lại Hà với một bụng tâm sự. Cô thở dài thườn thượt, thầm than cho số của mình, nghĩ lại những câu bông đùa, càn quấy của những người bạn, những cô đồng nghiệp. Phụ nữ thường hay có những trao đổi thầm kín, nhất là những người có gia đình. Nào là lão nhà tôi hùng hục, lão nhà tôi vô dụng rồi thì thằng cha khều khều bên ngoài làm bên trong ngứa ngứa, thằng cha thấy hết đường rồi mà cứ dũi cố làm đau quá trời. Nói đâu mà mặt nó cứ hếch là biết nó than hay khoe rồi. Nghĩ tới cô chợt phì cười.
Chiếc đồng hồ dạ quang có thể cho cô biết được nãy giờ cô nằm vu vơ cả nửa tiếng rồi. Lại nghĩ tới cảm xúc thăng hoa ban nãy mà cô rao rực. Thấy con đã yên giấc cô kín đáo kéo quần xuống, của con cô khá được, cái gì cũng được, nãy giờ vẫn còn dựng ngược lên. Cô nhẹ nhàng nắm lấy và đưa tay xuống…
Cty bảo vệ đã đi vào hoạt động, anh em cũng chuyên nghiệp hơn. Nam phải nhịn đau để mua một loạt đồng phục cho ra dáng. Thủa khởi nghiệp bao giờ cũng gập gềnh, chỉ khi nào anh em xuống địa bàn mới mặc, có khi còn mặc của nhau. Văn phòng công ty là một ngôi nhà 3 tầng được thuê lại từ một gia đình đã di dân. Chủ nhà học chưa bán được nên tạm cho thuê. Tất cả đều do anh Nam hoạt động hết, Dũng có thể nói là chưa được tích sự gì cả. Cả tuần Dũng cùng anh Nam liên tục xông pha xuống địa bàn thị sát, đồng thời đi kiến hợp đồng mới.
– Chú thấy nơi này thế nào?
Một trung tâm giải trí tổng hợp to đùng đập vào mắt Dũng.
– Chúng ta vào chứ?
– Anh tới rồi. Có lẽ nơi này có hậu trường tốt, họ không cần ta
Hầu hết các dịch vụ giải trí đã được thăm hỏi rồi, cuối cùng là những nơi khó ăn nhưng thơm phức này.
– Em thấy chúng ta mới thành lập, ít gây lung tung thì hơn, để khi nào ổn định đã
– Ừ
– Hay ta chuyển sang các công ty, xí nghiệp?
Bên đó cũng được, mỗi tội công ty nào mà không có phòng bảo vệ? Có bao nhiêu công ty cần bảo vệ ngoài chứ? Cái này Nam cũng nắm rõ, chần chờ một lát:
– Đi
Tuy công ty mới thành lập nhưng Dũng đã tưởng tượng ra tương lai không xa túi của nó sẽ rủng rỉnh hơn, đâu như bây giờ đừng nói là thoải mái, ngay cả việc đói bụng muốn tạt vào quán ven đường làm bát bún đều phải nhìn trước, ngó sau. Nhà nó cơ bản cũng không dư. Đợt lương đầu tiền chưa có, cuối tuần sau là một loạt hợp đồng đến kì thanh toán anh em công ty mới bắt đầu có ăn, giờ tạm buộc bụng đã. Về cơ bản anh em đều gán bó từ trước, góp từng chút sức lực của mình vào đây, mọi người cơ bản hiểu được. Ngay chính trụ sở công ty cũng do anh em trong công ty tự sửa sang, trang hoàng. Về cơ bản ngoài góp sức ra thì chỉ còn góp tâm thôi. Mọi người đều cố gắng về sự nghiệp mới, là nơi thay đổi hướng đi cuộc đời mình.
…
Tối nay Dũng phải tự túc, mẹ liên hoan với tổ trong trường, để lại một đống lời dặn dò mẹ tắm rửa đi từ 5 giờ. Đúng loay hoay, Dũng muốn tự lập trong vấn đề này, nghĩ đến việc sẽ chăm sóc mẹ mà Dũng đã phải mày mò trong này khá lâu. Không có mẹ ở nhà, Dũng càng có cơ hội tự học tập trù nghệ. Sau 2 tiếng cuối cùng cũng được vài món, tuy nhìn không đẹp mắt nhưng hương vị chắc chắn không tồi, vì tỉ lệ nó làm đúng như hướng dẫn mà. Còn lại, quyết định ở lượng lửa thôi. Hình thức thì cứ dần dần sẽ thành thục. Nhìn bữa tối tráng lệ mà Dũng cười toe toét gật đầu mạnh một cái, để lại khu bếp ngổn ngang.