– Địt đi, mạnh lên…ư…
Hai ngón tay tạm thời đóng vai là cái dương vật mạnh khỏe, Hà hướng cao âm hô lên trên, thoải mái mà đâm vào rút ra. Đầu tưởng tượng với hình ảnh của con đang ra sức đâm mạnh vào sâu bên trong cô. Hà không nhịn được, mà trong căn phòng này chỉ có mỗi cô, ngoài cô ra, chưa ai được vào cô thoải mái biểu lộ những cảm xúc của mình
– Mạnh nữa, địt mẹ… địt mạnh vào con
Chưa bao giờ Hà khao khát đến thế. Giả thử giờ Dũng xuất hiện ở đây, tin rằng cô sẽ đẩy nó xuống mà cường bạo lên.
– Con ơi…. Mẹ sớng quá… địt mạnh lên… lồn mẹ sướng… sướng… i.i.a….. hư…hư..
Sau khoái cảm, cô thở mạnh một hơi. Sung sướng nhưng có nuối tiếc. Dù gì cũng là giả, mà giả thì vĩnh viễn không bao giờ bằng thật. “đến bao giờ mới có người được vào căn phòng này nhỉ”. Cô thậm chí ước mình dâm đãng hơn, phóng đãng hơn nữa. Như vậy cô sẽ có đủ dũng khí để vượt qua hết thảy…
Sáng hôm sau, sau cái ôm chặt của Dũng, hai mẹ con chia đường đi, người đi làm, người đi học. Hà vừa đi vừa hồi tưởng lại chút dự vị tê dại còn xót lại nơi đầu vú. Đôi vú của cô to lớn nhưng không vì vậy mà giảm sự tiếp xúc da thịt của hai người, nó còn làm tăng dư vị lên tầng cao mới. Qua hôm qua, Dũng như thành người khác, nó công khai hơn trong việc tiếp xúc trực tiếp với mẹ. Nó ôm cứng lấy mẹ, ép sát mẹ vào người, Hà như mê đi với những cảm xúc nam nữ ngang trái nhưng vô cùng lôi cuốn. Nó như thứ thuốc có thể gây nghiện. Mãi tới khi cô tỉnh dậy khi phát hiện bàn tay nóng rực của nó đã xuống tới mông cô. Nhớ lại mà mông cô râm ran những cảm xúc khó tả.
Dũng cũng như những anh em khác đứng xêp hàng chờ nhận lương. Dù có cổ phần nhưng Dũng không tham gia trực tiếp vào công việc. Nó biết cty này phải dựa nhiều vào nó, chính xác là nhờ nó để có được sự hậu thuẫn của CA nhưng nó cũng không thể mặt dày mà lĩnh toàn bộ. Dũng chủ động bỏ lại một nửa số tiền lương. Anh em đều nhất định không để Dũng làm vậy nhưng ý Dũng đã quyết. Dũng đã nói, từ giờ chỉ lĩnh một nửa số tiền lương mà thôi, còn nửa kia, Dũng để lại cty để thêm vào trang trải chi phí mua sắm phương tiện, thiết bị. Anh Nam đứng nhìn không nói, không cản, không ý kiến, khẽ mỉm cười nhìn kết quả. Không phải Nam hám chút lợi này mà nghĩ Dũng tự có chủ trương nên không can thiệp, đối với Nam, Dũng ở cty thì cty sẽ thuận lợi hoạt động, nhưng không vì thế mà lợi dụng Dũng. Anh em vui vẻ nhận lượng, đây là khoản đầu tiên những con người này nhận được một cách chính đáng, nó rất đáng quý. Nhiều người cứ ngồi đếm mãi, vuốt thẳng những góc cong của đồng bạc, xếp ngay ngắn cùng chiều… Tuy khoản tiền không lớn nhưng ý nghĩa của nó vô cùng trọng đại. Đa số anh em từ trước đều ăn đen, khoản tiền nhỏ này tuy nhỏ mà không nhỏ chút nào. Anh Nam đứng một góc cũng thở dài….
– Đi với anh đến quán Blue.
– Thị sát à, sao cứ đến đó mãi thế?
Dũng biết thừa, chuyện này anh em trên dưới anh cũng biết nhưng Dũng cũng không quên chọc anh Nam một cái. Chẳng có tác dụng gì vì mặt anh Nam dày rồi, ai bảo nó mãi chỉ có chiêu này. Mỗi lần đến chỉ uống ly café, mua bao thuốc nhưng không vì là xếp mà quỵt tiền, mặc dù bên chú Hoàng cũng không thiết mấy xu này.
– À, hèm… có hôm em thấy cô Liên kia đi đứng có chút khó…. Khụ… hình như bị tai nạn… mà hôm bị tai nạn lại là hôm đi hóng gió với anh Nam.
Nam nóng mặt sải bước nhanh hơn, bỏ Dũng vội chạy theo sau.
– Anh Nam à, thằng Đức đó! Em muốn thu lãi chỗ nó, anh nghĩ có được không?
– Chú định làm gì? Đừng làm ẩu, phải tính toán kĩ càng
Nói vậy tức là Nam không phủ định việc này. Còn lại phải tính toán cẩn thận, làm việc có phương pháp, không thể cứ như trâu húc vào đống đất.
– Em tính thế này… Nhà nó không phải có dãy siêu thị sao? Ta dánh vào chỗ này
– Ừ, như thế nào? Đập bãi?
– Không, em tính chỉ khuấy cho đục nước lên là được, không cần động đao động kiếm
Nam cười, coi đó là trò chỉ con giận nhau, phá phách chút chuyện. nhưng anh Nam đã coi nhẹ Dũng rồi. Kế hoạch bao ngày tính toán của nó cộng với tư vấn của mấy thằng nhân viên bảo vệ ngồi rảnh thì sao bình thường được.
– không phải cty ta còn thiết xe sao? Bắt nó nôn ra, là tình nguyện tài trợ cho cty một chiếc xe
Anh Nam bắt đầu hứng thú hỏi chi tiết. Mắt Nam rất nhanh sáng ra, sủa sang lại kết hoạch của Dũng đôi chút rồi suy nghĩ định ngày hành động. Hai người phải dừng câu chuyện vì cô Phượng bước tới. Không vì cái hôm mập mờ đó mà hai người khó nhìn nhau, Dũng chăm ngắm những đường nét công tròn của cô hơn. Phượng đôi khi phát hiện ra nhưng không khó chịu hay ngượng ngùng gì, Dũng còn có cảm giác cô còn ưỡn lên khoe ra nữa, không biết có phải không. Nhưng hai người tuyệt nhiên không nhắc lại chuyện cũ. Hôm nay Phượng trông rất trẻ trung, áo sơ my ngắn tay mà xanh nhạt, váy trắng gần tới gối lộ cặp chân rất… dài và khỏe mạnh, cặp đùi trắng như nõn cần thấp thoáng ẩn hiện theo từng cử động tung bay của tà váy làm Dũng mê mẩn. Phượng mặc kệ ánh mắt Dũng mà tự nhiên ngồi xuống
– Ồ chào cô, chú đâu?
– Chú về bên kia lo thủ tục sang lại
Phượng tới không làm Nam chú ý gì, mắt Nam đa phần như vô ý mà liếc nhanh về một hướng, cứ làm như ở đây ai cũng không biết gì.
– Khụ, cô và Dũng ngồi chơi, cháu có việc đi trước.
Khỏi cần nhìn đi đâu hết, Dũng biết thừa là Liên chỉ 1 phút sẽ đi ra. Nhìn anh Nam như bận bịu đi khuất Dũng không khỏi bật cười với vẻ trẻ con này. Cứ dấu dấu diếm diếm, mà còn vụng về quá nữa. Phượng cũng nở nụ cười liếc nhìn về phía Liên.
– Bao giờ chú về hả cô
– Đầu tuần sau
Giọng cô thánh thót, cao này êm dịu, Dũng nghe mà lòng có chút dục dịch. Cô ngồi gác chân Dũng không khỏi liếc nhìn cặp đùi trắng hồng, non mỡn kia. Ánh mắt Dũng làm Phương không được tự nhiên. Cô đứng lên đề nghị đi dạo chút. Hai người nhàn nhã đi loanh quanh rồi tới khu công viên nhỏ. Hai người ít nói, chủ yếu Phượng muốn đi lại chút, ngồi mãi cũng chán. Đôi chân không mục đích tiêu phí mất 15 phút thì phát hiện gần tới nhà của cô. Do dự chút cô mời Dũng vào. Cánh cửa vừa đóng Phượng có chút hồi hộp, tuy không có gì nhưng cô có cảm giác như mình đang vụng trộm gì đó. Dũng ngồi xuống, Phượng nhanh chóng mở điều hòa
– Uống gì, cậu nhóc?
– Ở đây làm gì có nhóc nào? Chàng trai trẻ muốn uống ca cao