– Vì bù đắp cho cô mà chú chiều cô lắm, luôn cố gắng làm cô thật vui. Càng nghĩ tới cô càng thấy thương chú.
– Cô…
Dũng không biết nên hỏi sao để tiếp tục câu chuyện của hai người, thật là! Đang yên tự dưng hỏi cái này, giờ chẳng lẽ không ai nói gì cứ ngồi đây ngắm cô. Cũng được chẳng qua cô là của người khác, không phải người yêu nói, lén ngắm thì được. Không khí trầm lắng tĩnh mịch chợt bị phá vơ. Quãng thời gian vừa rồi cô như trìm vào những cảm xúc của bản thân.
– Cô là phụ nữ, cô bình thường và khỏe mạnh như mọi người. Nói ra cháu không hiểu đâu. Cô cũng có những nhu cầu, những ham muốn của bản thân và…
– Cháu hiểu mà cô. Cháu đã 16, cháu có suy nghĩ của mình, hiểu biết của mình.
– Cậu nhóc…
Dũng bực bội. Ai coi nó còn nhỏ là nó không thích. Nhưng Dũng mỉm cười mắt léo lên một tia sáng
– Cô! Chú đáp ứng cho cô được khoảng mấy phần nhu cầu, một nửa?
– Cậu nhóc tò mò quá đấy… theo như cô … tính toán thì khoảng 1/10 hoặc chưa tới.
– Vậy còn lại?
– Là sao?
– Còn lại cô làm cách nào ? Đi tìm ai đó và…
– Không !
Phượng có vẻ khẩn trương
– Vậy cô….
Phượng cúi đầu, cô cũng không hiểu sao mình lại nói về cái này với tên nhóc này, đã vậy càng nói càng muốn nói nữa
– Cô tự làm… là thủ dâm
– Ôi trời, cháu còn tưởng mỹ ném bom chứ, thủ dâm thôi mà
Dũng nói rất thoải mái. Dũng liếc nhìn cái nơi kia, nãy thì dũng vô cùng yêu thích cái váy này của cô, cảnh xuân lộ không ít mà giờ tự nhiên ghét nó quá
– Cô này, cháu có một yêu cầu, đối với cháu nó vô cùng lớn, mong cô…
Cô nhìn Dũng cảnh giác
– Ừ, không quá đáng là được
Mấy chén rượu làm Dũng mạnh dạn hẳn và làm Phương thêm can đảm hơn, không thì đã không có việc 2 ng ngồi đây nói chuyện giữa ánh đèn mờ ảo
– Cháu là con trai, lại đang tuổi mới lớn nữa… nãy cô chú yêu thương nhau cháu thấy người hồi hộp phấn khích khó tả
– Và…
– Vâng ! Cô có thể giúp cháu… tự phục vụ được không ?
Không khí yên ắng đến sợ người. Dũng vô cùng lo lắng, đến mức không giám nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô nữa. Dũng biết chỉ 1 câu từ chối là từ mai 2 người không dễ nhìn mặt nhau. Dũng thấy cô đứng lên và đi đâu đó, Dũng không dám nhìn nữa
– Đi theo cô vào đây, ngoài này không tiện
Phượng nói nhỏ mà Dũng nghe như sấm bên tai. Đôi chân như mộng du đi theo cô và 1 căn phòng nhỏ gần đó. Có lẽ là phòng dành cho khách, cũng có đủ giường tủ. Cô đã ngồi xuống trước, trong này còn tối hơn, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy rõ. Dũng do dự rồi ngồi gần cô, Dũng không ngời cô sẽ đồng ý, thật kích thích quá. Im ắng một lúc Dũng nghĩ mình nên làm gì đó. Dũng kéo quần xuống rồi nghĩ sao đó thì cởi hẳn ra rồi ngồi hẳn vào trong.
– Cô…
Phượng lại gần hơn và bắt đầu sục cho Dũng, đôi tay này xa lạ nhưng cảm xúc không kém đôi tay hiền hậu của mẹ, còn như mát lạnh hơn. Dũng nhanh chóng ngập vào cơn phê. Bàn tay nhỏ nhắn của Phượng vuốt ve khắp chiều dài thân dương vật của Dũng, từ trên xuống dưới, đến tận hai quả lựu đạn thật nhẹ nhàng nhưng lòng cô không được bình tĩnh như vậy. Cô phải cố nhịn để không thoát ra tiếng kêu kinh ngạc. So với chồng cô, Dũng cường tráng quá. « không biết nó ăn gì mà to dữ vậy ? ». Người cô phát sốt lên với những suy nghĩ dâm đãng
– Sướng quá cô ơi…
– Chẳng lẽ không thì… khỏi làm nữa
Không khí đỡ căng thẳng, hai người cũng mở mồm được
– Cô ơi !
– Gì nữa ?
– Cháu thủ dâm cho cô nhé ?
– Thôi… không cần đâu
Nếu Dũng mà lớn hơn vài tuổi chắc chắn sẽ biết được nên làm gì. Phụ nữ sinh ra là phải bị đè, bị áp bách. Chỉ cần mạnh dạn tiến lên là họ sẽ thuận theo cảm xúc lòng mình. Thấy Dũng tiu ngủi Phượng cũng có phần nuối tiếc, mất mát. Cô bình tĩnh lại, dù gì nó cũng mới có 16.
Những cái sục của bàn tay người phụ nữ thành thục gợi cảm, từng làn hương theo không khí truyên tới làm Dũng ngây ngất. Phượng thấy Dũng bắt đầu phê thì tăng thêm chút điện, mạnh mẽ nắm lấy sục xuống làm Dũng không nhìn được há mồm phun ra tiếng kêu sung sướng.
– Cô ơi, sướng quá, mạnh nữa đi cô
Sự sung sướng cô mang lại cho nó khác với mẹ, đó là bàn tay của người phụ nữ lạ, và đặc biệt là đẹp và gợi cảm. Chỉ cần kết hợp với hình ảnh con hến có lông ban nãy là những liên tưởng vô hạn nảy sinh trong lòng Dũng. Không biết đánh giá, nhưng Dũng cũng mơ hồ đoán ra cô Phượng khá chuyên nghiệp. Những dòng sung sướng đã hóa thành con thác to lớn phụt mạnh, phụt mạnh….
Trong toalet rửa tay, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ hơi men của Phượng mang đầy vẻ nuối tiếc. Phải chăng cô mạnh dạn tiến tới hẳn đã nhận được một đỉnh cao của cuộc làm tình. Nhắm mắt lại phượng còn vương vấn mãi hình ảnh con chim to lớn kia, lại thầm sao sánh với chồng. Ban nãy tiễn Dũng về cô lao ngay vào phòng thỏa mái thoát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn với hình ảnh những cái đâm thật mạnh thật sâu của cái dương vật khỏe mạnh kia. Những dòng tinh trùng kia không lãng phí mà phụt thật sâu, phụt đầy ắp bên tận sâu trong cô. Cuối cùng cô đổ ập xuống giường với những hơi thở thỏa mãn nặng nhọc.
Hà ngồi ngẩn ngơ. Cô thấy cô đơn quá, nghĩ lại buổi tối hôm đó cô sướng quá, lồn cô ăn thật no từng dòng tinh trùng của con. Giờ nó lại là hố sâu ngăn cách tình cảm mẹ con gắn bó yêu thương bao năm qua. Cô không còn tư nhiên thân cận với con nữa, Dũng cũng như xa cách cô hơn. Những bữa không ăn ở nhà cùng mẹ nhiều dần lên. Con cô là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô, giờ cô thấy mình như không còn mục tiêu để sống nữa. Hà co cụm người trên ghế, hai dòng lên cứ như thác tuôn suống trong thầm lặng. Hà không biết làm gì để cứu vãn lấy tình cảm mẹ con nữa. Giờ cô hối hận quá, bản thân thật đáng hận, sướng rồi giờ phải khổ. Cô không còn nghe tiếng mở cửa của Dũng, khi ngước lên nhìn thấy con cô như đứa trẻ òa khóc ôm chầm lấy con, và áo Dũng rất nhanh thấm đẫm những dòng lệ của tình yêu mang tên « mẹ ».
– Con xin lỗi, mẹ đừng khóc nữa
Dũng rối rít lên, nó cũng hiểu tại sao mẹ lại khóc. Vòng tay ôm cứng lấy mẹ, lấy hơi ấm của mình phủ kín nỗi buồn của mẹ. Dũng như dỗ dành đứa nhỏ khóc nhè, vuốt ve mái tóc huyền của mẹ
– Thôi, mẹ đừng khóc nữa, từ sau con không ăn bên ngoài nữa, khổ thân mẹ, con thật vô ý quá
Dũng ngồi ghế ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát và đẫm nước … mắt. Hai người không nói gì, mặc cho bóng tối bao vây, hai trái tim cô đơn trong căn nhà lặng lẽ ủ ấm cho nhau. Dũng ân hận vì đã bỏ mẹ chạy lông nhông với anh Nam, lòng thầm cân nhắc sẽ dành thật nhiều thời gian ở với mẹ. Cứ nghĩ tới những dòng nước mắt của mẹ là Dũng lại nghẹn ngào ôm siết lấy mẹ. Hà mệt mỏi nằm ngủ đến sáng trong lòng còn, ghế cũng khá rộng mà. Dũng mấy lần tỉnh giấc nhưng cố không nhúc nhích để mẹ ngủ ngon. Đã bao lâu rồi không ngủ cùng mẹ, giờ không những được ngủ cùng mà còn được ôm tấm thân mềm như bông này ngủ mà như đi đày vậy. Ghế tuy to nhưng không thoải mái bằng giường, may mà mấy con muỗi đi vắng không thì tiêu.