Nghe động Dũng liếc mắt thì chợt ngây người. Cô Phương khuôn mặt ủng đỏ, quyến rũ vô cùng, chiếc váy dây che được có nửa bộ ngực trắng tinh, một nửa thả rông nhảy tưng tưng theo từng gót ngọc. Tà váy đúng che vừa trọn cái mông, còn lại thì rất thoáng mát. Cặp đùi nó mới trắng làm sao, non như nõn cần. Cô đứng trước mặt chồng cúi xuống vỗ vỗ má chồng. Dũng chỉ thiếu chút nữa là chảy máu cam, nó đang nửa nằm nửa ngồi nên đầu để hơi thấp, bên trong cái váy màu đỏ nóng bỏng là một kháng trống không, một đôi múi đỏ thâm, chùm đen lua tua thưa thớt. Dũng không biết rằng có cặp mắt khẽ liếc nhanh về phía cái cọc của nó và một nụ cười đắc ý.
– Nè, dậy, dậy nằm đây mà ngủ à?
Chú Hoàng ậm ừ gì đó. Dũng mải nhìn cái thung lũng với những hàng cây thưa thớt và… Cô Phượng quay lại, liếc nhìn Dũng hậm hực như nói cho nó biết vừa rồi cô biết nó nhìn gì rồi.
– hê hê hôm nay vui nên anh uống nhiều quá. Mà nè, Dũng, có bạn gái chưa?
– Dạ?
Dũng gãi gãi đầu ngượng ngùng
– Trai gái gì đâu … cháu mới 16 tuổi thôi à– Nhỏ gì nữa, hồi xưa bằng tuổi cháu chú đã là một đấng phong lưu rồi đó. Sao xã hội ngày càng đi xuống vậy nhỉ
– Vớ vấn, nó mới có 16 đừng xui linh tinh để cho nó còn tập trung học tập nữa
Dũng không thích nghe mấy cái chuyện bạn gái bạn trai này nên đổi chủ đề
– Mà cô chú, em nhà mình đâu rồi sao mấy lần gặp cô chú chưa thấy bao giờ?
Chú Hoàng chợt tắt nụ cười lấy thuốc ra châm, cô Phượng thì ngoảnh mặt sang 1 bên vuốt tóc
– Làm một điếu không?
Dũng lắc đầu nhưng chú cứ đưa tới. Chú đã thấy Dũng có hút rồi. Một làn khói thở ra mang như mang theo một câu chuyện xưa mông lung:
– Vấn đề này…
– Anh…
Một đôi hàng nước mắt trên cặp mắt phượng của cô. Chú Hoàng khoác tay ngăn cô nói. Chú Hoàng chậm kể lại câu chuyện tình yêu thủa ngày xưa, rồi sau đó đến chuyện bản thân họ. Cô chú thật khóe chọn nhau, câu này làm chú Hoàng cười khổ. Cái tên Phượng Hoàng như số mệnh của cả hai, là ở cả hai người.
– Chú không có khả năng sinh con, bác sĩ nói do tinh trùng yếu
Dũng nghe mà đủ cả mặt. Có lẽ do hơi rượu, lại có người nghe nên chú mới thổ lộ cái riêng tư của mình hoặc là do lý do nào khác mà Dũng không biết nữa. Như đoán được ý DŨng muốn hỏi chú nói tiếp
– Cô chú thật khéo chọn nhau… chú đã vậy, cô… cũng vậy
Dũng khó hiểu nhìn cô thì cô quay mặt đi
– Cô cũng vậy…
Chú nhắc lại. Như vậy Dũng hiểu rồi, hai cô chú thật đúng là khéo chọn nhau quá. Không khí im lặng buồn bã phủ đầy những màn khó mông lung. Chợt chú cười phá lên phá tan sự tĩnh mịch
– Ha ha , cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao…
Chú bật dậy lắc lư đi tới, Dũng nghi hoặc nhìn theo thì nghe thấy tiếng nhạc, rồi đèn chính tắt, chỉ còn đèn phụ. Chú làm điệu như đang nhảy cùng ai đó rồi đi dần về phía cô:
– Xin phép người đẹp cho kẻ hèn này được cùng em nhảy 1 bản
Cô Phượng cười khúc khích, và thế là Dũng là khán giả, hai vợ chồng cứ vui vể lắc người theo từng cung nhạc. Có cô Phượng là tỉnh táo, chú Hoàng thì có vẻ mềm người rồi, không có cô vịn thì chắc lắc 2 cái là xõng xoài rồi. 2 vợ chồng này thật là, thái độ nhảu như chỉ cần bật kênh là được vậy. Dưới ánh đèn âm u, hai vợ chồng vừa bay nhảy theo điệu nhạc êm ái mà nồng nàn và khúc khích:
– Lão mắc dịch này… làm cái… thằng Dũng…
Tiếng cười húc hích. Dũng nhìn là biết chú Hoàng đã cho tay vào bên dưới cô rồi. Cô thì ngại, nửa đẩy nửa kéo.
– Hoàng ngồi chơi… chú đi nghỉ chút nhé, chú say quá…
Cứ giả vờ. Cô chú thoáng quá, nó còn ngồi đây mà 2 ng đã đi mặn nồng rồi. Chú vừa đi vừa tựa vào tường vừa kéo theo cô làm cô phải đi trước dìu chú. Có vẻ cô cũng không nhịn được. Trong đầu Dũng hiện ra khung cảnh nóng bỏng trong phòng cô chú, những tư thế, những tiếng rên thỏa mãn dâm đãng.
– Ủa?
Dũng nhìn lại đồng hồ, hơi tối nhưng vẫn nhìn khá rõ. Mới có 15 phút mà? Cô Phương ngại ngùng tới ngồi đối diện Dũng. Dũng không nhịn nổi mà nhìn vào giữa hai chân cô, nơi mà chỉ cố một chút là thấy sâu bên trong. Chưa kể bên trong lớp váy đỏ như lửa kia chỉ còn làn da đầy nhiệt lượng. Phượng liếc thấy ánh mắt Dũng thì xấu hổi khép vội chân, tay giữ lấy gấu váy vội cầm cốc nước uống. Trong ánh áng mờ ảo, khuôn mặt ủng đỏ của cô quyến rũ vô hạn, vẻ ngượng ngùng bẽn len khiến máu Dũng sôi trào.
– Xin lỗi cô, cháu… mà tại cô, ai bảo cô đẹp làm chi
Phượng cười hic hic như thiếu nữ hoài xuân. Vẻ ngại ngùng đã nhạt bớt không ít.
– Nói hay ghê, sói ăn thịt cười lại nói ai bảo tại cười thịt thơm.
– Cô nói gì vậy? – Dũng nói nhỏ – Cháu chưa ăn cô mà. Chú đâu rồi?
– Ngủ rồi, lão ta dễ ngủ lắm
– Cô…
Dũng định nói rồi lại thôi. Nghĩ mình hơi đường đột. Phượng chăm chú nhìn cậu nhóc này, khá thú vị. Vẻ lưỡng lự của cậu ta là cô hiêu ngay. Cô cúi đầu, tay vân vê gấu váy.
– Cô hiểu cháu muốn hỏi gì. Cô chú tình cảm thắn thiết mười mấy năm nhưng… khả năng của chú không tốt
– À…
Không khí trở lên hơi ngượng ngùng, Dũng không nhịn được mà cứ liếc nhìn vè phía nơi bí ẩn của người phụ nữ. Thấy tay cô cầm gấu váy kéo xuống thì ngước lên, đón Dũng là cặp mắt u oán như muốn nói “cháu nhìn gì vậy?”
– Xin lỗi cô.
Dũng khẽ dướn người tới giọng nhỏ xuống
– Ban nãy vô tình cháu thấy… cô không mặc đồ lót, nên thi thoảng không nhịn được. Tại cháu tò mò về cái ấy của người phụ nữ. Không phải cháu có ý khinh bạc cô
Cô nghe thì có vẻ thoải mái hơn. Đôi bàn tay thả lỏng cái gấu váy hơn
– Tại cô vô ý quá, thường ngày có mỗi cô chú trong nhà nên không để ý. Hôm nay mời cháu tới mà cô quên…
Dũng cũng dạn hơn, thoái mãi nói chuyện với cô về chuyện thường ngày, về quán Blue của vợ chồng cô.
– Cô! Thật sự là hơi đường đột, cháu muốn hỏi…
– Ừ, đừng ngại, cô lớn ngần này rồi, nếu có con thì cũng lớn gần bằng cháu rồi
– Cô chú cố thường xuyên… quan hệ không?
– Thằng nhóc này, cô tưởng cháu muốn hỏi chuyện về cháu chứ?
Bật giác, giọng hai người càng nhỏ hơn, mơ hồ chỉ 2 người nghe thấy. Theo quán tính mà cả hai hơi nghiêng mình vẻ trước. Không hiểu sao, cô khá hào phóng, có lẽ do cô say?
– Cô và chú yên bình sống qua mười mấu năm với nhau. Cuộc sống thoải mái, hạnh phúc. Của chú khá khiên tốn, và thời gian ngưng tụ không được lâu…
Dùng lại một chút, không gian yên lắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu. Có tiếng cô nhẹ nhàng vang lên