– Gấp quá, gấp quá, buồn quá, em đi học nhé, anh giải quyết đã
Chỉ dừng có 3 giây, Dũng lại như con lốc vụt chạy về quán, chân như gắn động cơ mà vọt thằng vào căn phòng duy nhất, nơi duy nhât có chỗ để xả. Mọi sự chú ý đều tập trung giữ dòng nước lại, Dũng không cả biết đến việc tại sao lại không nhìn thấy chị Hương đâu.
Theo tiếng nước chảy mạnh là tiếng thở như giải thoát. Ung dung vung vẩy rồi cất đồ:
– Á………………..
– Chị! Em… e… e… em…
Hương đứng sát góc tường, thân hình run rẩy cố không nhìn nó
– Em ra đi
Tiếng cô như nức nở, lại như van xin. Dũng với sực tỉnh. Thấy mép chảy cả nước vội lau mép mà tháo chạy ra ngoài. Trong đầu hồi tưởng lại những hương diễm vừa rồi.
“chị đẹp quá”. Đôi vú không tròn như của mẹ, không căng mọng như của mẹ mà dáng sừng trâu, nhọn mà ương ngạnh như cái tính quật cường của chị. Cái mu không cao như của mẹ nhưng không có chút nào giống bình thường. Đen đen một mảnh nhưng sâu vô bờ bến. Nếu nói cái mu của mẹ cao lớn vô đối đên mức khác người thì của chị lại sâu hun hút, như người ta đi đường bằng chợt bước nhỡ chân xuống một cái dốc gần đạt 90 độ vậy, cũng vô cùng khác người. Và duy chỉ cô Phượng là bình thường…
Ngồi cái bàn gần bức tường phòng chị, Dũng như ngồi phải cái ghế có chông vậy, mông cứ nhấp nhổm không yên. Giờ đi về cũng không được mà ở lại cũng không xong. Buồn bực vô cùng. Nhìn cái tia sáng dẹt mảnh hét qua cái khe cửa xếp kia mà lòng Dũng như có con bọ bò qua bò lại, lại như bụng đầy axit khó tiêu hóa, khó chịu vô cùng. Biết thế tè bậy ngoài đường cho xong.
Trong không gian yên lặng, chợt DŨng nghe thấy tiếng nức nở nhỏ. Tuy nhỏ nhưng xác thực là có. Nghiêng đầu lắng nghe, Dũng xác thực là tiếng chị. Mồ hôi Dũng rơi lã tã, mặc dù trời cũng chẳng nóng gì. Giờ Dũng thấy mình như vừa cưỡng dâm một cô thôn nữ rồi chạy ra đây ngồi, tiếng khóc của cô thôn nữ kia như để cho nó biết để giữ trinh tiết cô sắp tự tử…
“thôi, đằng nào cũng phải đối mặt, phải làm sao cho dáng nam nhi, ta chịu trách nhiệm!”. Dũng hít sâu, bước vào phòng chị.
Chị đang co cụm ngồi sát mép giường, bộ dáng nức nở cố nén trông đáng thương vô cùng. Dũng thì nghĩ thị thấy nhục nhã mà khóc, nhưng thực ra Hương đang khóc vì xấu hổ thôi. Khi nhìn thấy cái hung vật vĩ đại của nó đang phun độc, cô sững người rồi cứ chằm chằm mà nhìn vào quên cả bản thân đang trần truồng. Bao lâu nay cô vật lộn với cuộc sống không có nghĩa cô quên mình là phụ nữ, là người đàn bà. Cô quên đi bản thân nhưng cô lại chăm sóc cô bé của mình rất kĩ.
Chưa kể đến, giờ cuộc sống khá giả, ăn no, mặc đẹp, ở ấm thì những nhu câu sinh lý cơ bản của người phụ nữ trưởng thành lại bắt đầu không lửa mà bén.
Đang khép chân ôm mặt, nghe động chị ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt nó cô lại quên mất mình mới là người bị hại, cô lại nghĩ mình như hung thủ đã cướp đi sự trong trắng của người ta vậy.
Nhìn chị luống cuống khép đùi, tay nắm mép áo mà hết kéo rồi vê. Chị liếc nhanh nó rồi vội quay cặp chân sang hướng khác. Cứ mỗi bước nó gần hơn chị lại càng túng quẫn. Đến chính nó cũng khó hiểu.
Dũng ngồi sát bên chị, tính xin lỗi rồi an ủi chị mấy câu. Dù gì thì mình cũng là người có lỗi mà. Bàn tay vừa chạm vào vai chị thì chị giật bắn lên quay tấm lưng về phía nó. Trông chị luống cuống y như gái mới lớn trước giờ thất trinh vậy. Dũng suýt mắc cười nữa, nhưng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại thì nụ cười của nó chợt tắt, ánh mắt ngưng trong quét lên vai, lên lưng chị. Chắc do nãy vội vã chị chưa mặc áo lót, không thấy viền dây. Bàn tay nó không kìm được mà khẽ bóp nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của chị.
Cảm thấy cổ có hơi nghẹn, Dũng khẽ hắng giọng
– Ban nãy… xin lỗi chị, em… gấp quá… chứ thực ra… em tốt lắm
– ưm…
Người chị theo cái bóp vai của nó mà hơi ưỡn lên, Dũng rất rõ ràng có thể cảm nhận được vai chị run rẩy. Không rõ là tiếng ừ của chị hay tiếng rên rỉ nữa. Chị chỉ ngồi im chịu trận chứ không có phản ứng gì, không có gạt tay nó ra.
Dũng buông lỏng tay, áp lên da thịt của chị, bàn tay cảm thụ những mềm mại hương diễn của làn da sau lớp vải từ từ trượt xuống lưng. Chị như bị trích điện mà dựng thẳng tấm lưng, đầu khẽ ưỡn lên, hơi thở hít vào một lần mà giật giật mấy lần nhưng tuyệt đối ngồi im không cản nó nhưng Dũng cũng chẳng để ý đến cái này. Nó đang tập trung lên bàn tay của mình.
– Hồi bữa nghe Mai nói có nhiều người muốn giúp chị nhưng chủ yếu là muốn nhắm vào chị, em cứ lo chị cũng nghĩ em như thế
Bàn tay Dũng rất nhẹ nhàng, vòng đi vòng lại đã thăm hỏi hết một lượt tấm lưng của chị. DŨng bặm môi mà chuyển tay sang một bên, hướng tới phía dưới nạch chị mà bóp nhẹ. Chỗ này càng thêm đàn hồi và mềm mại, chỉ cách chút nữa thôi là nó có thể biết được ngực chị có bao lớn rồi.
– Chị, em khâm phục chị lắm, chị biết không, nhà em cũng giống như vậy. Chỉ có mỗi mình mẹ em sinh em rồi nuôi em đến giờ. Trong nhà em cũng chưa từng có thêm người nào, nhưng em thấy đủ rồi. hai mẹ con em rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Có mẹ em là người phụ nữ và còn có em nữa. Em đã lớn rồi, em là người đàn ông duy nhất trong nhà…
Lòng Dũng loạn bòng bong, đến chính nó cũng chẳng biết nó nói gì nữa.Nhưng nó biết rõ cái mềm mại của chị. Bàn tay kia của nó đã chiến giữ 1 bên trên hông dưới nách của chị,vẫn nhẹ nhàng mà bóp lấy. Đổi lấy một trận hít thở như tắc nghẽn của chị. Đôi bàn tay đang rất phân vân, chỉ cách có chút xíu nữa thôi.
– Nói ra câu này, em sợ chị sẽ trách em, có khi còn trở mặt với em nữa
– ưm…
– Em đầu tư… à giúp đỡ chị và Mai là vì chị… em nhìn trúng chị… em muốn bảo vệ chị
– Em… ơ ơ.. ư… em…ư…
Dũng vòng tay ôm chặt lấy chị, chỉ đơn giản là tiến sát đến sau chị, đưa đôi tay vòng lấy thân chị mà ôm lấy nhưng đôi cái đỉnh cao không có nịt ngực bảo vệ đã bị nó úp lên. Chị vừa định nói gì thì nó đã bóp nghiến lấy rồi ôm chắc lấy chị. Tất nhiên là vì chị rồi. Sau giây bàng hoàng bất ngờ, chị sực tỉnh giẫy mạnh ra nhưng vừa động thì đôi thỏ của chị đã bị chiếm lấy. Người chị như nhũn ra không còn sức gì nữa. Hơi thở nóng rực của nó thổi lên cô, lên tai chị làm chị nổi lên từng đợt da gà. – Ơ…. Em … buông… ơ….
– Em muốn bảo vệ chị và Mai, em định nuôi dưỡng tình cảm của mình và hai người và dần mong hai người sẽ chấp nhận em là người đàn ông trong nhà