Thấy Dũng, Mai vui lắm, ân cần kéo Dũng tới cái bàn gần bếp mà ỉ ôi những câu thăm hỏi. Cũng hơi nhàn chán nhưng ngoài những câu đó ra thì còn biết hỏi gì nữa. Cô bé này càng ngày càng quấn lấy Dũng, dạo này Dũng cũng hơi sợ rồi. Có vẻ như tình yêu non dại của lứa tuổi thiếu niên này đã bám lấy DŨng rồi.
Khổ cái là DŨng ngó chị Hương mà thèm nhỏ dãi, sao mà dám có ý gì với cô nhóc này chứ. Dù hơi thích thích nhưng cô này còn nhỏ quá, trái còn xanh lắm, chưa ăn được. Nhìn Mai đã có dáng trước lồi sau cong nhưng tuổi này mà chọc vào là đi tù như chơi, sợ lắm. chi bằng, dành thời gian mà cưa chị Hương thì có tương lai hơn.
Chị Hương vẫn thế, vẫn cái ánh mắt hiền lành đó nhưng khi đối nhãn với nó hình như hơi có vẻ trốn tránh, chẳng hiểu ra sao nữa. Có Mai ở đây nên nó chỉ giám liếc nhanh mẹ nó thôi nhưng chỉ chút xíu đó thôi cũng đủ để thằng đệ của nó cửng tướng rồi. cái bờ mông vểnh căng dưới vòng eo như liễn của Hương thật gợi cảm mà.
Từ sau khi tắm rửa kĩ càng trong tình dục với Cô Phượng và mẹ, ánh mắt của nó nhìn phụ nữ đã khác xưa, đã biết hướng tới những vẻ đẹp mà thượng đế đã dày công tạo dựng cho người phụ nữ rồi.
Lang thang chán với những câu truyện của Mai, với tới chị Hương vài câu ân cần, nó cầm 2 xuất bún đi về, nơi có tinh yêu lớn của nó đang chờ.
…
Công ty bảo vệ Anh Khí đã dần lớn mạnh, ưu điểm xuất thân xã hội đen đã đem lại nhiều ưu thế, sinh ý một mình ôm trọn. Hôm nay anh Nam, Dũng và mấy “cán bộ cao cấp” của công ty lên xe, người ngựa cùng xuất pháp. Hôm nay, anh Nam vô cùng đồng cảm với Dũng, quyết đi đòi cái vốn cái lãi mà thằng cha Đức kia đã “mượn”. Dễ dàng cho nó quá, đâu phải bắt nó dứt là thôi. Cứ nghĩ tới việc nó đâm cái thứ kia vào người mẹ mà sung sướng mà Dũng như nuốt vào cục lửa mà không có chỗ nhả ra. Trải qua vài đợi quấy phá, dãy siêu thị Nhật Hòa nhà nó đã vườn không nhà trống rồi, khách hàng đi hết, sinh ý héo hon, nếu cứ thế thì chắc phải “sang tiệm”. Bố con tên Đức đang ngồi bóp trán, lòng buồn bực không thôi.
Cái con sói của thằng Đức đã không còn muốn thịt tươi nữa rồi, suốt ngày chỉ ở cửa siêu thị cầm điện thoại trực chiến. 1 bụng buồn bực không chỗ phát tiết. Đến cô thi kí kiêm tình nhân của ông bố cứ lượn tới lượn lui trước mặt nó cũng chẳng buồn ngó nữa làm cô này ngạc nhiên tưởng mặt trời mọc đằng tây nữa. Mọi bữa, chỉ cần khuất mắt ông chủ tịch này là thằng này đề sấn cô xuống ngay. Những lúc đó, dù miệng rên rỉ những tiếng sung sướng nhưng trong lòng cô chỉ có nỗi khinh bỉ, cô hận mình sinh ra là đàn bà con gái, hết thằng già chọc và đến thằng con đâm vào… đời nói vậy, những vị trí như vậy phải có tư sắc mới ngồi được, ai mà đi làm việc với khách hàng mà đem cá xấu theo. Mà đẹp thì “không có việc thì làm thư kí”. Mà từ chối thì xin mời cô đi nơi khác, nơi này không thích hợp với trình độ của cô…
Ông bố của tên Đức dạo này cũng bạc cả đầu. Lần đó đang hưởng dụng cô thư kí thì 1 gã chạy tới gõ cửa dồn dập rồi vào báo chuyện siêu thị Nhật Hòa chi nhánh ở huyện XX bị tấn công. Bọn côn đồ bịt mặt nhảy xuống xe máy thì lấy đá và trai xăng nắm vào siêu thị làm khách hoảng sợ bỏ chạy, siêu thị thiệt hại 1 đám. Xong chúng lên xe chạy mất. Con tên Đức đâu con sướng gì nữa, nghe nói thôi đã mềm nhũn rồi. Nhà nó mà sập thì còn có gì đi săn thịt nữa nên dạo này mẹ nó mới ngoan ngoãn làm xong là về ngay. Công an đã vào cuộc nhưng không tìm ra sợi tóc nào, đáng hung thủ như bốc hơi vậy. Rồi sau vài ngày, công an rút thì lại một trận mưa bom xăng nữa…. Kể cả mấy chi nhánh lân cận cũng bị tập kích như vậy. Xong thì bọn côn đồ vọt luôn, CA k làm j dc. Xe trỏ hàng đi giao thì bị chặn rồi đập xe, chọc thủng lốp, xong côn đồ vọt luôn. Mỗi lần chỉ trong 2,3 phút. Bố tên Đức là tổng giám đốc từ miền trung cũng phải chạy về. 2 bố con phân tích tìm cách. Hỏi “có mạo phạm ai k”. Đức ngoài theo đuổi Hà ra thì qua mấy vũ trường, quán ba săn gái cũng k đụng ai. K tìm dc nguyên nhân.
2 ng đang ngồi bóp chán trong phòng thì thư kí nói có đại diện cty bảo vệ Anh Khi xin gặp. NAM, DŨNG cùng mấy người lịch sự tới ngồi xuống. Sau một hồi khách sáo, Nam nói k tới xin hợp đồng bảo vệ mà tới xin tài trợ 1 cái xe cho cty bảo vệ. Bố con tên Đức lờ mờ hiểu. Biết dc thủ phạm rồi nên vui mà nghi hoặc sao bọn này lớn mật vậy. Hỏi nguyên do thì bọn Dũng k nói. Việc tất nhiên là bố con Đức từ chối. Dũng chỉ hành động theo ám hiệu của Nam nên Nam không ra hiệu gì thì nó lịch sự ngồi im. Sự không thành nhưng nó vẫn im lặng ra về. Được Nam nháy mắt, Dũng quay đầu lại nói “bố tôi là phó CA tỉnh”. Nhìn Đức nói “mẹ tôi tên Hà”. 2 người về rồi tên Đức mới sực tỉnh.
– Hà? Nếu… vậy thì có lẽ là bà giáo lần trước…
– Là sao?
Sau thái độ của bên bảo vệ Anh Khí, ông bố cũng có một bụng nộ hỏa, nghe thằng con lẩm bẩm câu vuông câu méo thì buông cái giọng như hai cục gạch cọ vào nhau mà hét lên. Đức nhảy cẫng lên, do dự nhưng vẫn phải nói:
– Cái cô tên Hà, thằng kia vừa mới nói là mẹ của nó…
– Thế thì sao?
Giọng ông cao vút, tuy chưa rụng cái răng nào nhưng nghe y như một lão đồng đang tức tối răn dạy con cháu vậy, đủ thấy ông đang nộ đến đâu. Biết hung thủ của đợt đả kích vừa rồi, lại còn ngồi trước mặt mình ra điều kiện nữa. Đã vậy lại còn phải khách khí nói chuyện. Biết sao được, cũng chẳng có bằng chứng gì cả. Ông là người làm ăn “đàng hoàng”, đâu khí giây mơ giấy má với đám anh chị đâu. Mà nhìn mấy thằng vừa vào thế nào cũng nhìn không ra chữ “đàng hoàng” của chúng nó. Hai thằng ngồi ghế, 6 thằng đứng sau, ăn nói lịch sự mà nghe sao cũng không thấy cái lịch sự của nó ở đâu. Giọng ôn hòa mà dáng như lưu manh.
Đức cũng không có giấu diếm gì nữa, ăn ngay nói thật. Giờ cần phải có ông bố cầm sào đo nước nên tốt nhất là thành thật. Và tất nhiên là có thêm vài dấu tay trên mặt rồi.
Còn sau đó là chuyện của hai bố con nhà này. Ông bố dạy con một hồi cũng thấy mệt, quyết đoán đuổi về văn phòng đại điện ở tỉnh khác rồi bắt đầu tính chuyện giảng hòa, phục hồi “sản xuất”.
…
Trưa ăn cơm với mẹ, Dũng đã làm cả chai nước ngọt, chạy bộ tới quán chị Hương mà chỉ trực xón ra quần. Nhìn thấy tấm biển bún phở Dũng mừng như điên. Mai vừa lúc vách cặp đi ra cửa trông thấy Dũng từ xa tính nán lại ỉ ôi vài câu thì Dũng đã vội ngăn lại: