Chị trưởng phòng bất giác ngắt lời Nam ” kìa Ly nâng chén rượu lên mời Nam đi thế hệ trẻ các em là cần phải giao tiếp nhiều”
Cô bé nâng ly rượu lên mời Nam dưới sự cổ vũ hò deo của mọi người, Nam cũng mình cười nâng ly mời cô.
” thì ra em tên Ly rất hân hạnh”
Ly uống hết chén rượu cô vội mở cửa chạy ra khỏi phòng tiến vào phòng vệ sinh. Có lẽ chưa bao giờ uống rượu lên mới xảy ra tình huống này.
Tiệc rượu cũng quá tan tầm Nam cũng hơi ngà ngà cậu tiến đến nhà vệ sinh, nhưng đằng xa thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước ánh mắt cậu, thì ra là bé Phụng nhìn đôi mắt to với làn da trắng mảnh khảnh như muốn người ta phạm tội không thể sai vào đâu được. Cậu tặc lưỡi mặc kệ thôi thì bóc bánh trả tiền có lẽ cô bé cũng quên mình rồi, mà biết đâu cái màng trinh của cô bé kia là giả… hắn suy nghĩ rồi tiến về phía phòng vệ sinh…
30 Phút sau khi thanh toán xong, Cậu nán lại định đợi bé Phụng thì đằng xa hình bóng bên đường là Ly, chắc là cô đang đợi taxi;
Nam chạy lại nói ” Xe anh để bên kia, để anh đưa em về”
Ly chợt nhớ ra ” em nghĩ anh đã về cùng mọi người rồi chứ, sao vẫn còn xuất hiện ở đây vậy
Nam giải thích ” anh hơi đau bụng lên ra muộn hơn với mọi người, cậu trả lời chống chế”
Ly nghi ngờ hỏi, “Ồ, trùng hợp vậy sao?”
Nam làm một tư thế muốn mời, “Vậy xin hỏi cô Hạ có bằng lòng ngồi lên xe của này hay không đây?
Ly ra vẻ như phải suy nghĩ, “Vậy. . . . . . Cũng được!”
Nam nhíu mày, “Hình như vẫn còn rất miễn cưỡng?”
“Không vui lòng chở em sao?”
Nam lập tức tươi cười rạng rỡ, “Thật là vô cùng vinh vạnh.”
Khi lên xe, Nam thấy Ly đang tựa vào Lưng anh, “Ly, em mệt sao?”
Ly tựa vào lưng anh thần trí chênh vênh mơ hồ nói, “Dạ, cũng hơi mệt, thật muốn nhanh về nhà để ngủ một giấc. . . . . .”
Nam quan tâm nói, “Vậy được, đường về nhà còn khoảng hơn mười phút nữa, em tranh thủ ngủ một chút, khi nào đến nhà anh gọi em dậy.”
“Dạ.”
Nam chạy chậm lại. Cậu quay lại hỏi, mà này nhà em ở khu nào vậy.
Cô bé quay ra nói đi chỉ cho cậu rồi lại tựa vào lưng cậu đôi mắt lim dim. 20 phút sau đã tới nhà cô, anh đánh thức cô dậy. Cùng lúc đó thì bố cô ông Linh xuất hiện ông khá ngạc nhiên vì từ trước tới giờ con bé có bao giờ dẫn bạn trai về nhà đâu. Vừa thấy bố Ly cậu vội chào
” Cháu chào bác, cháo là đồng nghiệp công ty em Ly, hôm nay công ty có liên hoan dự án mới lên Ly về hơi muộn”
Thì ra là đồng nghiệp cùng công ty ông suy nghĩ: Mong công ty cậu lần sau đừng để nhân viên về khuya nữa, nhà tôi có mỗi một mình cái Ly là con”
” Vâng” Nam nói rồi tạm biệt cậu không muốn nán lại lâu vì đang muốn quay lại chỗ thư, trên đường về cậu bắt gặp Phụng đôi mắt đẫm lệ, đang cố gắng đạp hết sức có thể chiếc bàn đạp. Linh tính như mách bảo cô đang xay ra chuyển gì đó. Cậu chặn đầu xe cô, nhìn đô mắt sưng đẫm lệ của Phụng làm hắn đau nhau nhói hắn có tình cảm với một con phò, mà lại là con phò còn chinh.
Hắn vặn hỏi thì mẹ cô vừa được chuyển vào viện, hắn không ngần ngại nói.
” lên đây anh đèo, em đạp xe đời nào mới đến”
” Cô gật đầu nhìn hắn” cảm thấy hắn không đáng ghét như cái đêm lấy đi chinh tiết của cô vậy”
Vừa đến viện cô phi vội vào, không nói lời cảm hơn, làm hẳn bật cười, cô bé đến lúc khóc hay luống cuống chạy cũng đáng yêu vậy. và rồi hắn cũng vào cùng cô, hắn cảm thấy cô cần được giúp đỡ vào lúc này, rồi hắn cũng đi vào mặc kệ chiếc dream kỉ niệm.
Vừa vào vang lên giọng của ông bác sĩ: ” Ai là người nhà của Đỗ Lệ Phương”
” Bác sĩ là tôi!” Phụng lập tức nói.
” Bà Phương được chuẩn đoán ung thư vú và cần phải phẫu thuật gấp”
” Vậy cô là gì với người nhà bệnh nhân”
” Tôi là con gái bà ta”
“Được, mời cô lập tức đi làm thủ tục có liên quan, còn trong quá trình cấp cứu người nhà không được rời khỏi, thuận tiện cho nhân viên điều trị và chăm sóc chúng tôi mọi lúc có thể liên hệ được với mọi người!”
“Tôi biết rồi, bác sĩ!” Phụng kéo cánh tay của bác sĩ, cố nén sự lo sợ trong lòng hỏi: “Tôi xin các ông, các ông nhất định phải cứu mẹ tôi!”
Tất nhiên bác sĩ hiểu rõ tâm tình của nàng, vỗ nhẹ tay nàng một chút nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực để cứu chữa!” Nói xong, liền đi chuẩn bị.
Hai tay cô bấu chặt vào tường, hơn nửa ngày mới thuyết phục bản thân mình bĩnh tĩnh lại, nhìn vành mắt đỏ.
Lúc Phụng vừa làm xong xuôi thủ tục, thì đúng lúc cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chủ nhiệm đẩy cửa đi ra, ánh mắt nàng sáng ngời, lập tức tiến lên.
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi? Không có việc gì chứ?”
Đương nhiên Nam cũng ngồi không yên, vẻ mặt khẩn trương tiến lên nhìn ông.
Nét mặt bác sĩ chủ nhiệm có chút phức tạp, “Bà Phương, sức khỏe của rất yếu, chúng ta nên tiến hành giải phẫu cấp cứu lần đầu cho bà ấy, nhưng mà trước tiên cần phải có sự đồng ý của người nhà.”
“Đồng ý, tôi không có ý kiến gì. Bác sĩ, ông nhất định phải chữa trị tốt cho ba tôi!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng..”
Bác sĩ chủ nhiệm có vẻ do dự, sau đó nói: “Lúc trước tôi có nói qua về bệnh tình của mẹ cô rất đặc thù, tiền viện phí điều trị cũng tốn không ít. Bởi đây là lần đầu tiên bệnh nhận xuất hiện hiện tượng khó thở, cho nên trong lúc chúng tôi điều trị phải dùng đến thuốc đắt tiền, nói cách khác lần phẫu thuật đầu tiên này sẽ phải tốn khoảng 100tr, không biết hai người…”
” Một trăm triệu?” Cô ngây ngẩn cả người, không nghĩ chỉ lần phẫu thuật đầu tiên đã tốn nhiều tiền như thế.
Nhìn trong ví chỉ còn sót lại hơn một trăm nghìn, Cô thở dài, đây là toàn bộ tài sản của cô rồi, ngay cả hôm qua Nam đưa trả cô cũng mang đi đóng tiền phòng và học phí cho cậu em út đang học lớp 11, mà tiền lương tháng này vừa mới lĩnh đầu tháng, giờ sao mà kiếm đâu ra tiền”
Nam nhanh trí nhìn vẻ mặt của Phung đã đoán ra cô không đủ tiền, cậu vội nói:
Bác sĩ nơi nộp lệ phí ở đâu tôi ra đóng tiền, nghe lời Nam nói cô bất nghờ, đang định nói gì thì cậu đã bước đi ra đóng tiền rồi.
Rất nhanh bà Phụng đã được chuyển vào phong cấp cứu.
Nước mắt cô, bất lực mà chảy xuống…
Trong mù mịt, một chiếc khăn tay trắng nõn xuất hiện trước mắt Phụng.
“Lau một chút đi, nước mắt của con gái rất quý giá…”
Chỉ nhìn với hành động như thế thế này mà đã khiến nàng cảm thấy một chút hạnh phúc.
“Cảm ơn anh…” Phụng tiếp nhận khăn tay, lau khô nước mắt.