Vậy là đến giờ phút này đây, Lợi đã hoàn thành thực hiện xong nghĩa vụ của một người chồng đối với người chị ruột thứ năm và thân thể hai chị em hiện giờ, mồ hôi mẹ mồ hôi con nhễ nhại túa ra mặc dù trời vẫn còn gió mưa lạnh giá. Chị Hoàng và Lợi âu yếm hôn môi nhau, hai bộ phận sinh dục hai chị em từ từ rời nhau ra và hai chị em ngồi dậy. Con cu Lợi đã mau chóng thun nhỏ lại như trái ớt khô, mềm xèo như bún và ướt nhẹp như bị mắc mưa, trông thật thảm hại, tội nghiệp vô cùng. Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu nhỏ, chị Hoàng đỏ bừng hai gò má, trông chị thật đẹp và đáng yêu làm sao…
Kể từ đêm mưa ấy là bắt đầu nở rộ mùa tình yêu của chị Hoàng và Lợi. Đêm nào cũng vậy như là một thói quen, hễ bé Thảo ngủ say rồi là hai chị em ôm nhau yêu đương, ân ái và giao hợp với nhau. Do trong thời gian này, có lẽ chị Hoàng đã qua giai đoạn rụng trứng sau kinh nguyệt nên chị chẳng hề thấy có dấu hiệu gì chứng tỏ chị mang thai cả mặc dù chị rất mong muốn có được điều đó. Nhờ vậy mà hai chị em cứ thoải mái, an tâm, hồ hởi mãi miết làm tình cùng nhau trên hoang đảo xa vắng giữa biển khơi xanh thẳm. Riết rồi ban đêm thấy cũng không đủ, hai chị em còn tranh thủ luôn cả ban ngày. Một lần vào buổi trưa, trong lúc vào đảo hái nấm về làm thức ăn, hai chị em ngồi đùa giỡn dưới bóng mát một góc cây, bé Thảo thì nằm trên tấm bố nhựa trãi lên thảm cỏ ; bất chợt thấy hứng tình, chị Hoàng và Lợi bỗng háo hức, hổn hển vòng tay xiết lấy thân thể của nhau, lăn lộn trên tấm thảm cỏ xanh mềm mại và trao cho nhau những nụ hôn môi ngọt ngào, say đắm.
Từ 1 giờ 30 đến 4 giờ 30, đúng ba tiếng đồng hồ, hai chị em cứ mãi ngây ngất yêu nhau với hai lần giao hợp, mặc cho bé Thảo hết thức rồi lại ngủ cho đến khi bé khóc ré lên, hai chị em mới chịu rời nhau ra và bồng bé trở về nhà. Sau lần yêu nhau trong rừng này, vài ngày sau thì chị Hoàng lâu lâu lại có cảm giác buồn nôn khó chịu và chị lại rất mừng rỡ vì như vậy có nghĩa là chị đã mang thai với thằng em chị. Từ hôm ấy trở đi, chị Hoàng chỉ cho Lợi hôn hít, vuốt ve, sờ mó chị chứ tuyệt đối không cho nó giao hợp với chị nữa. Sợ nó buồn và tự ái, chị Hoàng nói luôn cho nó biết chuyện gì đã xảy ra ; nghe qua, nó chột dạ và lo lắng là không biết mai mốt, chị Hoàng sẽ sinh nở như thế nào trên hoang đảo này? Như đi guốc trong bụng Lợi, chị Hoàng vỗ vai nó bảo nó đừng quá lo lắng ; đến chừng ấy thì nó chỉ việc phụ giúp chị một vài việc nhỏ nhặt là xong vì chị cũng đã tính hết rồi.
Tưởng là hai chị em sẽ sống già đời đời kiếp kiếp, con đàn cháu đống trên hoang đảo xa xôi mịt mù chốn biển khơi nhưng không, vào ngày thứ 71( Lợi dùng mẫu than đá đánh dấu từng ngày trôi qua trên vách hốc đá), một chiếc tàu đánh cá của dân đảo Trường Sa do nhìn thấy ánh lửa báo hiệu trên đảo do Lợi đốt vào lúc hoàng hôn mỗi chiều đã cập vào đảo hoang. Trên tàu là hai vợ chồng tuổi cũng đã xấp xỉ 50 và ba người con gồm hai trai và một gái trạc 22 đến 25; tất cả 5 người đều vui vẻ, cởi mở đón chào hai chị em Diễm Hoàng, Hùng Lợi lên tàu trở lại đất liền trong hai bộ quần áo lành lặn mà cả hai đã để dành lại lúc lấy được trên chiếc ghe bàu. Hành lý lúc này của hai chị em hoàn toàn không có gì nhiều, ngoại trừ chiếc túi xách nhỏ đựng tiền vàng của chị Hoàng, cái hủ sành tro cốt bác Bình và cái bình bú sữa cho bé Thảo, còn lại tất cả đều để lại hết trên hoang đảo cùng căn nhà sàn trúc – nơi dệt mộng uyên ương hồ điệp của hai chị em – cho những ai sau này hễ còn ôm mộng lập thân lập nghiệp nơi xứ người chẳng may lạc vào đây thì vẫn còn có mà dùng.
– Hai cháu gặp hải tặc à? Ông chủ tàu hỏi thăm
– Dạ không. Ghe của cháu bị sóng vùi. Trừ hai chị em cháu, gần 30 người trên ghe đều chết cả. Tụi cháu dạt vào đảo hơn hai tháng nay, có gặp được xác bác tài lái ghe và tụi cháu thiêu bác cho vào cái hủ này đặng mang về cho gia đình bác ấy – Chị Hoàng đáp.
– Chị ơi, ở trên đảo hai chị em ăn uống thế nào hở chị? Cô con gái chủ tàu hỏi xen vào.
– Thì cũng có suối nước ngọt, có cá, sò, ốc, nấm nè! Chị còn trồng được dưa hấu trên đó nữa nhưng mà chưa kịp có trái để ăn thì đã về rồi.
– Vậy chuyện của chị sao thấy giống chuyện An Tiêm quá vậy? Một anh con chủ tàu hỏi.
Mọi người cười phá lên vui vẻ. Vậy là theo chiếc tàu đánh cá, hơn một ngày sau, chị Hoàng và Lợi về đến đảo Trường Sa. Sau đó, hai chị em mua vé đáp máy bay từ đây về Vũng Tàu chỉ có 3 tiếng đồng hồ. Xuống máy bay, cả hai đều tỏ ra mừng mừng tủi tủi, cười ra nước mắt khi thấy trước mắt mình là hình ảnh quê hương thân thuộc chôn nhau cắt rốn. Việc đầu tiên của hai chị em là đón xe ôm về Phước Tỉnh và chỉ cần hỏi thăm vài người, hai chị em đã tìm được nhà ông Bình để trao lại cho vợ bác cái hủ sành tro cốt bác cùng tấm thẻ chứng minh nhân dân của bác. Vợ con bác Bình hết lòng cám ơn chị Hoàng và Lợi, mời hai chị em ở lại dùng cơm. Lúc ngồi trên xe đò về Bà Rịa, hai chị em mới biết hôm nay đã là ngày đưa ông táo về trời, nghĩa là chỉ còn một tuần nữa là đón chào năm mới. Để xua tan nỗi lo lắng của thằng em, chị Hoàng cho nó biết là khi về đến nhà, chị sẽ nói dối bố mẹ và các chị là trên đường vượt biển ra nước ngoài, chẳng may bị hải tặc hãm hiếp ; như vậy sau này sẽ không hế có ai nghi ngờ gì về cái thai trong bụng chị vốn chính là kết quả cuộc tình tuy ngang trái nhưng thật nồng nàn của chị và Lợi vào những ngày lưu lạc trên hoang đảo. Xuống xe tại bến xe Bà Rịa, hai chị em đi bộ về nhà và lúc này, không hiểu sao lúc này, toàn thể gia đình Lợi kể cả cô Lan, ai nấy đều có mặt ở nhà. Khi nhìn thấy mẹ con chị Hoàng và Lợi bước vào, những tiếng hét mừng rỡ vang lên ồn ào làm xáo động bầu không gian cận kề mùa xuân mới.
Kết thúc lúc 12 giờ 27 phút ngày 3/7/2010
CON ĐƯỜNG HOA
Hết