Vẻ mặt Hân mơ màng,rồi Hân bắt đầu kể,trong lúc đó Hoàng và Huyền bắt đầu chơi trò con heo với nhau.
Hân là một đứa trẻ mồ côi,năm lên tám cha bị bạo bệnh chết,đến năm lên mười hai thì mẹ cũng mất luôn,vì không có bà con thân thích nên một mình Hân phải bươn chải tự kiếm sống..Đến năm lên mười bốn tuổi thì bị đám du côn trong bến xe Chợ Lớn định cưỡng hiếp,may lúc đó có một người đàn ông đi ngang qua đánh đuổi bọn du côn,mến tài nghệ và ơn cứu khỏi bị cưỡng hiếp của người đàn ông đó Hân xin được làm vợ.
Chương 9: Quá Khứ Của Huyền
Khi về nhà mới biết người đàn ông đó là một nhà sư nhưng do quá yêu gương mặt điển trai,tài nghệ và cách ăn nói vô cùng có duyên của người đàn ông đó Hân không câu nệ kêu chồng hoàn tục(Đàn bà con gái không chỉ yêu bằng mắt không mà còn yêu tai bằng nữa,bởi vậy con trai mà có dáng vẻ đẹp trai cũng nên tập cách ăn nói nhé.).Ông Hòa,tên của chồng Hân nói:
“Vì anh và em có duyên nợ phu thê một năm,một năm sau đường ai nấy đi,nên em không phải kêu anh hoàn tục.”
Một tháng sau Hân có thai,ông Hòa cứ thoắt ở thoắt đi cả mấy tháng,Hân hỏi đi đâu ông Hòa không nói,chỉ cười khi vợ nổi giận(Cách nay là cách hay nhất để giữ hòa khí vợ chồng đó.)Chín tháng mười ngày sau Hân sinh được một bé trai kháu khỉnh đặt tên là Huy,ông Hòa hai tháng sau về nhà ôm hôn con mình xong từ biệt Hân và con trai.Hân dùng hết mọi cách vẫn giữ ông Hòa không đươc đành gạt nước mắt tiễn chồng. Trước khi đi ông Hòa đưa một vali trong đó đầy ắp tờ 100 đô dặn dò vợ không được kinh doanh,giữ tiền mà xài dần dần,mười bảy năm sau ông sẽ trở lại đưa thêm … Ông Hòa tính toán với hơn 10 triệu đô thì cho dù Hân xai cách mấy vẫn đủ tiền cho mười bảy năm,không ngờ năm thứ mười Hân không nghe lời ông Hòa đem tiền đi kinh doanh bị người ta lừa đảo hết.Thế là mẹ con Hân lâm vào cảnh nghèo khổ trắng tay,may mà Huy hoc rất giỏi,môn nào cũng đứng nhất nên học phí Hân không phải loHai mẹ con Huy mướn một căn nhà ở quận 7,ở nơi đồng không mông quạnh,ngày ngày Hân gánh xôi chè đi bán,con Huy ở nhà làm việc nhà và học hành.Năm Huy mười sáu tuổi có một hôm Hân về sớm vào nhà thấy Huy đang cầm cái quần lót mình đưa lên mũi ngửi,tay kia thì không ngừng sục cặc,Hân đỏ mặt nhưng không dám lên tiếng vì sợ con mình ngượng.
Khoảng một tuần lễ hơn sau đó,hôm đó không hiểu tại sao bán rất đắt,Hân không ngừng tay gói xôi múc chè cho khách,đến khoảng một rưỡi trưa Hân đã bán hết gánh xôi chè.Về đến nhà thấy Huy đứng trước cửa nhà đợi mình,Hân lấy làm lạ,Hân bước đến hỏi Huy thì Huy dắt Hân vào nhà,vào đến trong thì mắt Hân bị lòe vì ánh sáng trong nhà.Khi mắt Hân đã quen với ánh sáng thì Hân nhìn thấy một vị đạo sĩ đang đứng giữa nhà,ánh sáng phát ra từ thân vị đạo sĩ,Hân chưa kịp lên tiếng hỏi thì vị đạo sĩ cất tiếng hỏi Hân bằng tiếng phổ thông:
“Nữ thí chủ muốn hết kiếp nghèo không?Nếu nữ thí chủ làm theo lời chỉ dẫn của bần đạo thì bần đạo cam đoan là nữ thí chủ và con trai của nữ thí chủ sẽ giàu có,có thể xếp hạng trong một trăm người giàu nhất Châu Á.”
Vì khi nhò được mẹ cho đi học ở trường Hoa nên Hân nghe mang máng hiểu vị đạo sĩ nói gì,Huy đứng bên cạnh nói nhỏ:
“Ông đạo sĩ xí xa xí xô gì vậy mẹ?Con đang ngồi hoc bài thì ổng từ không khí hiện ra xí xa xí xô một loạt,con không hiểu ông ta nói gì nên chạy ra cửa đợi mẹ về.”
Hân liền phiên dịch cho Huy nghe,Huy nghe xong mừng rỡ giục mẹ hỏi ông đạo sĩ làm cách nào thì sẽ trở nên giàu có,Hân nói với Huy:
“Không biết ông ta có dụng ý gì,vô công bất thụ lộc,mẹ cũng không tin tưởng ông ta lắm đâu.”
Huy gạt:
“Mẹ không thấy toàn thân ông ta phát ra hào quang hay sao?Chỉ có thần tiên mới phát ra hào quang chói mắt như vậy,đã là thần tiên thì sao lại đi hại người được?”
Hân nghe con nói cũng thấy có lý bèn dùng tiếng phổ thông trả lời ông đạo sĩ,đạo sĩ gật đầu nói:
“Năm con trai nữ thí chủ được mười tám tuổi sẽ gặp một người con gái mười sáu tuổi tên Huyền,nếu con trai thí chủ cưới người này sẽ phát huy được hết phép màu của bần đạo.”
“Vậy làm sao nhận biết được người con gái đó?”
“Nhà đó giống hệt như nhà nữ thí chủ,toàn gia đình tên đều là chữ H,cha tên Hùng,mẹ tên Hoàn,con gái tên Huyền,cha ba mươi sáu tuổi,mẹ ba mươi lăm tuổi.Nữ thí chủ nhớ kĩ lời của bần đạo nói nhé.”
Hân xoay người sang phiên dịch cho Huy nghe,con Huy lăm lăm cầm sẵn viết ghi lại những lời mẹ nói.Xong Hân quay qua hỏi:
“Kính thưa thần tiên sống,như vậy là xong rồi à?”
“Vẫn chưa,cho phép bần đạo hỏi điều không tế nhị này,con trai nữ thí chủ đã thủ dâm với quần lót thí chủ bao lâu rồi?”
Hân đỏ mặt không biết làm sao hỏi Huy,Huy thấy mẹ ngập ngừng liền gắt:
“Có gì mà mẹ cứ ấp úng vậy?”
“Nữ thí chủ đừng e thẹn,đó là chuyện bình thường thôi,ai đến tuổi trưởng thành đều có nhu cầu sinh lý cả.”
Nghe vậy Hân thấy đỡ thẹn thùng hơn liền hỏi Huy,Huy cũng đỏ mặt ấp úng không nên lời.
“Bần đạo không có nhiều thời gian ở lại dương gian lâu đâu,xin mẹ con thí chủ mau mau giùm cho.”
Nghe mẹ nói Huy bèn nhẩm tính rồi nói:
“Khoảng 745 ngày.”
Nghe Hân nói,đạo sĩ bèn hỏi:
“Có chắc chắn không,theo bần đạo bấm độn thì chỉ có 746 ngày mà thôi.”
Hân quay sang hỏi lại Huy,Huy dùng bộ óc rà lại thì thấy đúng như lời gã đạo sĩ nói bèn nhìn Hân gật đầu,đạo sĩ thấy thế liền nói:
“Vì con trai thí chủ đã xuất tinh lần đầu với quần lót thí chủ nên bây giờ con trai thí chủ phải quan hệ với thí chủ mới có thể lấy được vợ,còn không thì suốt đời phải độc thân,nếu miễn cưỡng lấy vợ sẽ bị thất khiếu ra máu mà chết.”
Hân quay lại phiên dịch cho Huy nghe,Huy nghe xong liền ghé bên tai Hân hỏi nhỏ:
“Mẹ đồng ý cho con đụ mẹ không?Nếu không thì suốt đời này con sẽ không lấy đươc vợ,muốn giải quyết sinh lý chỉ có thủ dâm thôi.”
Người mẹ nào mà chẳng thương con,nghe con mình suốt đời không lấy được vợ thì hi sinh một chút có sao đâu.(Có cảm giác sướng nữa là đằng khác.)Hân bèn gật đầu đồng ý,gã đạo sĩ thấy thế mới nói tiếp:
“Muốn quan hê với con trai thì phải khai thông âm hộ của nữ thí chủ trước,mà muốn khai thông thì phải quan hệ cùng với bần đạo,mà nhà thí nữ chủ lại không có phòng riêng,phiền phức chỗ đó.”
Huy nghe Hân phiên dịch xong bèn nói:
“Vậy để con đi ra ngoài,chừng nào xong mẹ kêu con vào.”