Vậy mà lòng Cún lúc nào cũng hừng hực lửa. Cậu chửi văng tê bọn đàn bà mất dậy, quả thật hết sức hàm hồ, song không vặc inh như thế thì cậu không chịu nổi. Cậu bứt đầu, bứt tóc, như muốn lôi xểnh chúng ra, định vặt cả lông dái, cắt phăng mẹ nó buồi, vứt cho chó nhá, để làm đéo gì cho buồn.
Cậu hận là cậu đến với chị trước, tận tình săn sóc vỗ về chị, vậy rồi bố lại nẫng cái lồn chị đầu tiên, làm sao cậu chẳng cáu. Tiên sư chị, lồn đã thúi hoắc ra rồi mà còn tiếc cậu, giá cậu bú vú mà chị cũng õng ẹo làm như với bố thì có phải cậu đà đè sơi tái chị luôn không. Đằng này cứ ưỡn bố nó vú lên cho cậu ngậm, cậu nhằn, mà lồn thì để cho rêu phong, mạng nhện đóng đó.
Đúng là cậu ngu. Đàn bà như cái ống phong, gậy đã thọt vào rồi thì ngứa ngáy liên tục. Vậy mà cậu luôn chơi trò “ văn nghệ “, mả mẹ nó nên mới bị phỗng tay trên. Cậu định vứt toẹt chị ra khỏi mắt, đếch cần sang nữa, song nghĩ đi nghĩ lại, không ton ton bò sang thì lấy đếch đâu vú mớm để sờ. Lại nữa, lúc này cái lồn đó chóp chép, mẹ kiếp, cậu chẳng chơi thì để nó thối mốc ra à.
Tâm trạng nửa bực, nửa không khiến cậu dùng dằng không dứt khoát. Trưa qua lâu rồi mà cậu vẫn ngồi nhà. Cũng may hôm nay cụ ông đang đi tìm bà lão nào chẳng rõ, chứ hớ hênh bỏ chị thế này, bố lại sang địt chị thì hỏng bét hỏng be.
Thế là cậu vùng vằng mò sang với bộ mắt chết đâm như sắp cà khịa đánh nhau với ai tút xuyt Cậu hầm hầm đi vào, chi nhỏn nhoẻn : sao đằng lâu sang thế, làm người ta chờ thấy mồ. Miệng chị dẻo quẹo, lời nghe đả đớt, song cậu lại bực thêm : chờ chờ cái con củ cặc. Chị chờ đéo gì tôi, chị chờ buồi ông cụ thì có.
Chị như từ từng trời cao rớt uỵch xuống. Chị trố mắt ngạc nhiên, hay là thằng bé gặp phải cái lồn bệnh đầy mủ nào mà quạu quọ sảng. Nhưng chị cũng cố nuốt giận vồn vã : sao thế, bỗng dưng ấm đầu à. Vào đây chị đền cho.
Cún bắt được cái chứ “ đền “ của chị, vớ ngay luôn làm cớ : nhớ là đến đấy nhé. Tôi bảo gì phải làm, không thì nghỉ chơi luôn. Biết rõ thằng nỡm lên cơn động cỡn, nhưng vốn chị tài lực có thừa, chị đếch sợ. Chị bảo : đền thì đền, đã sao.
Nói xong chị dơ cả hai tay về phía Cún ngọt ngào dỗ : nào lại đây, chị thương. Thằng nhóc con chị bú no đã ngủ xạng chân ra, nên trước hai cái vú đung đưa, Cún nhảy phóc vào vừa vần vừa gặm i a như chó. Cún gặm oành oạch, giựt muốn vỡ vú chị ra, tay chồm chồm véo vào đầu quầng ột ột. (sieupham.net) Chị im cho thằng chó làm gì thì làm.
Cún bú mà nấc dồn lên : sư chị, chị thích buồi cụ lắm hử. Chị chống chế : này, đừng có nói bậy. Cún giận hét lên : chứ không à, địt mẹ chị, lúc cụ tấn buồi vào đít cứ vểnh lên đùng đùng, lồn ngoáy tít lôi lấy lôi để dái cụ. Mẹ, trông mà ghét, buồi thun thút chui vào chui ra, cái lồn thì ngáp ngáp theo khít rịt mà còn làm vờ.
Chị biết là thằng bé cáu lắm, nhưng vẫn cố vuốt ve : cậu đừng nói thế, chị giận. Cậu chẳng tự trách lại đi làm tình làm tội chị, có bao giờ chị bảo cậu lôi cụ sang ăn có không. Bỗng dưng hai cha con qua đè nghiến người ta, chị chưa hỏi tội là may, còn ăn vạ nữa. Sao có thứ người dơ dáng thế không biết.
Cún ta tắc tị, đúng thế thật, nhưng vẫn tức chị đùng đùng. : ừ, chị nói cũng nghe thông, song sao chẳng nằm đơ ra lại cứ vùi vùi cái lồn cho cụ nắc. Chị bật phá lên cười : giời ạ, sao mà ngu thế. Lồn chúng tôi là gân là thịt, buồi đàn ông cứa vào không đỡ ngứa ngáy sao. Chả vùi vùi cho nó hạ cơn thì chả lẽ lại nằm im cho đỉa nó rúc hả.
Cún ngẩn tò te ra một cục. Vội xí xóa làm hòa : được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Bây giờ chị đã hứa đền thì để tôi đòi nợ. Nào chị trụt hộ cái quần ra đi, cho tôi xem lồn chị ngứa thế nào. Chị tưởng là Cún nói chơi, trái lại thấy vẻ nghiêm trọng thực sự của nó thì chị biết từ chối là nó sửng cồ lên liền lập tức.
Chị ỏn ẻn ra cái điều còn con gái thẹn, ngập ngừng đưa hai chân lên lại đặt xuống : ôi, kỳ quá, ai lại phái nữ tự lột quần ra trước đàn ông bao giờ. Cún phăng tới luôn giựt cái quần ra, miệng hét rối rít : này kỳ, này quặc, đéo mẹ lồn muốn ngậm buồi bỏ cha còn vờ còn vĩnh.
Chị ú a ú ớ rị lại, Cún đạp thốc vào háng chị thật mạnh và xé kéo quần ra. Tiếng vải rít nghe chẳng khác bản lề thiếu nhớt, chị tênh hênh trần truồng. Cún còn giận nên vặt hàng chục cái vào lồn chị mà rủa : này vờ này vĩnh, này làm dáng làm duyên, ông thì vặt không còn một sợi lông cho tởn.
Chị đau quá, nhưng không dám khóc, chỉ bụm tay bíu lấy chỗ lồn. Cún còn bực thêm : có bỏ ngay tay ra hay lại muốn ông cắn đứt mẹ lồn và nhả cho chó nhai đấy phỏng. Chị không ngờ cơn ghen của quí ông kinh thế. Chẳng nói chẳng rằng chị bỏ tay ra, cái lồn bị đạp cau lại như chiếc bị rách.
Cún hét lên : nằm lật nghiêng qua. Chị răm rắp làm, Cún lại sai : giở một chân lên y như con chó đái. Chị run rẩy làm theo, nhưng cái chân vừa đau vừa tủi nên lủng la lủng lẳng không vững. Cún oai như ông tướng : còn chờ gì không đưa tay vào bợ cho chân đứng yên, ông lại đạp cho cái nữa, ôm lấy lồn mà gào tới chết bây giờ.
Nước mắt chị ràn rụa ra, vậy mà cứ phải vâng. (sieupham.net) Cún đợi khi chị cong cái chân lên, chìa lồn ra một nạm thì vỗ cái đét vào mà nguyền : dào, lồn bự thế này, chả trách ngậm buồi thùn thụt. Nói mà hình dung buồi bố to như thỏi láp giúi thùi thụi lồn chị ra.
Cậu nói mỉa chị : cụ địt cho sướng nhé. Chả là thèm đã lâu được cụ cho ngậm căng bố nó lồn ra. Chị nấc lên chống chế : nhưng mà bố cậu địt dưới thì chị để cậu địt trên miệng còn gì. Cả hai cha con cùng ộc như tháo cống còn bắt tình bắt tội chị.
Tưởng là Cún dịu, ai ngờ chị chạm đúng vào cái cục đau của cậu ta, nên hắn hét lên : bộ chị tưởng tôi địt miệng chị sướng lắm hả, nếu miệng thay được lồn thì trời sinh ra cái lỗ quỉ ấy làm gì. Nắc cạ vào răng vào họng như đâm vào tường, vào vách, mẹ, may mà đầu buồi tôi chưa bị toác ra, chứ không thì lồn chị cũng chẳng yên thân đâu đấy.
Chị nghe mà khiếp, thằng này đúng lên cơn tốc kê đến nơi. Không tìm cách cho nó chui vào lồn thì nó nổi điên nó giết mình ngay liền. Nghĩ vậy, nên chị nựng nịu xoa đầu Cún : thì đây em làm thịt chị trả thù đi.
Cún chợt tỉnh ra, chưa tin là vừa nghe chị nói. Nó vặn hỏi lại : nghĩa là. Chị gục gặc cái dầu và ngả ngửa ra, lấy hai tay nắm cổ chân mờ toàng hoạc, khuyến khích hắn : đây, chị để lồn ra, Cún leo lên địt chị đi cho hạ cơn nóng giận. Chị đền đấy.