Hà Nội Cuối Xuân

Ai về phòng nấy với những ray rứt riêng mình biết, riêng mình hay.

Ngọc mỉm cười đắc thắng. Hà đã thuộc về nàng, cá đã cắn câu và sẽ ngoan ngoãn chiều nàng. Chưa bao giờ nàng có những phút thăng hoa hết sẩy như vừa qua. Lồn nàng vẫn còn dật dật đê mê. Đám lông rậm bê bết tinh, thế mà chốc chốc lỗ lồn vẫn còn ứa ra từng chập, từng chập ướt nhẹp cả đùi non và hai chân. Nàng mãn nguyện chui vào màn ôm chặt con. Nàng không tài nào nhắm mắt được, thèm muốn vẫn nung nấu trong lòng…

Trong căn phòng nhỏ cuối hành lang, Hà thao thức trong khoái lạc… tội lỗi. Phần xác thịt đã thỏa mãn, đã khám phá gần hết một thân hình mới, non trẻ tràn trề ái ân, đã cất được gánh nặng bức xúc dục vọng bị đè nén mấy ngày nay và cũng đã nếm trải một cách chơi, đúng ra là làm tình rất bản năng. Chàng mong muốn có một kỷ niệm đẹp, lãng mạn khi hai thân xác cuốn nhau lần đầu nhưng cái nóng bỏng của nàng đã dẫn chàng đi theo hướng khác… Nếu Bột biết… Nếu nàng có thai… Trời ơi, sống làm sao đây? Hạnh phúc trong mộng mị… Chàng chìm trong giấc ngủ nặng nề.

Cửa phòng bỗng hé mở, một bóng nữ thon thả trong áo ngủ mỏng dón dén lẻn vào, nhẹ bước đến giường Hà. Anh ơi, nhớ anh quá… Ngọc thỏ thẻ trong ngây ngất mùi đàn bà. Nàng ghì chặt cứng người tình mới phát hiện ít phút trước đây mà như đã xa nhau cả năm trời. Hà quay người lại, quên hết tất cả. Chàng lần tay cởi tuột những áo quần mong manh còn xót lại trên hai tấm thân trẻ trung, tràn đầy nhựa sống. Cả thế giới, cả cuộc đời chàng gói gọn trong một thân hình nữ trần truồng nhỏ bé, nóng bỏng. Môi rồi tay chàng lần khắp mặt, cổ, ngực, bụng, vùng lồn… Ngọc. Nàng lịm đi trong hạnh phúc mới lạ, trẻ khỏe để mặc người tình muốn làm gì thì làm… Trong đêm tối trời se lạnh, chỉ nghe liên tục tiếng bạch bạch, lép nhép, óp ép, ọp ẹp và thỉnh thoảng tiếng thở gấp ư ứ… hừ hừ… hờ hờ… tiếng rên nóng hổi Sướng quá em ơi… Anh ơi, anh ơi… em chết mất…

Chỉ còn mỗi một đêm nay… Chỉ còn chiếc lá vàng bay… Hà thì thầm bên tai ‘cô gái’ quê đang quặp chặt người chàng sau phút giây hạnh phúc trọn vẹn. Cả hai mặc cho nước tinh lẫn nước lồn mùi ngai ngái, nhớp nháp khắp người. Ngọc bừng tỉnh, hỏi sẽ Hay nhỉ, đọc tiếp cho em nghe với… ‒ Phút giây đầu đời say say / Biết còn gặp lại tay xưa… Gió lùa bông cỏ hây hây…

Không chờ Hà ngâm hết câu, Ngọc đã nổi hứng ép người tình vào hiệp mới.

Bên ngoài mấy chiếc lá vàng cuối cùng nhẹ bay đậu trên đất đẫm hơi sương.

Hết

Previous page 1 2 3 4 5 6
Back to top button