Hà Nội Cuối Xuân

[Viết lại theo lời kể của nhân vật chính; bà đã đọc hai lần bản thảo cuối cùng, sửa vài chữ, thêm bớt vài tình tiết và tự đổi tên mình cùng những người liên quan]

Một trưa cuối tháng Tư…

Hà lầm lũi lên cầu thang trong tranh tối tranh sáng ở nhà Con Rồng.

– Dạ, cháu… à… em xin lỗi. Dọng nữ nhỏ nhẹ, rụt rè.

Hà sững lại, ngước nhìn lên. Đôi mắt to, sáng, ươn ướt như cười xoáy vào chàng. Bộ mặt nhẹ nhõm, mịn màng, mái tóc đen tuyền che nửa trán trắng phau… hút hồn, chạy tiếp ra sau che lưng thon nhỏ rồi bị kẹp chặt thành đuôi gà nhún nhảy rất gợi cảm, đôi môi hơi mỏng, mỉm cười duyên. Cái răng khểnh vàng hơn những răng bên vừa dữ dằn vừa mời gọi. Cô gái khoảng mười tám đôi mươi vội xuống, lần theo tay thang, với cái túi cói nhỏ, nhẹ tênh. Hai người tránh nhau, Hà bước tiếp lên còn nàng xuống từng bước thang một, vẻ ngượng nghịu chưa quen với thang gác cuốn vòng. Mùi nước hoa rẻ tiền xực nức. Qua chỗ quẹo, Hà bám tay thang nhìn với xuống, không hẹn mà nên, đúng lúc đó cô gái nhìn ngước lên, hai tay ôm túi. Bốn mắt gặp nhau, như có dòng điện truyền lan khắp hai thân hình trẻ trung, sung sức. Từ cao, Hà thoáng thấy bộ ngực căng sau áo chemise xanh lơ mỏng còn mới màu hồ, hở khuy trên. Cô gái để đôi vú no căng tự do bay nhảy trong áo. Chàng ngây ngất với cái nốt ruồi son ẩn hiện trên bờ vú trái căng cứng, trắng nõn nà, chẳng khác nào ngôi sao Mai lấp lánh trên bầu trời trong xanh thanh bình.

Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không ?

Tối thứ bảy, ba ngày sau đó. Để giải tỏa nỗi ám ảnh của làn tóc mây và nốt ruồi son, Hà lấy xe, đạp vòng vòng quanh phố. Dòng người và xe đưa chàng đến Bờ Hồ. Sau khi gửi xe Hà còn cẩn thận ‘tách’ thêm cái khóa càng cua, chàng tản bộ trên đường Tràng Tiền, tạt vào hiệu sách gần đó mua tờ Zeit im Bild rồi vui chân bước vào rạp Công Nhân bên kia đường mua vé xem phim, cũng chẳng chú ý là đang chiếu phim gì. Dẫy ghế chàng ngồi ngay bên lối đi và gần ngay cửa chính. Rạp khá vắng, khách lưa thưa.

Đèn tắt, bắt đầu chiếu phim thời sự… rồi phim chính Khi đàn sếu bay qua, một phim Nga mà chàng đã xem cách đây có đến dăm bảy năm ở Warszawa. Đang phân vân không biết nên về hay nên ở lại thì đột nhiên cánh cửa chính mở, chị xoát vé lùn tịt với bộ ngực quá khổ dẫn vào một cập trai gái đến muộn. Chỗ của họ ở phía dưới, gần màn bạc nhưng để đỡ phiền khách đang theo dõi phim, chị ta bảo họ ngồi tạm ngay ở dãy ghế Hà đang ngồi. Hà đứng dậy, nhường hai ghế ngoài cho họ. Mùi nước hoa quen quen, Hà ngước lên. Chàng nén một tiếng kêu ngạc nhiên. Đúng là nàng. Nàng cũng nhận ra chàng trai, thốt lên Anh rồi bẽn lẽn cúi mặt. Trong loang loáng sáng từ màn bạc, chàng thấy tóc nàng đã cắt ngắn, ép ốp, từng cọn từng cọn đuổi nhau trên cổ trắng ngần. Người đàn ông thầp bé đi cùng nàng, ngồi phịch xuống ghế ngoài, loay hoay tìm trong túi quần lấy gói hạt dưa đưa cho nàng, hai người cắn chắt hạt dưa, không nói câu nào với nhau. Chừng mươi phút sau, Hà nghe tiếng ngáy nhè nhẹ, nhìn sang thấy gã đàn ông đang ngủ, dựa đầu lên vai nàng. Nàng liếc nhìn Hà, có vẻ ngượng vì ‘bạn trai’ đang ngủ. Bỗng nàng dúi gói hạt dưa vào tay Hà, mắt nhìn xuống như tạ lỗi. Hà vẫn bất động. Nàng nhón lấy năm ba hạt dưa, đưa tay mở tay Hà ra, đặt hẳn những hạt đó vào lòng tay Hà. Này ăn đi, xin lỗi mà! Vẫn dọng nhỏ nhẹ, rụt rè như trưa nào. Hai người im lặng cắn hạt dưa trong tiếng ngáy nhịp nhàng và… tiếng nhạc trầm bổng du dương từ phim.

Bỗng đèn bật sáng, khán giả đứng lên ra về, tiếng ghế gỗ bật lên nghe chát chúa… Cô gái lay lay người đàn ông đang ngủ, Nhà ơi, à à Anh, Anh ơi về thôi. Anh ta nghiêng đầu, nhăn mặt ngáp dài, tháo kính dụi mắt, buông thõng Đang ngủ ngon ! Hà ngạc nhiên, nhìn kỹ. Ủa, thủ trưởng Bột ! Anh đưa tay bắt tay Bột. Bột đứng lên loạng choạng, dựa vào cô gái rồi giới thiệu giọng ngái ngủ: À đây là Ngọc, mới ở quê chuyển ra Hà Nội. Hà à lên một tiếng lớn vì bất ngờ. Bột tiếp Còn anh bạn đẹp trai đây là Hà, kỹ sư ở đơn vị anh Phận. Chàng đưa tay phải ra bắt tay Ngọc, nàng lúng túng rồi chìa cũng bàn tay phải mềm, trắng xanh, ấm nóng khác thường ra nắm chặt lấy tay Hà, ít phút sau mới buông ra. Cô gái quê xuân thì phơi phới bên ông xồn xồn hom hem nhỏ thó. Nàng không ngượng vì sự chênh lệch quá lộ liễu cả về tuổi tác lẫn hình thức giữa hai người.

Ba người thong thả ra lấy xe đạp gửi tận bên Hồ Gươm. Ngọc đi giữa, nói liến thoắng với Hà trong khi Bột cứ lầm lũi bước tách ra hơi xa. Bột nghĩ đến người đang chờ mình ở ghế đá vườn hoa Canh Nông. Xe của Bột bị non lốp, anh ‘gửi’ Ngọc bên xe Hà để chàng lai [đèo] nàng về. Hai xe đạp song song nhau. Hà cố ý đạp vượt chút ít để cặp Bột – Ngọc luôn luôn ngang nhau cho dễ chuyện trò nhưng Bột đạp uể oải, luôn bị tụt hậu thành thử Ngọc cứ hai tay bám chặt eo Hà, nói chuyện liến thoắng với chàng. Nàng ra Hà Nội mới được hơn tuần lễ nay, cái gì cũng lạ, phố xá như mắc cửi. Đứa con trai đầu lòng, bé Hùng đã được hơn ba tuổi, đang gửi bên ông bà ngoại, ở một phố nào đó rất nhiều cao lâu tàu, rất đông xe cộ, nàng không nhớ tên. Nàng rất mê xem phim, nhất là các phim tình cảm nên tuần nào nàng cũng bắt Bột đưa đi xem ít nhất hai ba buổi. Để bù cho những thèm khát lúc còn ở quê, nàng thổ lộ.

Anh Bột bận chứ không tối nào em cũng bắt đưa đi xem phim. Ảnh thoái thác hoài nhưng cũng đành chịu đi với em. Ở tỉnh có khác, nhiều rạp quá mà lại cửa đóng then cài kín như bưng, tối như hũ nút. Chả bù ở quê em, dăm bữa nửa tháng mới có đội chiếu phim về, lội đồng cả tiếng đồng hồ trong giá rét mới đến bãi, dù mưa, dù gió, dù nóng cháy da thịt hay rét buốt tận xương cũng cứ ôm nhau mà xem. Có đêm em vô tình ôm cứng một ông người xã bên, ngượng ngượng là. Có đêm xem trên bãi bản Mường, gió núi lạnh hun hút, trai gái ôm nhau, xờ nhau bạt mạng. Có cặp đưa nhau ra sau lùm cây ‘lẹo’ nhau thẳng thừng. Du kích biết cũng làm thinh. Xem phim thì ít, xem nhau, xoa nhau thì nhiều. Anh biết không ? Xem lại phim cũ cũng hay chứ anh. Em xem phim vừa rồi có đến bốn lần mà vẫn chẳng nhớ tên là gì. Có những nam diễn viên đẹp như hoàng tử em thích thích là. Thấy họ ôm nhau, dụi đầu vào nhau là đã đê mê, tê tái trong người…

1 2 3 4 5 6Next page
Back to top button