Chị Năm nói với anh:
– Tôi sắp xếp các việc như thế này nhé: Tôi sẽ tăng phần ăn bồi dưỡng cho anh hàng ngày, rồi cung ứng thêm cho anh một loại thức uống đặc biệt. Thứ này không phải là thuốc kích dâm, chỉ là giúp tăng hưng phấn phòng trường hợp có cô nào quá căng thẳng làm cho anh mất hứng. Tôi đã xem qua chu kỳ kinh nguyệt của ba cô để xếp lịch cho anh dễ đạt kết quả. Tôi sẽ đưa các cô đi thử SIDA dù các cô còn trong trắng, để anh an tâm các cô không bị SIDA vì kim tiêm bẩn trong mấy lần điều trị, hay đại loại như thế. Rồi tôi nhờ bác sĩ chọc màng trinh các cô cho rách chút ít, kẻo các cô lớn tuổi rồi màng trinh quá dai, tôi e anh khó hoàn tất.
Anh cười thầm khi nghe chị Năm nói chuyện “bồi dưỡng”, “xếp lịch”, “kết quả” và “hoàn tất” cứ như khi hàng ngày làm việc với minh. Nhưng anh nghiêm chỉnh trả lời:
– Vậy thì tôi cũng nên đi xét nghiệm nữa. Để hai bên an tâm với nhau.
Chị Năm mỉm cười:
– Thật ra thì tụi tôi tin tưởng nơi anh là người có kiến thức, đâu có quan hệ bừa bãi gì. Nhưng nếu anh tính như thế cũng được.
Đó là chuyện mấy ngày trước. Hôm nay chị Năm lại đến gặp anh, hỏi:
– Về phần anh, anh cần dặn dò gì các cô không?
Anh nói:
– Chị nói với các cô là tôi sẽ không làm gì mà họ không thích. Chỉ cần nói một tiếng “đừng” là tôi ngưng ngay. Tôi chỉ có một yêu cầu là các cô nhớ tắm rửa sạch sẽ, đánh răng kỹ càng để cơ thể và hơi thở thơm tho. Giữ vệ sinh như thế là tốt cho hai bên. Chị hiểu ý tôi chứ?
– Vâng, tôi hiểu. Nhưng từ bây giờ anh nên bắt đầu gọi ba người là “em” thì vừa để tạo tình thân thiết, tuy rằng họ hơi lớn tuổi hơn anh.
Anh mỉm cười, bâng khuâng. Chị Năm đã tinh tế chọn 3 người có ngoại hình khá nhất và tư cách tốt nhất để anh giúp họ có con. Sự việc diễn tiến bất ngờ, khiến cho anh cảm thấy chao đảo.
Chỉ mới hai tuần trước, anh xách ba lô đến cái huyện nghèo nàn vùng sâu vùng xa này tham gia vào một dự án phát triển. Cùng làm việc với anh là một nhóm phụ nữ 8 người còn độc thân, trong chiến tranh đi Thanh niên Xung phong. Anh hỏi chị Năm, làm công tác phụ nữ huyện, tại sao các cô chưa có chồng thì chị đáp:
– Họ đã lỡ thời rồi anh à. Đi Thanh niên Xung phong lúc tuổi chưa đến hai mươi, chưa từng hẹn hò với ai, bây giờ chiến tranh đã qua mười mấy năm, ở cái tuổi cuối “băm”, nhan sắc đã kém, da dẻ đã nhăn nheo đen sạm, lại không có tài sản khá, thì ai chịu lấy!
Anh tỏ vẻ xót xa.
Đến một ngày, chị Năm thấy anh có tư cách, lại hay tỏ vẻ băn khoăn cho các cô, nên mạnh dạn nói:
– Anh biết không, bây giờ các cô chỉ mong có một đứa con để nương tựa sau này, nhưng chung quanh đây đâu có ai tạo điều kiện đó.
Anh ngạc nhiên:
– Ý chị nói là làm mai mối hả?
Chị khẽ cúi đầu:
– Không phải… Đó là làm cho các cô… có con.
Anh ngớ người:
– Làm như thế nào?
Đến phiên chị Năm bối rối dù đã hành nghề y tế và công tác phụ nữ. Sau một hồi im lặng, chị nói:
– Thôi thì tôi cũng nói thẳng với anh: đó là… ngủ với họ để họ… có thai.
Anh cảm thấy hoàn toàn bất ngờ:
– Trời đất! Rồi cơ quan các cô chấp nhận như vậy sao?
Chị Năm giải thích:
– Cơ quan chấp nhận chứ, vì biết trong tình cảnh này đó là cách giúp cho tương lai các cô được ổn định. Chứ anh nghĩ xem, còn có cách nào khác? Nghe nói mới có dịch vụ thụ tinh nhân tạo, nhưng quá tốn kém, các cô không có tiền, lại chờ đợi không biết đến bao giờ vì có quá nhiều người đăng ký chờ đến lượt.
Anh thắc mắc:
– Không có ông nào giúp được sao?
Chị Năm trả lời:
– Anh nhìn quanh đây xem có ai không? Hoặc là mấy ông nông dân cục mịch lấy vợ từ hồi còn là con nít, vợ họ đâu có chịu, hoặc ông chồng không dám mà các cô cũng không ưng. Cũng có mấy đứa con trai nhưng ở tuổi mới lớn, các cô đáng tuổi dì của họ. Rồi vì các cô đã quen thân với cánh đàn ông con trai ở đây rồi, sau này đẻ con của họ, hai bên tiếp tục gặp nhau hàng ngày, khó xử lắm!
Anh thở dài.
Chị Năm nắm lấy bàn tay anh, thiết tha nói:
– Hay là… anh giúp dùm họ nhé?
Anh tròn mắt nhìn chị Năm:
– Chị nói sao? Ý chị nói là tôi ngủ với các cô sao?
Vẫn lấy tay nắm chặt lấy tay anh, chị Năm đáp:
– Chứ còn cách nào khác? Anh… anh giúp làm tình với các cô… cho các cô mang bầu.
Anh lắp bắp:
– Nhưng… các cô có… chịu không?
Chị Năm đáp:
– Anh vừa có ngoại hình khá vừa có học thức, lại có tư cách tốt, hai tuần nay hai bên đã làm việc với nhau, họ mến anh, anh mến họ, anh còn ngại gì nữa?
– Chị nói đúng. Chắc chị cũng đã thấy tôi mến họ như thế nào. Tình thương mến giữa người với người, chứ tôi nhỏ tuổi hơn họ, đâu dám có ý gì… Nhưng để tôi suy nghĩ đã, tôi bị bất ngờ quá! Trong thời gian đó, chị dò hỏi họ có toàn tâm toàn ý chấp nhận tôi không.
Rồi chị Năm cho biết các cô chấp nhận kế hoạch. Anh mừng mà thấy chị Năm đã tinh tế chọn 3 người có ngoại hình khá nhất và tư cách tốt nhất mà anh có cảm tình. Rồi anh cũng đồng ý. Thế là chị Năm và anh sắp đặt chương trình để thứ Hai đến thứ Sáu anh vẫn làm việc bình thường, riêng trong hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật một cô sẽ đến ngôi nhà sắp xếp cho anh cư ngụ, ở với anh. Chi tiết ra sao trong hai ngày đó là tùy hai người. Mỗi cô còn giúp nấu nướng giặt rũ cho anh, dọn dẹp căn nhà anh đang cư ngụ, để tạo không khí như là người thân thương của anh chứ không phải chỉ có chuyện tình dục.
* * *
Tuần thứ nhất
Sáng Thứ Bảy tuần kế tiếp, Hoa gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài. Anh bước ra, mỉm cười, cố lấy giọng tự nhiên:
– Vào đi Hoa. Coi bộ trời mới sáng mà nắng đã nóng rồi phải không?
Anh muốn nói chuyện thời tiết trước để tạo không khí tự nhiên cho cô.
Hoa chỉ đáp một tiếng: “Dạ”.
Cô bước vào, cúi mặt xuống sàn nhà.
Anh hỏi:
– Các cô lo chỗ ăn ở của tôi được lắm. Đây chỉ là ngôi nhà nhỏ, nhưng tôi rất thích vì nó biệt lập, đơn giản. Tôi không ưa xa xỉ, chỉ mong tươm tất thoáng mát như thế này là được rồi.
Lại thêm một tiếng: “Dạ”.
Anh vẫn còn ngượng chưa dám gọi “em” và xưng “anh”, nhưng bây giờ thấy cần tạo không khí thân thương trước. Anh tươi cười nắm lấy tay cô, cảm nhận rõ bàn tay run run, dẫn cô đến chiếc sofa và trao cho cô cốc nước:
– Em ngồi xuống đây.
Cô ngồi xuống, bàn tay vẫn hơi run rẩy, thốt lên “Cảm ơn anh”.
Anh lại cười:
– Này này, đã làm việc với anh hai tuần qua mà sao còn khách sáo vậy?
Tuy cố tỏ ra tự nhiên nhưng đến phiên anh lại bối rối. Anh nghĩ: “Hôm nay Hoa trông dễ thương quá, như là lột xác hoàn toàn!” Ý nghĩ về “lột xác” khiến anh nóng bừng mặt, nghĩ đến việc mình sắp lột áo quần Hoa. Cô mặc đồ bộ may bằng vải đơn sơ, điểm những bông hoa tim tím nho nhỏ, không có gì lộ liễu mà anh vẫn nhận ra bầu ngực xinh xắn, vòng eo thon gọn, mông nở, đôi chân thon dài… Trong ba cô thì Hoa là người đi “tiên phong”, nên cô căng thẳng và anh ngượng ngập thì cũng phải thôi.