Trích ngày 26/08/16 ……. Hôm nay V và P lại đi chơi về khuya.. Thật lạ, ở bên V sao P lại vô tư như thế nhỉ? Khác hẳn với những lúc như bây giờ, P chỉ có một mình đối chọi với cảm giác tội lỗi, dằn vặt.. Và cũng thật lạ, V nghiêm túc nghe lời P một cách khác thường, Từ khi P cấm cản V đến giờ, V không hề có một cử chỉ nào quá thân mật nữa.. Mong V hiểu cho P nhé.. Mặc dù, V biết không, chính P cũng mong muốn những cử chỉ ấy rất nhiều.. Nhưng P không thể, P còn anh N, P không thể phản bội anh N được V biết không.. Hơn nữa, V à, P không còn trinh trắng nữa đâu, thân xác P đã thuộc về anh N từ rất lâu rồi.. Ước gì P đủ can đảm để nói ra điều này, để V đừng theo đuổi P nữa….
Trích ngày 05/09/16 …….. Anh ơi.. Lâu lắm rồi mình mới lại gặp nhau, nhưng sao lại như thế này? Em đang khóc nhiều lắm anh biết không? Em đang cần anh mà, sao anh không cho em một bờ vai để tựa vào như trước kia.. Anh tới gặp em chỉ vì chuyện thể xác thôi ư? Lúc anh vào trong em, anh có biết em bị đau không? Sao anh không quan tâm em? Em chỉ cần một chút quan tâm từ anh thôi, sao anh không hiểu cho em, anh to tiếng, em sợ lắm anh hiểu không? .. Anh ơi.. Giá như anh thương em một chút, giá như anh nhẹ nhàng một chút, giá như anh lắng nghe em một chút, giá như anh cho em một chút cảm giác được che chở… Thì có lẽ đêm nay em đã lại thuộc về anh lần nữa, thì có lẽ em đã có thể đủ can đảm để dừng lại với người con trai đó, thì có lẽ sáng ngày mai thức dậy em đã đủ can đảm để thú nhận với anh mọi chuyện, và em sẵn sàng đón nhận từ anh hoặc là cơn thịnh nộ hoặc là sự vị tha.. Nhưng không kịp nữa rồi.. Giờ em chỉ biết khóc thôi.. Anh ơi.. giá như anh biết trưa nay em đã suýt nữa đưa thân cho người ấy.. Ở bên cạnh người ấy em quẫn trí mất rồi… Môi em không còn đủ dũng cảm để từ chối nụ hôn kia nữa.. Lý trí em không còn đủ mạnh để ngăn cản người ta tháo gỡ những mảnh vải che chắn cơ thể em nữa.. Bàn tay người ấy đã vào trong quần áo em, đã chạm vào da thịt những nơi thầm kín nhất của em rồi anh có biết không.. Nếu em không tỉnh lại đúng lúc thì không biết còn chuyện gì nữa.. Anh ơi.. Em có lỗi với anh.. Nhưng em cần anh lắm..
Trích 3h28 sáng 06/09/16 …….. Giá như V đang ở đây.. P thèm cảm giác bình yên khi ở bên cạnh V.. P thèm lắm.. V ơi ..
Trích 4h51 sáng 07/09/16 ………… Anh ơi.. Bây giờ người ấy đang say ngủ.. Ở trên giường của em.. Em đã lừa dối anh.. Em không còn mặt mũi nào xứng đáng với anh nữa rồi.. Giá như em có thể khóc lúc này.. Nhưng anh biết không? Đêm trước em đã khóc hết nước mắt .. Sao anh không thương em? Em đã phạm một tội lỗi không thể tha thứ.. Nhưng anh ơi, em thật xấu hổ, thật thất vọng về bản thân khi em phải thừa nhận rằng đêm nay rất bình yên.. Em đã rất muốn người ấy ở lại, để em không còn lo sợ cảm giác cô đơn như đêm trước.. Và rồi người ấy đã ở lại.. Và rồi.. Em không còn giữ được mình.. Bây giờ .. anh biết không? Khi em ngồi viết những chữ này.. mảnh vải duy nhất trên người em chỉ là tấm chăn đắp chung với người ấy thôi.. Em đang viết vào đây những cảm xúc thật của mình.. Những điều em không thể nói với anh.. Vì nó sẽ làm anh tổn thương.. . Em xin lỗi anh rất nhiều……. Rồi quả báo sẽ đến với em, anh nhỉ?…
Trích Tối 07/09/16 ……. V à.. P đã hơi cương quyết quá đúng không? Nhưng P nghĩ đã đến lúc phải vậy rồi.. P đã dành tất cả cho V rồi.. P không còn gì cắn rứt với V nữa.. Người mà P có lỗi lớn nhất là anh N đó V à, mong V hiểu cho P.. Tội lỗi này quá lớn, P sẽ không bao giờ được dung thứ.. P vẫn chưa dám thú nhận mọi chuyện với anh N, nhưng P sẽ cố gắng nói sớm, rồi sau đó.. P sẽ không quen ai trong 2 người nữa.. Bây giờ P sẽ thú nhận vào trang viết này những điều P không dám thú nhận với V.. V à, điều này thật đáng xấu hổ.. Nhưng P thừa nhận rằng đêm qua P đã rất hạnh phúc.. P đã yêu V..V biết không, Lúc đầu P muốn V ở lại, P nghĩ chỉ cần được ở cạnh V là P đã cảm thấy hết lo sợ, cảm thấy bình yên lắm rồi.. P nghĩ lần này mình sẽ đủ dũng cảm để không đi quá xa.. Nhưng khi V hôn P.. Cảm giác thật khác.. Người ta nói nụ hôn có vị ngọt.. P không cảm thấy vị đó.. Nhưng cảm xúc trong P thì lạ lắm V à.. lâng lâng khó tả.. P cảm nhận rõ từng mảnh quần mảnh áo trôi tuột ra khỏi cơ thể mình.. Không hiểu sao P không thể ngăn nó lại.. cảm xúc cứ ùa tới.. V biết không? Cảm giác lạ nhất chưa bao giờ P từng có đó là khi P đón nhận V vào bên trong cơ thể mình.. Lạ lắm V à, chưa bao giờ P hạnh phúc đến thế.. Mặc dù, V à, V không phải là người đầu tiên vào trong P.. Nhưng từng nụ hôn, từng cử động của bàn tay V trên người P, từng nhịp V đi vào trong P.. đều rất nhẹ nhàng .. Kể cả khi V nhịp thật nhanh cũng không hề thô bạo.. Rồi cả dòng chất lỏng từ trong V tuôn lên người P cũng không hề nhớp nhúa.. Mọi thứ hoàn hảo lắm.. V làm P có cảm giác mình đang được yêu, được nâng niu.. Chứ không phải là cảm giác nghĩa vụ phải chiều người yêu mình thỏa mãn… Khoảnh khắc lúc nửa đêm tỉnh giấc, P thú nhận với V rằng V không phải người đầu tiên và nghe V nói không quan tâm chuyện quá khứ.. P yêu V lắm V à……….