Hải-thằng con trai ông trưởng công an xã quả không xa lạ gì đối với anh, hắn cười hềnh hệch trả lời giọng hách dịch :
-Yên tâm đi ông anh vợ tương lai! Bảo đảm là tụi này không bao giờ đụng đến một sợi lông chân của anh cũng như mấy người kia. Chỉ cần gia đình làm theo ý tôi là hủy bỏ đám vu quy của con Liên (tên cô dâu) là lập tức tụi này sẽ thả ra hết chứ giữ mấy người chi cho mệt.
-Nhưng….con Liên nó có còn yêu mày nữa đâu.
-Vậy hả? Nếu vậy thì mấy thằng bạn tôi sẽ làm thịt ba đứa em gái anh ngay bây giờ. He he…Còn cái bà lớn tuổi kia là gì của anh? –Hắn chỉ tay về phía chị Hường-Bả có vẻ già rồi thôi thì tạm tha cho bả đấy!
Bất chợt, do tên cầm mã tấu có vẻ lơ đãng nhìn theo một con chim đa đa từ trong bụi rậm vỗ cánh bay ra khiến hắn giật mình, chị Hường vội vàng kéo tay Lợi bảo nó chạy thế là hai chị em chẳng khác gì hai mũi tên phóng vút đi về phía cái ốc đảo. Bọn khủng bố vừa la “Bắt lại! Bắt lại!” vừa nhanh chân rượt theo rất sát, vượt qua con đường đất 100m với tốc độ kinh hồn, chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi giây sau, hai chị em đã lủi lên được ốc đảo và chui vào một bụi rậm để trốn. Phía sau có hai thằng lăm lăm mã tấu chạy theo như ma đuổi, ngó dáo dác dưới ánh trăng để tìm kiếm hai “phạm nhân” bỏ trốn khỏi vòng khúng bố của chúng ; hai thằng chia ra mỗi thằng chạy một phía vòng quanh ốc đảo rồi chúng lại gặp nhau ở ngay điềm xuất phát.
-Ê mậy, tìm không thấy làm sao đây?
-Thây kệ chúng đi, hai đứa này thấy lạ chắc là người ở đâu đến ăn đám cưới? Không có chúng cũng chẳng sao, có mấy đứa kia là được rồi.
-Vậy về thôi, không kẻo nước lên không ra được thì nguy!
Quả thật, đúng theo như lời hai thằng trong bọn khủng bố, khoảng mười lăm phút sau, nước thủy triều lên tràn ngập lối đi vào cũng như toàn bộ xung quanh khiến cho ốc đảo-nơi lẩn trốn của hai chị em Bích Hường-Hùng Lợi hoàn toàn bị cách ly với thế giới bên ngoài. Mấy tối trước, đã có một lần hai chị em theo chị ba của cô Liên lên đây chỉ khoảng trong vòng mười lăm phút rồi cũng phải lật đật trở ra ngay nhưng đêm nay, do có chủ ý từ trước cho nên cả hai không hề cảm thấy sợ hãi khi ở vào hoàn cảnh bị cô lập hoàn toàn trái lại chúng lại càng cảm thấy dễ chịu, thoải mái làm sao vì không còn ai có thể dòm ngó thấy chúng đang làm chuyện long trời lở đất gì đây. Sau khi chui ra khỏi bụi rậm, hai chị em thong thả từng bước từng bước dạo khắp ốc đảo, vừa đi vừa bứt trái dâu rừng chua chua ngọt ngọt mà nhấm nháp ; đêm nay, vằng trăng vằng vặc sáng soi khắp mọi nơi mọi nẻo và chính vì vậy cả hai phát hiện ra có một cái hốc đá kê sẵn một tấm phản gỗ khá bằng phẳng dưới một gốc cây bụi um tùm trên có lợp mái lá dừa nước lòa xòa che phủ xuống, có thể đây là nơi che mưa tránh nắng của mấy người đi chăn vịt cũng nên. Hai chị em mừng rỡ vội rủ nhau chui vào dưới mái lá, đến lúc này đây thì chị Hường mới nhận ra là trong lúc tháo chạy khỏi tay bọn khủng bố, chị đã làm rơi chiếc kẹp tóc ở đâu cũng chẳng biết cho nên mái tóc dài của chị từ nãy đến giờ cứ rũ rượi buông xõa xuống đến hơn nữa vầng lưng tôm mềm mại, quyến rũ. Nhắc lại hai tên khủng bố tìm không được hai con tin xổng chuồng đã quay trở về gò đất nghe tên Hải cầm đầu chửi bới thậm tệ, chúng chỉ biết lẳng lặng cúi đầu nghe chứ chẳng dám trả lời trả vốn chi cả ; chửi chán, thằng Hải ra lệnh cho đồng bọn dùng dây dù trói người anh cả và ba cô em gái lại và sau đó, hắn ra tối hậu thư là đến sáng sớm hôm sau, chúng sẽ thả một người về nhà để thông báo lại cho gia đình biết sách lược của hắn là phải lập tức hủy bỏ lễ vu quy ngay nếu không thì hắn sẽ giết hết tất cả không chừa một ai…
-Chị Ba, tóc chị rối bù lên hết cả rồi. Để em vuốt lại cho chị nghe!
-Ừ, chẳng biết chị làm rớt kẹp tóc ở đâu không biết.
-Bữa nào về Bà Rịa em sẽ mua lại cho chị nghe! À mà chị trước giờ có thấy xảy ra chuyện như tối nay chưa?
-Chị chưa thấy bao giờ cả. Giống y như là trong phim vậy
-Sao mà lúc nãy em thấy chị gan vô cùng? Làm em hết cả hồn, không còn biết trời trăng chi cả, chỉ nghe chỉ nói chạy là tự động chạy mà thôi chứ em hoàn toàn không nhận định được là chuyện gì nữa. Ủa chị Ba, vậy đêm nay hai chị em mình ngủ lại ở đây thiệt hả?
-Cái thằng quỷ này!-Giọng ngượng ngùng chị Hường nhéo vào vai thằng em-Chứ hồi sáng, ai hứa hẹn với chị là lên đây hả? Giờ mà chị em mình có muốn về cũng đâu có về được. Vả lại dẫu cho xung quanh không bị ngập nước thì chị cũng không bao giờ…
Nói đến đây, bỗng dưng chị cảm thấy ngượng ngùng vì trót lỡ lời nói hơi dạn dĩ một chút, chị nín thinh ngồi yên lặng trong khi thằng em út chị thì ngồi phía sau lưng chị cũng không nói lời nào nữa cả mà vừa mãi miết đắm chìm trong suy nghĩ vừa lần hai bàn tay vuốt vuốt mái tóc dài của chị cho ngay ngắn, phẳng phiu, mềm mại lại. Quả thật chẳng biết là lúc này hai chị em đang nghĩ ngợi về vấn đề gì nữa mà tuyệt nhiên cả hai không ai nói với ai một lời nào nữa cả ; chắc chắn đương nhiên một trăm phần trăm là chúng đang mường tượng đến những gì mà chúng đã ngầm dự định thực hiện với nhau từ hai năm trời qua. Bỗng dưng máy điện thoại di động trong túi áo chị Hường rung khẽ chứng tỏ rằng có ai đang gọi tìm chị, chị lật đật mở máy và khẽ kêu “Bố gọi đấy” rồi chị nhanh chóng báo cho ông Thạnh hay sự việc vừa mới xảy ra, chị còn nói thêm là hai chị em đã chạy thoát được tay bọn khủng bố, đang ẩn náu trên ốc đảo ngập nước đặng bố yên tâm khỏi phải tìm kiếm. Sau khi tắt máy, bất thình lình chị giật mình bởi vì có hai cánh tay từ phía sau đan lại thành một vòng ôm vòng ra phía trước ngực chị, chẳng mấy chốc chị chợt nhận ra được đó không ai xa lạ mà vào trồng khoai đất này cả mà chính là thằng em trai út chị nhưng tuy vậy mà chị quả thật cũng cảm thấy hơi ngỡ ngàng, không được tự nhiên lắm mặc dầu thâm tâm chị chờ đợi giây phút này đã từ lâu lắm rồi. Nơi nhà người bà con, nắm được hung tin từ con gái, ông Thạnh lập tức thông báo cho vợ chồng chủ gia hay biết, ông còn đi dọ hỏi xem là cái ốc đảo –nơi hai đứa con ông lẫn trốn thì người ta nói cho ông rõ là nếu đã lên đó rồi thì không hề có việc gì cả, giờ thì đã bị ngập nước nhưng đến sáng hôm sau nước rút thì sẽ có đường đi ra ; bên nhà cô dâu chộn rộn bắt đầu tập họp lực lượng chuẩn bị đi đến gò đất giải cứu bốn đứa con bị bắt làm con tin và lẽ đương nhiên họ cũng không quên báo tin cho ấp đội biết để đến hỗ trợ…
-Chị Ba…em nhớ…chị lắm!
-Em …nói xạo…!
-Em…nói thiệt…mà !