Ngọc lấy chồng lúc 25 tuổi, năm này nàng tròn 29 và đã có một đứa con trai hai tuổi. Nàng rất trẻ trung vui tính, chồng nàng hiền lành, nên được tất cả bạn bè thương mến. Chồng nàng đi làm ca đêm, từ 12 giờ đêm đến sáng. Chuyện xảy ra khi chồng nàng vừa mới đi làm, nàng lo cho thằng con đi ngủ, bỗng có tiếng gõ cửa, nàng ra hỏi:
– Ai thế?
Phía ngoài có tiếng trả lời:
– Tôi là bạn của chồng chị Ngọc.
Nàng vừa mở cửa, thì hai bóng đen bịt mặt ùa vào, một tên cầm một thanh mã tấu, một tên khác, nhảy lên đè nàng xuống. Một thằng hỏi:
– Có tiền không?
– Tiền để hết trong nhà băng chỉ có vài trăm ngàn, các ông muốn lấy thì lấy, xin đừng giết tôi!
Ngọc sợ hãi trả lời, người nàng run lên bần bật:
– Mày làm nhẹ thôi, bà ấy sợ. – Một thằng trong bọn nói.
Ngọc nằm im, câu nói vừa rồi làm nàng yên tâm.
– Có nữ trang không?
– Có vài sợi giây chuyền, các ông muốn lấy gì thì lấy, xin đừng giết mẹ con tôi!
– Con bà ở đâu?
– Chỉ có thằng nhỏ hai tuổi, nó ngủ rồi. . . xin các ông tha! Tôi để trong tủ, phòng ở bên trái, ngay ngăn đầu tiên.
Thằng đè lên người nàng nói:
– Đụ má, mày vào lấy lẹ rồi chuồn.
Nghe tụi nó nói chuyện, dù không nhìn thấy mặt, nàng biết tụi này còn nhỏ tuổi, khoảng 18 hay 20 là cùng. Ở xứ thành phố này, về mấy mùa bóng đá, tụi nhỏ chơi cá độ thua, hay những đứa hút cần sa ma túy, làm ẩu là thường. Nhờ đọc báo nhiều. Nàng đang nghĩ tìm kế thoát thân. Tuyệt đối không gây một phản ứng bất lợi. Càng dịu dàng càng tốt.
Khi thằng kia phóng vào phòng, thì thằng đè lên người nàng, vội lấy khăn, bịt mắt nàng lại, và hắn cởi khăn che mặt hắn ra. Khuông mặt non choẹt, như nàng đoán. Bất ngờ bây giờ hắn mới nhìn xuống người nàng. Ngọc đang mặc một bộ đồ ngủ, loại mỏng tanh. Thân hình bốc lửa gợi cảm. Đôi vú lớn nhấp nhô. Phía dưới đôi chân dài, trên cái eo nhỏ, phần giữa chỉ có một cái bikini nhỏ xíu, vừa đủ che phần hạ bộ phía trong nhô cao xinh xắn. Không tự chủ được, hắn lấy tay xoa lên đôi nhủ hoa. Ngọc giật mình. Sau đó nó lấy hai ngón tay se se núm vú. Ngọc rợn người, thằng nhỏ có thể hiếp dâm mình! Trong chiếc khăn che tối thui, nàng cảm thấy bàn tay của hắn chui vào nằm hẳn trong quần lót nhỏ, ngón tay hắn ngoáy ngoáy sâu vùng đất kín. Bỗng thằng còn lại từ trong phòng chạy ra nói nhanh:
– Tao lấy được rồi, dọt lẹ, có người mới tới!
Thằng đang giữ nàng nghe nói có người tới, vội phóng đứng lên. Hai thằng lẹ chui ra ngõ sau và biến mất.
Tiếng bấm chuông cửa reo. Sau cơn hoảng hốt tột độ. Ngọc vội đứng lên.
– Chị sao vậy chị Ngọc?
– Tôi vừa bị cướp chú Tư ơi!
– Để em kêu cảnh sát!
– Vâng! chú kêu dùm tôi”
Tư là em ruột của chồng nàng, lâu lâu hắn thường lại chơi bất ngờ, không ngờ hôm nay nó lại cứu nàng đúng lúc.
Khi cảnh sát tới, Ngọc thật tình kể những chi tiết xảy ra, từ lúc hai thằng cướp vào, lấy tất cả những tiền bạc, nữ trang, đè nàng xuống, bịt mặt. Nhưng có một điều tuyệt nhiên nàng không nói, là hắn rờ rẫm nàng đã đời. Cảnh sát làm biên bản tất cả, và hứa sẽ điều tra.
Chồng Ngọc đang đi làm ca đêm, phải trở về khẩn cấp sau khi được thông báo. Nàng gục đầu vào vai chồng khóc sướt mướt. Thằng con hai tuổi thức dậy ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra. Đêm hôm đó, nàng ngủ mơ màng, nửa khuya chợt thức giấc, tay lần về phía dưới đang ẩm ướt, nàng mò mẫn, cơn sướng bất chợt đến, người chồng dân đi làm ca khuya vẫn chưa ngủ được, nhưng không hiểu gì vợ, hắn ôm nàng thật chặt nói:
– Thôi em! chuyện đã qua, em đừng sợ nữa, ngủ đi.
Nàng thở dài, nhắm đôi mắt, và nhớ ngón tay của thằng quỷ nhỏ.
Vài ngày sau, cảnh sát bắt được một số thanh thiếu niên có tiền án, khi ngồi trong phòng kín, nhưng nhìn ra thấy những khuông mặt non trẻ đang đứng sắp hàng. Ông cảnh sát trưởng xin nàng nhận diện, nàng chăm chú nhìn, nhưng cuối cùng chẳng nhận diện được tên nào. Các anh cảnh sát vẫn vui vẻ lịch sự, và nói với vợ chồng nàng sẽ cố gắng hết sức, để trừ những hậu quả xấu, có thể xảy ra.
Mười năm sau, bước vào tuổi 39, chồng Ngọc hai năm trước đây cũng vừa mất do bị bệnh nặng quá. Một hôm nhà nàng bị một phần hư hại của một trận bão vừa thổi qua. Có một nhóm thợ đến sửa, trong nhóm có một người thanh niên trẻ khoảng chừng 28. Khi hắn nhìn thấy nàng, vừa ngạc nhiên, lạ lùng, bí mật. Người hắn lực lưỡng, bắp thịt rắn chắc nở nang, khuông mặt trông dữ nhưng nụ cười tươi. Khi nàng nhìn thấy hắn nàng có cảm tình ngay. Thời gian sửa chửa nhanh. Chỉ vài ngày đã xong. Nàng hỏi tên hắn, hắn trả lời tên
Hưng. Hắn nói người ta thường gọi là Hưng quẹo. Ngọc cười lớn, tại sao là quẹo? Hắn lắc đầu nói không biết. Nàng nói với hắn khi nào rảnh cứ ghé nhà chơi. Hắn nói OK. Nhưng rồi chẳng thấy hắn đâu. Chắc lo làm ăn.
Nhưng một buổi chiều hắn xuất hiện lừng khừng trước cửa. Như một kẻ giang hồ từ xa xôi trở về. Trông dáng hắn như một kẻ lữ hành cô độc. Thọc tay vào túi quần jean bạc phết, cái áo T shirt nhuốm bụi phong trần. Tay hắn cầm chai rượu mạnh. Ngọc mở cửa cho hắn vào. Thằng con của nàng tối này đã đến nhà bạn ngủ lại. Nhà chỉ có một mình nàng, nhưng lòng nàng lại thấy yên tâm. Khi hắn vào, tay cầm chai rượu vơi đi phân nữa, hắn cười cười rồi nói:
– Chi yên tâm, thằng nầy không lạng quạng đâu.
– Biết nhà chị không có đàn ông, không có rượu, nên mua chai này lại đây uống đỡ.
Hắn nói tiếp khi ngồi xuống sofa.
– Không sao Hưng, nhà tôi vẫn có bia!
– Bia! để lần khác!
– Hưng có gia đình chưa?
– Chưa.
– Tại sao?
– Chưa thích.
– Khi nào thích?
– Không biết.
Cái lối trả lời của hắn làm nàng bí. Bỗng hắn móc trong túi quần ra một loại cài tóc nhỏ trao cho Ngọc. Nàng cầm không hiểu gì cả. Hắn đứng lên từ giả, khi ra tới xe hắn nói nhỏ vào tai nàng rất nhanh:
– Khi tôi phóng ra cửa sau, tôi giữ cái tôi vừa đưa cho chị!
Ngọc khựng lại, thời gian mười năm trước quây ngược về rất mau, nhanh đến nổi nàng không biết thời gian nào nhanh hơn nữa. Khi chiếc xe hắn khuất vào bóng đêm, nàng vẫn còn đứng như trời trồng.
Vất vả lắm nàng mới tìm được nhà của hắn. Sau khi liên lạc nhiều nơi, nàng gõ cửa, hắn mở cửa mắt tròn quây ngạc nhiên:
– Sao! chị lại biết đến đây?
– Tôi đến không được sao?
Hắn ngắm nàng một cách ngỗ ngáo:
– OK mời chị vào!
Ngọc bước vào nhà, căn nhà thuê đầy đủ tiện nghi. khi hắn mời nàng vào nhà ngồi, hắn không quên nhìn theo đôi giò dài trong chiếc quần rất ngắn. Tuy nhà đầy đủ tiện nghi, nhưng chổ nào cũng đầy rác. Trên bàn nào cũng đầy ly tách, chén dĩa đã dơ.
– Tôi muốn tìm Hưng vì. . . hôm lại nhà tôi. . . Hưng. . . để quên một túi xách nhỏ.
– À! Tôi nhớ rồi, xách đựng mấy đồ cạo râu, hôm đó đem vào rồi quên.
– Hưng vẫn khỏe chứ.
– Vâng! Vẫn khỏe
– Thế có cô em nào giải quyết sinh lý chưa?
– Có rồi!
– Ở đâu?
– Ở đây!