Truyen SEX này nói về một mối tình sinh viên đầy thơ mộng, có giận hờn vu vơ, có những giây phút làm tình vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng rồi sau khi tốt nghiệp ra trường? Họ có đến được với nhau? Có cùng nhau xây dựng một tổ ấm như bức tranh lúc yêu nhau họ vẽ ra? Hay đọng lại trong họ chỉ còn những giây phút nóng bỏng những khi mặn nồng. Các bạn hãy xem rồi rõ!
*
* *
Sân trường đại học hôm nay chợt im ắng khác với mọi ngày thường, chắc là thứ 7 nên mọi người không đến lớp, hàng ghế đá trống trơn chỉ lác đác vài người siêng học hay dân tỉnh ở lại trường ôn tập. Tôi dạo bước qua từng giảng đường, nơi đây 4 năm trước tôi đã từng 1 thời vui vẻ chơi đùa cùng chúng bạn, một thời sinh viên tươi đẹp ! Vậy mà bây giờ chẳng còn một ai. Sau khi ra trường mỗi người đi mỗi ngả, chẳng mấy khi liên lạc với nhau.
– Anh Tuấn, dừng lại cho em hỏi cái này với !
Tiếng ai đó gọi phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Ngoái đầu nhìn lại, thì ra là Ngọc Hà, em gái của cô bạn học cùng lớp đại học. Năm nay Hà là tân sinh viên của trường cũ của tôi.
– Hà đó hả em! Mấy năm không gặp, trông em lớn hơn xưa đó, và đẹp ra nữa. Có chuyện gì mà kêu anh gấp vậy?
– Trời ơi cái anh này, sao lâu quá rồi không liên lạc với chị Mai của em, nếu hôm nay em không đến trường chắc cũng không gặp anh luôn đó. Miệng của anh vẫn còn dẻo như kẹo kéo hà.
Vừa nói cô bé vừa cười khúc khích, tay ôm cặp sách dày cộm liếc nhìn tôi.
Cô bé này lúc nào cũng tinh nghịch như quỷ sứ. Hà là em gái của Mai, bạn học cũ của tôi, năm nay em được 17 tuổi, cái tuổi bẻ gãy sừng trâu, ăn ngay nói thẳng. Mai hơn em mình năm tuổi, nàng đang là nhân viên kế toán của 1 công ty liên doanh. Còn tôi, thằng bạn thân của nàng vẫn còn đang lang thang ngoài đầu đường phố chợ làm gia sư cho người khác, trong lúc kiếm tìm 1 chỗ làm chính thức. Bạn bè tôi hay bảo rằng số thằng Tuấn đào hoa, đẹp trai nhưng lại nghèo, quả có thế ! Thời đi học, tôi cũng có nhiều cô gái theo đuổi lắm chứ, nhưng khi vừa biết tôi là dân khố rách áo ôm, nhà cửa tàm tạm, các nàng bay đi chẳng 1 lời từ tạ. Chỉ duy nhất có Mai là còn xem tôi như bạn chơi thân với nhau.
Nhà Mai thuộc loại khá giả nhưng họ không đối xử phân biệt với bạn bè của con cái nên tôi cũng lâu lâu lui tới nhà nàng chơi. Sau nhà ba nàng có nuôi chim kiểng nên ông cũng rất thích tâm sự trò chuyện với tôi về những chú chim con, cách nuôi dạy chúng hót như thế nào, chăm sóc chúng ra sao ? …
– Anh suy nghĩ cái gì mà ngẩn người ra vậy? Chị em nói ngày kia nếu anh rảnh ghé nhà chơi, hôm đó là sinh nhật của chị em, khi đi nhớ mang theo quà đó nhe, thôi em đi học đây, chào anh.
Nói xong Hà nhanh chân chạy đi mất, tôi phì cười vì lời nói sau cùng của em. Năm nào khi mời tôi đến dự sinh nhật của Mai, em đều nói câu đó. Và lúc nào cũng đòi thêm phần quà cho cả em luôn, đã là cô sinh viên chứ ít gì, thế mà vẫn như như là trẻ con.
Mấy hôm nay tôi tranh thủ dạy thêm môn dancing thay thế một người bạn, số là anh bạn tôi một ngày nọ bị té xe trật chân, anh ta kêu tôi dạy thế, nghe nói thù lao cũng hấp dẫn nên tôi đã đồng ý ngay, vì hồi đi học tôi cũng hay đi la cà nhảy nhót ở các trung tâm, thỉnh thoảng còn đi coi cọp thiên hạ học nhảy nên tôi cũng biết chút đỉnh, huống hồ hiện nay tôi chưa có việc làm nên phải tận dụng cơ hội. Tranh thủ chỉnh đốn lại quần áo, tôi phóng xe đạp thể thao ào tới Nhà văn hóa phụ nữ trên đường Lý Chính Thắng, chổ dạy là sân thượng có mái che nên rất thuận tiện cho mọi người đến đây tập nhảy. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, sao mà toàn mấy bà, mấy cô sồn sồn không, chẳng thấy cô gái nào cả… Ngoài ra còn mấy anh chàng non choẹt rủ bạn gái đi tập nên tôi có chút thất vọng. Đang chuẩn bị hướng dẫn cho mọi người khởi động tay chân thì tôi nghe giọng nói quen thuộc phía sau :
– Anh Tuấn !
Tôi ngạc nhiên quay người lại nhìn thì ra là 2 chị em Mai, Hà. Đã nửa năm rồi do lăn lộn kiếm việc làm khắp nơi mà tôi không gặp Mai, nhìn nàng vẫn tươi trẻ và có phần xinh đẹp hơn xưa. Ngày mai sinh nhật nàng mà tôi vẫn chưa tìm thấy món quà ưng ý. Hà nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên :
– Thì ra anh dạy ở đây hả, coi bộ cũng hay quá phải không chị Hai, vậy lát nữa chị khỏi lo em không có người kèm.
– Vậy ra 2 chị em đến đây học nhảy hả? Tôi chỉ dạy thế cho người bạn khoảng nửa tháng thôi hà!
Đang thao thao nói, tôi nhận ra có 1 ánh mắt khác lạ nhìn mình soi mói, ánh mắt ấy nãy giờ đứng sau lưng Mai, nhìn tôi chằm chằm. Như cảm nhận được sự lúng túng của tôi, Mai quay sang giới thiệu:
– Đây là anh Tuấn, bạn học cũ hồi xưa của em. Còn đây là anh Sơn, đồng nghiệp trong công ty của em.
Bé Hà chợt cắt ngang lời nói :
– Và còn là… bạn trai của chị em nữa đó anh Tuấn ơi, anh mất cơ hội rồi.
– Cái con bé này, quậy như quỷ sứ ấy, anh đừng có nghe lời nó.
Mai đỏ mặt nhéo bé Hà làm em la oai oái.
Tôi thoáng chút ngỡ ngàng, đưa tay ra bắt với anh chàng lạ mặt kia. Thì ra Mai đã có bạn trai, thế là hết, mối tình đầu của tôi vậy là đã dang dở… những năm còn là sinh viên, tuy khác lớp nhưng không hoạt động nào ở lớp nàng mà tôi không tham gia, riết rồi đám bạn nàng coi tôi như anh nuôi trong lớp nàng, còn tôi đã yêu thầm nàng từ lúc nào không biết.
truyen sex
Từ khi quen biết Mai, tôi đã dành cho nàng bao nhiêu là cảm tình trìu mến, khi nàng không phân biệt đối xử với tôi, xem tôi như bạn thân thiết thì tôi đã bắt đầu có tình cảm với nàng. Nhưng do thân phận và mặc cảm của mình nên tôi đã nín lặng suốt mấy năm trời, dự định tìm việc làm đàng hoàng rồi mới ngỏ lời… ai dè đâu ! Tôi bước chân theo điệu nhạc Blue buồn mà lòng nghe nặng trĩu, đến nỗi giẫm phải chân bé Hà khi nào không hay :
– Ui da, anh làm đau chân em, bắt đền đi. Tôi giật mình hoảng hốt, nhìn xuống chân Hà.
Em cười khúc khích nhìn tôi:
– Em đùa với anh thôi, thấy anh suy nghĩ gì đâu không hà, thế mà cũng đòi dạy cho người
ta học nhảy.
– Tại vì có cô học trò ngang bướng quá nên anh làm sao dạy giỏi được. Ta làm lại đi, 123 trái phải trái phải, lùi lại…
Ngọc Hà rất tinh tế, em nhìn thấy tôi luống ca luống cuống, dạy và thực hành chẳng ăn rơ gì nhau, hướng theo ánh mắt tôi nhìn Mai và bạn trai đang say sưa theo điệu nhạc là em đã hiểu, em ngước nhìn tôi với vẻ thông cảm rồi tiếp tục tập nhảy. Nhiều lần tôi đạp trúng chân Hà nhưng cô bé vẫn không lên tiếng kêu đau mà lại tập tiếp. Tôi cũng không biết làm gì hơn nên đổi 1 anh bạn khác cho tập nhảy với Hà nhưng cô bé không chịu, đòi tập chung với tôi.
Từ sau hôm học nhảy về, thái độ của tôi trầm mặc hơn, ít nói hơn thường ngày, tôi tránh gặp mặt và nói chuyện với Mai, cũng như đến nhà cô ấy thường xuyên nữa, khi nào thật cần thiết, tôi mới đến nhà cô ấy. Và cũng giống như số phận chơi tôi, mỗi khi tôi đến, Mai lại ra ngoài với Sơn, bạn trai nàng. Chỉ có Ngọc Hà ngồi trò chuyện với tôi mà thôi. Ngọc Hà cũng ít nói líu lo chọc tôi và Mai như trước, bởi vì chính cô bé cũng bị bất ngờ khi Mai dẫn Sơn về nhà ra mắt gia đình, em cho rằng tôi xứng đôi với Mai nhất nên đã dự định mai mối cho tôi.
Mai biết tình cảm của tôi dành cho nàng, nhưng nàng nghĩ giữa 2 chúng tôi chỉ nên là tình bạn mà thôi, tôi ôm ấp mối tình đơn phương suốt cả năm trời hy vọng 1 ngày nào đó nàng sẽ đổi ý. Vậy mà giờ đây… nghe đâu ba mẹ Sơn chuẩn bị lễ dạm hỏi cho cậu con trai cưng của họ. Còn ba mẹ nàng cũng rất hài lòng vì đàng trai có học thức, có địa vị và giàu có chẳng kém ai, họ không phản đối nàng chuyện nàng đã lựa chọn.
Hôm nay dạy kèm xong tôi trở về nhà mình, căn nhà nhỏ vắng lặng nằm trong con hẻm thật là yên tĩnh, tôi đạp xe qua mấy quán cà phê vỉa hè, nghe anh ca sĩ nào đó hát bài ” Tình đơn phương”, lời bài hát như xoáy sâu vào tâm hồn đau khổ của tôi, nó như những lưỡi dao nhỏ cứa vào máu thịt tôi làm tôi muốn ứa nước mắt vì thất vọng, phải nói đúng hơn là tôi bị thất tình… mà chẳng có ai trên đời này biết chuyện đó. Về đến nhà thì trời đã tối, thay đồ tắm rửa xong tôi lấy chai bia để trong tủ lạnh ra vừa uống vừa nghiền ngẫm sự đời, đã buồn thì cho buồn luôn, đã rầu thì cho rầu luôn.
“Cộc cộc cộc”