Trung liếc nhanh về phía Mỹ Tiên. Cô gái đang ngồi trên chiếc ghế sofa, trần truồng. Da thịt cô gái trắng muốt, nổi bật trong tương phản với màu vải đỏ của chiếc ghế. Hắn thấy Mỹ Tiên đang xoay cái ly champaign cổ cao dài. Ly rượu đỏ nằm giữa hai bầu vú trắng.
Cô gái mĩm cười nhìn hắn. Nụ cười như người đánh cờ ở chung cuộc và Trung là kẻ thua trận. Hắn nghe tiếng hắn trả lời vợ. Hắn nói dối như con két:
– Em. Anh cũng nhớ em và các con lắm… Nhưng anh còn kẹt một vài công
việc chưa giải quyết kịp… Có lẽ tuần sau anh mới về.
Tiếng Hằng thất vọng bên kia đầu dây. Trung ừ ào với vợ, trong lòng hắn bỗng dậy lên một niềm căm tức kỳ lạ đối với cô gái. Mâu thuẩn trỗi dậy trong lòng hắn, cái óc phân tích nhạy bén của hắn làm việc cực kỳ nhanh. Trung hiểu ngay tại sao hắn cảm thấy tức tối. Hắn nhận ra tự ái của hắn bị va chạm nặng nề. Hắn chưa bao giờ đầu hàng hay nhận thua trong đời hắn. Hắn có té ngã, nhưng lồm cồm đứng dậy, tiếp tục fighting. Hắn chiến đấu với những thách đố của đời sống. Nhưng bây giờ hắn đang đầu hàng trước cám dỗ. Hắn đã ăn trái táo của tội lỗi. Hắn đã bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng…Hắn đang còn thèm muốn cắn ngấu nghiến da thịt mịn màng. Hắn đang còn muốn được người con gái cắn,nút, mút. Ánh mắt hắn bỗng bắt gặp ánh mắt lấp lánh cuả con rắn, chiếc vòng nữ trang của Mỹ Tiên trên giường ngủ. Con Rắn của Tội Lỗi. Trung lắc đầu như muốn xua đi những ý nghĩ quái đản lương vương trong đầu…
Trung xoay người về phía Mỹ Tiên. Cô gái nhẹ giọng:
– Em đã gọi room service. Mình ăn trưa với nhau anh nhé.
Rồi môi cô gái cong lên nũng nịu:
– Em không cho anh ra khỏi phòng em đâu.
Giọng cô gái ngọt ngào như mật ong, Trung nghe như những suy nghĩ, những nhạy bén của bộ não của hắn mà hắn vẫn tự hào là nhanh hơn máy tính điện tử, tan chảy trong giọng nói mời mọc của Mỹ Tiên. Hắn ngoan ngoãn như con cừu non:
– Ừ, anh ở đây với em luôn, em chịu không.
Hắn bước xuống giường. Trần truồng, hắn tiến tới cô gái. Trung vẫn tự hào về thân thể lực sĩ của hắn: vai to, ngực nở, bắp thịt cuồn cuộn nhưng gọn gàng, không vai u thịt bắp, kết quả của những năm dài luyện tập. Mỹ Tiên vẫn ngồi đó, dõi mắt ngắm Trung. Trung dìu nàng đứng dậy, hai tay ôm ở vòng eo thon hắn kéo cô gái vào lòng. Mỹ Tiên vòng tay ôm Trung. Hắn và cô gái môi gắn chặt môi. Trung không hiểu cái gì ở cô gái này mà mổi khi ôm nàng vào lòng là ước muốn làm tình trỗi dậy. Cặt hắn cương cứng.Hắn rùn người thấp xuống, Mỹ Tiên nhanh chóng hiểu ý hắn, nàng nhón chân cao lên. Lồn đón cặt ở đó. Trung bế bỗng Mỹ Tiên, hắn lùi vào vách phòng, dựa lưng nàng vào tường, hắn rùn người xuống rồi thúc lên. Hắn thấy người con gái quặp hai chân vào lưng hắn, hai tay đu trên vai hắn. Hắn ôm vòng eo nhỏ rồi bắt đầu nắc mạnh. Cặt hắn cứng ngắt hứng lấy cái lồn trơn ướt mà mỗi lần rơi xuống trên cặt hắn, hắn cảm thấy như cặt hắn chạm tới đáy lồn cô gái. Cả thân hình lực sĩ cúa hắn gồng cứng. Mỹ Tiên đu trên vai hắn, ngửa cổ ra phía sau, vú ưỡng cong, lồn dập liên tục lên xuống trên cặt Trung. Trung rít lên vì sướng và thỏa mãn dục tính. Hắn đè nghiến cô gái xuống thảm. Cô gái oằn người dưới những cú dập của Trung. Thân hình cô gái quấn lấy Trung, khi cong, khi co, khi ưỡng. Trung như không kiềm chế nỗi, hắn dập càng lúc càng nhanh, rồi trân người. Tinh khí hắn tuôn ra trong lồn cô gái, từng đợt, từng đợt. Hắn cảm thấy lồn cô gái co thắt như muốn vuốt nắn cặt hắn, hứng hết của hắn. Hắn rùng mình phủ phục trên da thịt nóng bòng, mềm mại của cô gái. Ðầu óc hắn như tê dại vì những cơn sóng của cảm giác, những cơn sóng còn mạnh hơn cả tsunamie, cơn sóng thần gây ra do địa chấn….
*
* *
Trung lướt nhanh máy ngón tay gõ trên bàn chữ của cái laptop. Ðã ba ngày hắn không rời khỏi da thịt có sức thu hút đến chết người của Mỹ Tiên. Cuối cùng hắn cũng thu hết sức để tạm thời về phòng hắn, cái đầu hắn trở lại thói quen phân tích, nhận định tình thế. Hắn “google” về cô gái, cái tên cuả công ty cung cấp “ search engine” trên mạng trở thành phổ thông đến nỗi nó trở thành một động từ thông dụng, hắn gõ nhanh, My Tien Nguyen, World Bank, Viet Nam Office. Hắn thoăn thoắt bấm mở, rồi đột nhiên thở phào. Cái hồ sơ, “profile” của Mỹ Tiên hiện lên trên màn ảnh laptop của hắn. Cô gái không phái là “hàng giả mạo”. Hắn tắt laptop, miệng huýt sáo nhỏ, bước vào phòng tắm. Ngày mai là ngày cô gái hẹn hắn “đi chơi xa”. Hắn hỏi đi đâu thì cô gái nói địa danh “Buôn Mê Thuộc”. Hắn nhớ tên tỉnh này cúa Việt Nam. Cái tên cúa tỉnh lỵ định mạng nhận lãnh cú đánh chí tử dẫn đến sự sụp đổ dây chuyền của cái xứ sở miến Nam nhỏ bé hắn sống trước 1975. Hắn tò mò muốn biết tại sao lại đến Buôn Mê Thuộc, thì Mỹ Tiên chỉ nhìn hắn mắt long lanh, môicong nũng nịu, hắn nhớ như in giọng Bắc ngọt lịm chết người của cô gái:
– Em có cái biệt thự của ba má em để lại ở đó. Em muốn em và anh xa lánh cõi trần thế, chỉ còn em với anh thôi…
Rồi cái hôn say đắm, da thịt quấn quít không rời.
Trung thầm nghĩ, một tuần thôi, đi cho hết, cho tới cái tận cùng của đam mê, của cảm giác..
Chuyến bay ngắn đưa Trung và Mỹ Tiên đến Buôn Mê Thuộc vào lúc 6 giờ chiều. Trung nhìn quanh cái phi trường cũ kỹ, lòng tự hỏi không biết MỹTiên đưa hắn tới cái thị trấn nhỏ, đất đỏ quạnh hiu này để làm gì. Như đọc được ý nghĩ trong đầu Trung, cô gái ôm tay hắn, mắt nháy nhẹ:
– Em đưa anh lên đây để biến anh thành một ông vua.
Trung ngớ ngẩn hỏi lại:
– Ông vua?
– Yes, I mean a King.
Tếng Mỹ Tiên cười vui. Trung cũng cười theo, thầm nghĩ – It’s just a joke.
Người đón Trung và Mỹ Tiên ở ngoài cổng phi trường là một cô gái trẻ. Cô gái cao gọn gàng, ăn mặc trẻ trung trong chiếc áo trắng mỏng và quần Jean xanh. Mỹ Tiên và cô gái ôm nhau, họ kề má cho nhau hôn một cách tự nhiên, rồi trao đổi nhau bằng tiếng Pháp, Trung nghe lỏm bỏm được vài chữ. Cô gái quay qua Trung. Mỹ Tiên giới thiệu:
– Anh Trung, my boy friend…Mỹ Thu, my cousin.
Mỹ Thu ôm Trung lướt nhẹ một cái hôn ở gò má Trung. Hắn nghe mùi da thịt của cô gái thật gần. Cô gái nói:
– Anh chị theo em về kẻo tối.
Trung đi theo cô gái. Ở vệ đường là một chiếc xe Jeep không mui. Cô gái nhảy lên ghế tài xế một cách gọn gàng, sau khi Trung đặt hai cái xắc tay nhỏ của hắn và Mỹ Tiên lên xe. Mỹ Thu đưa Trung và Mỹ Tiên đến một quán ăn nhỏ nhưng lịch sự. Mấy món thịt nai lạ,chai rươu chát đỏ làm Trung cảm thấy thoải mái hơn. Bọn họ rời quán ăn thì trới đã chạng vạng tối. Ở phiá sau xe với Mỹ Tiên, hắn nhìn cô gái lái chiếc Jeep một cách thành thạo xuyên qua thị trấn, vòng vào một con đường đất đỏ ngoằn ngoèo, dọc theo bờ rừng cao su. Trung lặng lẽ quan sát cảnh vật chung quanh. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, hắn thấy xa xa ần hiện một căn nhà lớn. Tiếng Mỹ Tiên bên tai hắn:
– Mình sắp tới rồi.