Thư từ và điện đàm trao đổi qua lại, hai người đồng ý xích lại gần, đám cưới giữa chú rễ Úc kiều và cô giáo trường Mầm non được tổ chức trịnh trọng tại Sàigòn trong thân tình và… đầy tốn kém.
Đời sống vợ chồng Lê Thanh Xuân- Hồng Điệp quả là thần tiên.
Ông bắt đầu dẫn vợ đi thăm tất cả bạn bè xa gần. Ai cũng nức nở khen Xuân có cô vợ trẻ, đẹp. Hồng Điệp muốn được tiếng là người vợ hiền thục chiều chuộng chồng hết mực; nàng cơm bưng nước rót, giặt ủi áo quần cho chồng, đấm bóp, thư giản cho chồng khi mệt mõiù. Đêm đêm ôm sát ông Xuân vào ngực đồ sộ như người mẹ chăm sóc con thơ. Tài nghệ nấu nướng Hồng Điệp khỏi phải chê. Ông Xuân trãi thời gian dài: nào mì gói, hamburger, pizza, phở… thức ăn Á châu, Tây phương. Mãi miết thức ăn: Tàu, Tây đâm ngán. Bây giờ có vợ ông hưởng món thuần túy hương quê: rau muốn um tỏi, canh chua cá bông lau, cá rô kho tộ, cá chiên, thịt kho nước dừa… Lê Thanh Xuân quá mản nguyện và chẳng còn mơ ước đòi hỏi xác thịt của vợ gì thêm nữa. Để đáp lại sự chăm sóc và nhiệt tình của vợ với sự trợ lực tích cực của Viagra, tưởng như không bao giờ ngừng nghĩ của chàng.
Sáu tháng sau, Hồng Điệp càng ngày càng mơn mỡn, trong khi đó Xuân càng ngày càng ốm-o, hao mòn bị rút tỉa đến xanh xao, vàng vọt mặt mũi lúc nào cũng bơ phờ, buồn ngủ mí mắt nhướng không lên, mỗi khi Hồng Điệp bước vào phòng ngủ nằm chung. Xuân giả vờ ngáy to hơn, Điệp cố đánh thức cách mấy Xuân cũng nằm lừ đừ như kẻ sắp chết. Ông quên hẵn người vợ đang khao khát tình dục nằm bên cạnh, khi Điệp bức rức đòi hỏi triền miên.
Quả là bất hạnh!, thời gian chung sống với ông chồng già, nàng mới nhận ra một điều ngoài ăn ngon mặc đẹp không chưa đủ. Phải còn hưởng thụ ái ân mùi mẩn, mình phụ nữ hồi xuân thiếu vắng hoài đâu có được?!. Tiền bạc bỏ ra mà chẳng có gì sao? Hồng Điệp càng suy ngẩm càng chán ông Xuân chồng gần hết xí quách, gần đất xa trời. Nhưng phương cách hay nhất rán “nhẩn nhục” . Phải niệm chú chữ “nhẫn” một nghìn lần, khi suy nghĩ là chịu dựa vào ông về vấn đề sanh nhai, còn sinh lý phải “trụ vào” một người đàn ông khác trẻ hơn “bổ sung” kịp thời kịp lúc. Nếu ép ông “đút ăn” hoài một lúc nào đó sẽ đứt hay vỡ mạch máu lăn cù ra chết tốt, hoá ra mình là đàn bà hãm phu sao?.
Ban ngày khi thấy Hồng Điệp nở nụ cười “cầu tình”, Xuân nại cớ đi đó đi đây sao lảng nhiệm vụ đóng thuế. Mãi đến tối mới mò về nằm khệch ra giường ngáy o.. o… quên hết cớ sự.
Một hôm Hồng Điệp bước vào phòng ngủ lần nầy khoác chiếc áo lụa mỏng, trong thấy cả da thịt, ẩn hiện đường nét khêu gợi của phụ nữ xuân thì hy vọng ông Xuân chiêm ngưỡng thân thể quyến rũ của mình, gợi hứng cho chồng ứng chiến cử tối. Đang ngủ ông giật mình mở mắt cũng vừa cảm nhận cặp vú của cô vợ đè lên mồm ông. Cặp vú đồ sộ quá kích cỡ như chận đè mũi của ông đến nghẹt thở. Hai tay ông vòng qua chiếc cổ ôm xiết mạnh. Hồng Điệp được thể giọng nhỏng nhẽo:
-Mình ơi!, dậy “chọi” em một phát. Em thao thức thèm ngày đêm…
Ở tuổi thập thò con số 60, vấn đề sinh lý đã yếu. Ông chỉ thoả mãn vợ bằng cách dùng lưỡi, dùng môi hôn cho có lệ, kích dục các vùng nhạy cảm chứ “nhập trận” đánh vào điểm nóng của vợ, ông quy hàng, vì “trên bảo dưới bất tuân”. Thần dược Viagra hà hơi tiếp sức ông Xuân trị chứng “xìu xìu, ển ển”; hai hôm nay hết thuốc ông chưa mua kịp.
Quá cáu, và thất vọng vì đánh thức mãi, ông chồng không muốn lay động ngồi dậy làm tình. Phản ứng tự nhiên, sẵn cái điện thọai ngay đầu giường nàng chụp trên tay “tặng” vào đầu Xuân một cái như trời giáng. Ông Xuân bị đau, chợt tỉnh giấc liền lồm cồm ngồi dậy chống đở: đánh, đấm, đá, đạp… loạn cào cào. Thất thế vì nhỏ con và yếu sức hơn, nên Xuân bị cô vợ trấn áp bằng tấm thân “kình ngư”, Hồng Điệp ngồi trên mình chồng, hai đầu gối đè chặc trên hai cánh tay ông, một tay nàng vã tát, tay kia nàng đậïp tới tấp. Ông Xuân nằm dưới tự trách thân phận là cựu quân nhân từng sử dụng đủ mọi loại: súng lục, súng trường tầm xa tầm gần, tiểu liên, đại liên…, khi cần tung lựu đạn để đánhđịch và truy lùng đối phương. Thế mà bây giờ đánh “cận chiến” phải bó tay sao? Thì dùng lưỡi lê đâm, xâm thọt, với năm thế võ phòng thân thủ thế đem ra áp dụng chớ. Trong lúc ông Xuân quá đau sẵn thế nằm dưới, bị “lép vế” trăm bề, chiến đấu với nhau cả năm bảy phút, mệt mõi, nhưng lợi thế áo quần Điệp tung toé lên tận đùi, thế võ cận chiến, giải vây đối phương đầu óc lóe tia sáng: sẳn tay giữ chặc “ngoạm” mạnh một phát sâu hoắm ngay gần bẹn lồn của vợ, in đậm vết răng, tuôn rỉ lốm đốm máu. Sẵn còn điện thoại, và đau điếng lên tận não Điệp điên loạn giáng trả, khện xuống mạnh lia lịa không chủ định, trúng vào hàm răng của chồng nhiều phát. Kết quả ông Xuân gãy bốn cái răng cửa trên vũng máu đỏ loan lỗ mặt nệm; còn Hồng Điệp hốt hoảng đi “cà-nhắc” ôm cái háng vì tưởng bị “cắn nát”- bị cẩu xực tanh banh- cái âm vật bị nhiễm độc nữa, bèn chạy vào nhà tắm rửa lánh nạn.
Cảnh cơm không lành canh không ngọt: anh ở phòng anh, tôi ở phòng tôi, đường ai nấy đi…
Những ngày sau đó, Hồng Điệp bắt đầu học lái xe, đăng ký học khóa Anh ngữ lớp tối cho người mới đến (newcomer) và kiếm được việc làm sắp xếp quần áo bán thời tại cửa hàng Best & Less, khu thương mãi khá sầm uất. Ăn diện cũng thay đổi theo “mốt”, sảnh sẹ theo thời trang từ nội y cho đến áo quần của cửa hàng với giá tượng trưng, có khi là đồ biếu kia là của các chàng trai. Từ đó, nàng có vẻ tự tin hơn vì có nhiều “kép trẻ” cùng lớp, kể cả thầy giáo dạy Anh ngữ và nhất là viên Quản lý ở cửa hàng Best & Less ân cần bên nàng sai bảo. Vào lớp thầy giáo tặng nàng bó hoa hồng lấy điểm, đến cửa hàng viên Quản lý tặng nàng áo da mặc cho ấm, hoặc khi biếu lọ nước hoa đắt giá lấy lòng, để Điệp thoa cho kích dục mọi người. Các chàng trai trẻ cùng lớp sẵn sàng săn đón đưa đi học và cung phụng tất cả những gì Điệp muốn. Mỗi khi nhận quà bằng hiện vật qúy giá của bạn trai biếu Hồng Điệp tự nhiên cho ôm và “mi” một cái thật lâu trước sự ngỡ ngàng của mọi người, rồi cùng thích chí cười rộ lớn vui vẻ. Nếu chỗ vắng vẻ không có ai nàng cho sờ xoạng túi bụi, banh khui cặp vú “nâng cấp” thỏa mãn mới thôi. Tinh ý nàng đặt tay xuống phía dưới khẻ “thăm viếng” vuốt ve “thằng nhỏ” vài cái gây ngây dại chớp nhoáng đối tác; vì thế có lắm chàng trai xếp hàng chờ tìm nguồn cảm giác “lạ”, họ nơm nớp lăn vào chỗ chờ chết như những con thiêu thân.